Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Giản Chấn cõng Lí Âu về phòng ký túc xá, nghe đâu anh ta kéo luôn chăn gối xuống, cho hắn ngủ dưới sàn nhà một đêm. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lí Âu như được bơm đầy máu, lập tức sống lại, như không hề có chuyện gì. Nói theo cách của hắn là ‘Chôn vùi nỗi đau thất tình vào lòng nhiệt tình khởi nghiệp’. Cả ngày hắn lái con xe BMW của Giản Chấn đi khắp nơi để tìm địa điểm mở văn phòng.

Kết quả, Lí Âu thật sự đã tìm được một địa điểm thích hợp.

Đó là một ngôi nhà rộng 120 mét vuông, chủ nhà vội cho thuê nên giá cả còn rẻ hơn phòng tranh Lạc Thần nhiều, khuyết điểm duy nhất chính là nội thất đơn giản, chỉ khá hơn căn nhà có phần khung một chút, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Giản Chấn đến xem địa điểm. Lần này, người thường ngày hay soi mói nhất như anh ta cũng không thể không chọn nơi này. Số vốn của họ có hạn, nếu đã tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà như vậy, thì dứt khoát chi tiền vào chỗ quan trọng nhất vậy. Dù sao thiết kế là nghề của họ, chưa cần làm gì trong thời gian này, điều quan trọng là biến nơi rách nát đó trở nên ngăn nắp sáng sủa trước đã.

Sau khi thanh toán tiền thuê nửa năm, ba người bắt đầu xắn tay vào làm.

Một người có khó khăn, mọi người đến hỗ trợ. Ngoài hai người bạn cùng phòng của Lí Âu và Giản Chấn là Lí Hải Hương và Mã Nhĩ ra, Lục Phồn Tinh cũng đến lăn tường giúp mỗi ngày. Mấy người La Thi cũng đến góp vui. Về sau, cả Liêu Kỳ và Vương Ba Ba cũng tới. Một nhóm bạn trẻ vừa làm vừa trêu đùa nhau, sau một bữa tiệc nướng thì đều trở nên thân quen.

Giản Chấn vẫn giữ nguyên hình tượng lạnh lùng khó gần, nhưng lâu ngày, cũng chẳng giấu được cái đuôi cáo ‘ngoài lạnh trong nóng’. Đám La Thi phát hiện ra nam thần cao vời vợi không khó gần đến thế, điểm mấu chốt là gu thẩm mỹ của người ta rất dân dã, bằng không thì sao anh ta lại “ưng” cô nàng yêu tiền phàm tục như Lục Phồn Tinh?

Lúc sơn vôi tường, mỗi người đều đội một cái mũ giấy tự làm. Giản Chấn đầu têu pha trò. Anh ta viết hai chữ ‘đần độn’ lên mũ của Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh muốn cướp mũ của anh ta, thế là đuổi nhau ba vòng quanh nhà mới cướp được, rồi viết luôn hai chữ ‘đê tiện’ lên đó không hề do dự. Kết quả, mọi người đều chơi trò này, Lí Hải Dương viết lên mũ Mã Nhĩ hai chữ “thánh ngủ’, Mã Nhĩ đáp lễ Lí Hải Dương bằng dòng chữ ‘tên quỷ cuồng AV’. Trên mũ của La Thi viết ‘mê trai’, của Chu Khả Phàm là ‘sâu rượu’, của Liêu Kỳ là ‘bình hoa ngực bự’, của Vương Ba Ba là ‘bang chủ bang thần kinh’.

Lí Âu thê thảm nhất, Mã Nhĩ sơn luôn cái mũ của hắn thành màu xanh lục. Ông tướng Lí Âu ấy thế mà cũng không giận, còn vui vẻ đội cả ngày, thậm chí rất có tinh thần cống hiến, cùng với chiếc mũ xanh của mình mang trọn niềm vui cho người suốt một ngày. Hôm sau, Điền Vận ầm ĩ bắt Vương Ba Ba đội chiếc mũ đó, Vương Ba Ba cũng đội một ngày, dường như rất tận hưởng cảm giác đội “mũ xanh”.

Lục Phồn Tinh cảm thấy nhóm người bên cạnh cô đều bị ‘ẩm IC’ hết cả.

Sau mười ngày nỗ lực, phòng làm việc nom đã ra dáng ban đầu, những bức tranh sơn dầu được vẽ tùy hứng của Lục Phồn Tinh và La Thi được treo trên tường, bình gốm do Liêu Kỳ làm được bày trên kệ tủ, mấy anh chàng từ khoa điêu khắc chuyên nghiệp của Vương Ba Ba tiện thể mang tới một số tác phẩm điêu khắc với tạo hình phóng đại. Vừa trang trí xong, cả văn phòng đã toát lên phong cách nghệ thuật hậu hiện đại. Cả nhóm còn đi đến chợ đồ cũ một chuyến, mua các thứ như ghế sô pha, bàn làm việc. Tổng cộng không hết nhiều tiền cho lắm, nhưng mọi người đã phát huy sở trường riêng của mình, cuối cùng cho ra hiệu quả văn phòng làm việc đâu ra đấy, nhìn đâu cũng có có thể thấy được đốm lửa của sự sáng tạo đang tỏa sáng lấp lánh.

Hơn mười ngày trước, ngôi nhà này còn rất đơn sơ, sau mười mấy ngày, nó đã lột xác, trở nên trang nhã, sạch sẽ, khắp nơi đều toát toát lên sự tinh tế.

Lục Phồn Tinh ngắm những bông hoa nở rộ trên tường, từng nhành hoa bò lan ra, đại diện cho sức sống và hi vọng vô hạn. Bức tường này là tác phẩm trong hai ngày của cô, nó ở đối diện với bàn làm việc của Giản Chấn. Lục Phồn Tinh hi vọng rằng hắn có thể nhìn thấy bức tường hoa này mỗi khi ngẩng đầu lên.

Giản Chấn – một trong số hai ông chủ rất hài lòng với thành quả cuối cùng của văn phòng, nên đã khao mọi người một bữa vì đã lao động vất vả trong những ngày qua.

Kể từ khi Giản Chấn trở thành bạn trai của Lục Phồn Tinh, anh ta đã dần dần mất đi hào quang của nam thần trong lòng các cô gái. Gặp hắn nhiều lần, thành ra trái tim nai con của La Thi không còn loạn nhịp nữa, mà bắt đầu chuyển sang “làm thịt” ví tiền của anh ta rất tàn nhẫn.

Cuối cùng, bọn họ đi đến một quán ăn sang nhất ở gần đó, đánh chén một bữa đã đời. Cả bọn còn lập một nhóm chat lấy tên là ‘phần tử cặn bã của Đại học Mỹ Thuật’. Hôm sau là cuối tuần, thời tiết rất đẹp, Vương Ba Ba trong nhóm chat lên tiếng kêu gọi “các phần tử cặn bã có ra ngoại thành chơi không?” Những phần tử cặn bã khác bèn nhao nhao hưởng ứng, cuối cùng cả phòng ký túc xá của Giản Chấn và Lục Phồn Tinh, cộng thêm Vương Ba Ba và Liêu Kỳ, mười người ngồi trên hai chiếc xe, mang theo lều vải, lò nướng và cả cốp sau xe đầy những nguyên liệu làm món nướng, rồng rắn lái xe đến núi Thanh Lương.

Cả bọn leo lên núi. Trên núi có khoảng đất trống du khách chuyên dùng để nướng đồ ăn, tầm nhìn rộng, lại có Mặt Trời ấm áp trên đỉnh đầu, quả là một địa điểm tuyệt vời để ăn cơm dã ngoại.

Liêu Kỳ đi giày cao gót để leo núi, kết quả trở thành người yếu nhất trong nhóm, leo chưa được nửa đường đã bị bong da chân, gần như là nhờ Lí Hải Dương vừa kéo vừa vừa lôi, cuối cùng anh chàng dứt khoát cõng luôn cô ấy lên núi. Là cặp đôi duy nhất trong hội, Giản Chấn và Lục Phồn Tinh tự động khởi động chế độ ‘tra tấn’ cánh độc thân. Giản Chấn dắt cô suốt dọc đường. Khi Lục Phồn Tinh kêu lên “Ôi mệt quá, không leo nổi nữa”, Giản Chấn liền ngồi xuống ngay, đưa lưng cho cô. Trước mặt đông đảo quần chúng, mới đầu Lục Phồn Tinh còn õng ẹo ngại ngùng không chịu leo lên lưng anh ta. Kết quả là Liêu Kỳ thở hổn hển cho câu: “Cậu không lên để tớ lên”, dọa Lục Phồn Tinh phải nhảy vội lên lưng Giản Chấn, đoạn chỉ vào Liêu Kỳ quát: “Tiểu yêu tinh nhà cậu, đừng hòng nhúng chàm bạn trai tớ.”

Một đám người phía sau cười nghiêng ngả. Mã Nhĩ hô to: “Dám ngược cánh độc thân bọn này như vậy, Giản Chấn, mày sẽ gặp báo ứng cho xem.”

“Giờ báo ứng đã đến rồi đấy thôi, tao sắp sụn cả lưng đây này.” Giản Chấn làm bộ mệt rã rời, đau khổ nói, “Lục Phồn Tinh, có phải dạo này em lại tăng cân không đấy?”

“Không nhé!” Lục Phồn Tinh tức giận, đập mạnh vào Giản Chấn: “Đồ đểu, hôm qua anh còn bảo em béo thêm chút nữa mới đẹp.”

“Thế mà em cũng tin những lời đó?”

“Anh còn bảo anh đẹp trai thì sao? Vậy em nên tin hay không tin đây?”

“Câu ấy là anh nói thật.”

Hôm nay tiết Trời rất đẹp, có rất nhiều người lên đỉnh núi ăn cơm dã ngoại. May mà nhóm Giản Chấn tới sớm, chiếm được chỗ tốt. Mọi người dựng bếp, bắt đầu nướng đồ ăn. Nguyên liệu có khoai tây và ngô. Các nam sinh dựng đá kê lò, các nữ sinh thì đi kiếm củi, nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt mỏi, một bữa trưa thơm phức cứ như vậy ra lò.

Người trẻ tuổi đều là động vật ăn thịt, nên thịt nướng là món được hoan nghênh nhất. Lí Âu làm “bếp trưởng” của món nướng, là người làm nhiều nhất nhưng lại ăn ít nhất. Tuy nhiên, được mọi người khen lấy khen để, hắn không hề oán thán. Vương Ba Ba đứng bên cạnh nướng khoai lang. Gần đây ông mãnh này đang theo đuổi Chu Khả Phàm. Ngặt nỗi, sinh viên ưu tú chê hắn đầu óc chập mạch, bởi vậy, nhiệm vụ thực nghiệm của hắn dạo này chính là làm một sinh viên đại học có não bộ bình thường.

Nhưng điều này hơi khó đối với Vương Ba Ba.

Chẳng hạn như việc nướng khoai lang, không củ nào hắn nướng mà có thể ăn được, không cháy khét thì chưa chín. Vẻ mặt Chu Khả Phàm từ háo hức mong đợi cho đến càng lúc càng tối đi. Sắc mặt tối đi là bởi vì Vương Ba Ba vô ý vô tứ quạt khói về phía cô ấy. Nom vẻ mặt nhịn đầy một bụng tức của Chu Khả Phàm, như thể rất muốn nhét thẳng củ khoai lang trong tay vào cái miệng không ngừng liến thoắng của Vương Ba Ba vậy.

Nhân lúc mọi người vui đùa ầm ĩ, Giản Chấn lặng lẽ kéo Lục Phồn Tinh đang vùi đầu gặm ngô dậy, không nói hai lời liền dẫn cô đi vào trong rừng.

Lục Phồn Tinh lơ ngơ bị Giản Chấn kéo đi, vẫn không quên cầm theo bắp ngô chưa gặm xong.

“Anh lại lên cơn thần kinh gì đấy? Này, em bảo này, anh dẫn em đi đâu hả?”

“Đến đó rồi em sẽ biết.” Giản Chấn lạnh lùng đáp, tiếp tục giả vờ thần bí.

Đương nhiên là việc hai người nắm tay nhau rời khỏi đội ngũ đã thu hút sự chú ý của đám bạn. Lí Âu chỉ vào cặp đôi và hô lên: “Mọi người mau nhìn kìa! Hai người không biết xấu hổ kia đi vào rừng thực hiện hành vi ‘không thể miêu tả’ đấy.”

Lí Hải Dương còn quá đáng hơn: “Điện thoại bắt đầu bấm giờ. Ông Giản ơi, thời gian ngắn quá là không được đâu, không thể để Phồn Tinh nhà bọn này tủi thân đâu nhé ha ha ha…”

Những câu nói đùa thô tục kiểu này khiến Lục Phồn Tinh tưởng chừng như không tài nào ngẩng đầu lên làm người được nữa. Cô là khuê nữ, cũng muốn giữ thể diện được không hả? Mặt Lục Phồn Tinh đỏ đến tận mang tai, muốn vùng khỏi tay Giản Chấn để chạy về, nhưng Giản Chấn làm sao cũng không buông tay ra, còn chỉ vào hai người bạn tốt cùng phòng mình, nói: “Quay về tao xử lí hai đứa mày!”

Sau đó, anh ta lại dắt Lục Phồn Tinh đi vào rừng.

“Rốt cuộc là bọn mình đi đâu?” Lục Phồn Tinh bị Giản Chấn dẫn đi, băng qua rừng cây rậm rạp, đi trên con đường núi gập ghềnh. Giản Chấn vẫn luôn nắm tay cô, gạt mọi chông gai phía trước cho cô.

“Đi tìm một cái cây.” Giản Chấn đáp, “Lâu lắm rồi, không biết có còn tìm được không.”

“Là loại cây gì hả anh?” Lục Phồn Tinh mờ mịt nhìn xung quanh, đập vào tầm mắt là những thân cây cao thấp, lớn nhỏ khác nhau. Thật khó để tìm một cái cây trong số nhiều cây như này.

“Là cây thông liễu thì phải, anh cũng không nhớ rõ.” Giản Chấn cũng không chắc chắn. Anh ta nhíu mày nhìn bốn phía, “Anh đến đây lúc bảy tuổi, bây giờ đã thay đổi nhiều quá.”

Hai người mò mẫm tìm đường, rồi tiến vào nơi sâu nhất trong rừng từ lúc nào chẳng hay. Bởi vì đã đi quá xa nên xung quanh rất yên tĩnh, ngoài họ ra thì về căn bản là không nghe thấy tiếng của ai khác.

“Đầu anh bị úng nước à mà đi tìm lại cái cây từ thời thơ ấu. Đã bao nhiêu năm rồi, không khéo đã bị người là ta làm củi đốt ấy chứ.” Lục Phồn Tinh ca cẩm về sự liều lĩnh của Giản Chấn. Cô có linh cảm rằng họ đã bị lạc đường.

“Sao lại không tìm thấy nhỉ?” Giản Chấn vẫn chưa từ bỏ hi vọng mà đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.

Bấy giờ, cả khoảng trời vốn đầy nắng trên đỉnh đầu không biết từ khi nào đã bắt đầu trở nên âm u, mây đen kéo đến dày đặc trên không, che hết ánh nắng.

Thời tiết thay đổi quá nhanh, một cơn mưa lớn có khả năng sẽ ập đến bất cứ lúc nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play