Nhìn thấy Lục Phồn Tinh, Giản Chấn coi cô như không khí, đưa mắt nhìn đi nơi khác. Trái lại, người mới chỉ gặp mặt một lần là Lí Âu lại hết sức niềm nở: “Ô, em Phồn Tinh, anh nhớ em chết đi được! Em đã đỡ hơn chưa?”
Lí Âu vừa nói dứt lời, Giản Chấn liền trừng mắt tức giận. Lục Phồn Tinh cũng lấy làm lạ, vậy mà Lí Âu lại biết chuyện cô bị ốm, tin tức cũng nhanh nhạy quá nhỉ!
Cô thật thà đáp: “Em đỡ nhiều rồi, không sao rồi ạ.”
“Quả nhiên là em bị ốm!” Lí Âu cười gian, Giản Chấn liền lườm hắn không chút nể nang.
Lục Phồn Tinh không phải kẻ ngốc, cô nghe ra được những lời nói vừa nãy của Lí Âu chỉ là lời khách sáo, cũng thầm lườm hắn một cái.
Đới Lộ nói: “Hóa ra các em đều biết nhau à. Phồn Tinh, em khoan hãy đi! Lát nữa chị có chuyện muốn nói với em!”
Phòng vẽ Lạc Thần có diện tích rất lớn, gần bốn trăm mét vuông. Đới Lộ dẫn Giản Chấn và Lí Âu đi thăm quan một vòng, tiếng chuyện trò của bọn họ lần lượt rót vào tai Lục Phồn Tinh.
Đới Lộ cười nói: “Hai ông tướng, các em nắm bắt tin tức nhanh chóng gớm, chỗ này của chị rất rộng, đúng là thích hợp để làm phòng vẽ. Ngặt nỗi, Lạc Thần là tâm huyết mấy năm nay của chị, chị vẫn mong có người có thể tiếp nhận phòng tranh. Nếu thực sự không có ai thì chị sẽ suy nghĩ đến các em!”
“Chị không đồng ý ạ? Tôi bảo này, ông Giản, ông nhanh dùng mỹ nam kế đi!” Lí Âu nửa đùa nửa thật xui Giản Chấn.
Giản Chấn sầm mặt, chỉ đáp lại Lí Âu một chữ: “Biến!”
Lí Âu tếu táo bông đùa, Giản Chấn vẫn luôn im lặng, đến khi Đới Lộ dẫn hai người họ đi thăm quan phòng tranh xong, anh ta mới mở miệng.
“Chị, gần đây nhà trường có quy định, giáo viên trong trường không được tổ chức các lớp học thêm dạy mỹ thuật với mục đích kiếm tiền. Phòng tranh của chị lớn thế này, chắc hẳn chẳng có mấy người có hứng thú và thực lực để tiếp nhận đâu.”
Đới Lộ bị anh ta nói trúng tim đen, cười gượng che giấu sự bối rối: “Trước khi đến xem, hai em đã tìm hiểu kỹ rồi nhỉ. Đúng vậy, chị đã đăng tin tức chuyển nhượng được một thời gian, quả thật không có người ai có ý muốn tiếp nhận. Vốn dĩ có một giáo viên muốn thế chân, nhưng trường chúng ta không cho phép giáo viên mở lớp công khai, nên cuối cùng lại thôi.”
Nghe giọng điệu của Đới Lộ thì hẳn là gần đây cô ta đã rất hao tâm tổn sức cho phòng tranh. Giản Chấn liền nói tiếp: “Chị, em thấy chỗ này của chị có năm phòng học, mà chị thực sự chỉ dùng đến ba phòng. Ít nhất có tới một trăm năm mươi mét vuông bị lãng phí. Thật ra, chị hoàn toàn có thể chia ra mà cho thuê, để tối đa hóa lợi nhuận khi chuyển nhượng.”
Đới Lộ gật đầu: “Chị hiểu ý em.”
“Em chỉ cần một trăm năm mươi mét vuông trong số bốn trăm mét vuông diện tích khu này của chị.” Giản Chấn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng cử chỉ và tác phong lại mang dáng vẻ của nhà chiến lược: “Có lẽ cũng không cần phải lo hơn hai trăm mét vuông còn lại không có ai tiếp nhận.”
“Phương án của em khả thi đấy. Nếu chị tìm được người có thể thay chân chị, chị sẽ ký hợp đồng với các em. Hai em là dân học kiến trúc, làm cho chị bản thiết kế không gian sau khi chia ra, để chị biết nên tính toán thế nào.”
“Việc này không thành vấn đề, có thể đưa luôn cho chị vào ngày mai!” Giản Chấn vui vẻ đồng ý.
Lục Phồn Tinh nghe không sót một chữ nào trong cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô ngồi yên, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Cô cảm thấy có một cơ hội tuyệt vời đang bày ra trước mắt, nếu can đảm nắm lấy nó thì cô không cần phải làm thêm khắp nơi nữa, thậm chí còn có thể cố gắng có được cuộc sống mà mình muốn thông qua nó.
Đới Lộ bảo cô ở lại nói chuyện, cũng là nói về việc chuyển nhượng phòng tranh và những thay đổi của phòng tranh. Tất nhiên, công việc làm thêm ở đây của cô cũng “toang”, vì vậy Đới Lộ giới thiệu cho cô mấy phòng tranh của người quen, đề nghị Lục Phồn Tinh đi làm thêm ở những chỗ đó.
Lục Phồn Tinh ngồi nghe không mấy tập trung. Sau khi cảm ơn Đới Lộ, cô chợt hỏi: “Chị Lộ, chị định chuyển nhượng Lạc Thần với giá bao nhiêu?”
Hai người quen biết nhau đã lâu, Đới Lộ cũng không giấu giếm: “Thật ra, chị không muốn kiếm lời lãi gì. Chỗ này chị bỏ ra gần ba trăm nghìn tệ (gần một tỷ vnđ) để thuê lại và mua thêm các thứ linh tinh để cải tạo. Nên chỉ cần có người trả mức giá này là chị chuyển nhượng luôn. Ông xã chị ở bên Úc ngày nào cũng giục chị qua bên đó. Nếu không phải vì mãi vẫn chưa giải quyết được chuyện phòng tranh thì chị đã bay sang Úc từ lâu rồi.”
Nghe xong, tim Lục Phồn Tinh liền lạnh đi một nửa. Ba trăm nghìn tệ không phải là số tiền mà một sinh viên nghèo như cô có thể kham nổi.
Cô đi ra khỏi tòa nhà, tâm trạng có phần ủ rũ, bả vai chùng xuống, không biết đã thở dài bao nhiêu lần trên đoạn đường ngắn.
Lục Phồn Tinh trèo lên chiếc xe đạp đã tã của mình, lại thở dài lần nữa. Dạo gần đây, không phải ai cũng có thể lập nghiệp, không có sự hỗ trợ về tài chính thì có nhiều ý tưởng hơn nữa cũng chỉ vứt đi.
Cô chấp nhận số phận, đi đến phòng tập để làm thêm. Kết quả sau khi đến nơi, lại được chị quản lý thông báo rằng hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô, bởi vì phòng tập đã thuê được người thay thế cô.
Khi làm công việc này thì chán ghét nó, nhưng một khi thực sự mất đi rồi, Lục Phồn Tinh mới cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ. Tốt xấu gì đây cũng là một phần thu nhập khá ổn đối với một sinh viên nghèo.
Tối nay, Giản Chấn lại đến chạy bộ, vẫn với dáng vẻ khó gần như cũ. Lục Phồn Tinh chưa từ bỏ hi vọng đối với chuyện chiều nay ở phòng tranh. Cô cầm cái giẻ lau, lề mề lau chùi xung quanh chỗ anh ta tập chạy, càng lúc càng đến gần.
Bởi vì không biết mở lời ra sao, lại sợ người ta chê cười sinh viên nghèo không biết Trời cao Đất dày như cô, suốt ngày ôm giấc mộng xây dựng sự nghiệp, nên cô cứ cắm cúi lau đi lau lại màn hình của máy chạy bộ ở bên cạnh máy chạy bộ của Giản Chấn, mà đầu óc để tận đẩu tận đâu.
Không ai chịu được việc có một kẻ tâm thần cứ lặng lẽ lau chùi màn hình của máy tập suốt mười phút đồng hồ, Giản Chấn nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng nhịn hết nổi bèn xuống khỏi máy chạy bộ của mình, đổi sang máy chạy bộ khác.
Lục Phồn Tinh nhìn anh ta rời đi, hơi cuống lên, ngần ngừ một lát rồi cũng lê bước đi tới máy chạy bộ ở bên cạnh máy chạy bộ của anh ta, bắt đầu chầm chậm lau chùi.
Kiểu quấy rối không lời này là cách dễ nhất để khiến cho đối thủ mất kiên nhẫn. Giản Chấn tắt máy chạy bộ, đen mặt đi tới đứng trước mặt cô, hỏi không chút khách khí: “Cô bị chập mạch à?”
“Anh mới bị chập mạch ấy!” Lục Phồn Tinh ngẩng đầu lên, lườm anh ta một cái.
“Được, tôi bị chập mạch, vậy quý cô lau tiếp đi, tôi không làm phiền nữa.”
Giản Chấn nói đi là đi luôn. Lục Phồn Tinh gọi “này, này” hai tiếng, Giản Chấn quay lại. Nhưng cô cứ “tôi, tôi” nửa ngày mà không nói được nên lời.
“Tôi cái gì? ‘Tôi’ có thư gửi cho ‘anh’ sao?” Tối nay, Giản Chấn đã dùng đến sự kiên nhẫn tối đa để đối diện với cô.
Lục Phồn Tinh vừa định đáp là “không” liền nghĩ lại. Khó mở miệng hỏi thẳng anh ta, nhưng dùng cách vẽ tranh quả là một ý tưởng không tồi. Cho dù anh ta có cười nhạo cô không biết lượng sức mình, thì chí ít cũng không cần phải nghe anh ta châm chọc cô thẳng mặt.
“Tôi có thư muốn đưa cho anh!” Hai mắt cô đột nhiên sáng lên: “Mấy hôm nữa sẽ đưa cho anh, nhất định sẽ đưa cho anh!”
Hiển nhiên là những lời này của cô đã lấy lòng được Giản Chấn. Đôi môi gợi cảm đang mím của anh ta khẽ nhếch lên nụ cười rất nhẹ, bật chế độ sang kiểu ‘con công kiêu ngạo’: “Nể tình có thư cho tôi, tha thứ cho cô tội tối nay lên cơn bệnh. Nói ra thì bệnh mê trai của cô cũng là do tôi mà ra, tôi xin lỗi cô. Nhưng, đẹp trai không phải là điều mà tôi có thể kiểm soát được. Cô nói có đúng không?”
Từ bé đến giờ, Lục Phồn Tinh chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như này. Cô cười giả lả, nghiêm túc đáp: “Thật ra, bản thân có thể kiểm soát được việc có đẹp trai hay không đấy. Anh uống thuốc xổ một tháng đi, đám fan nữ của anh chắc chắn sẽ giải tán không còn một mống. Không tin anh cứ thử mà xem!”
Khuôn mặt tuấn tú vừa rồi còn đang rất vênh váo của Giản Chấn lập tức xám xịt, tức tối lôi cô về bên cạnh máy chạy bộ, kéo cánh tay đang buông thõng của cô trở lại trên màn hình của máy: “Cô cứ tiếp tục dốc sức lau chùi cho tôi nhờ! Làm bà thím quét dọn vệ sinh mà suốt ngày lười biếng, còn xúc phạm khách hàng. Cẩn thận tôi phản ánh lại với quản lý đấy!”
“Anh phản ánh cũng được thôi, dù gì sau này tôi cũng chẳng đến đây nữa.” Lục Phồn Tinh có phần hối hận bản thân đã mau mồm mau miệng làm mếch lòng anh ta, bèn khẽ lầm bầm.
Giản Chấn nhíu mày: “Cô không làm nữa?”
Lục Phồn Tinh gật đầu.
“Không làm công việc này càng tốt, buổi tối đi về rất nguy hiểm.” Anh ta hiếm khi nói lời tử tế, thậm chí trong giọng điệu cũng không còn sự sâu cay của ngày thường, mà có chút dịu dàng: “Tôi chờ cô tan làm, chốc nữa đưa cô về.”
“Không được đâu, để người ta nhìn thấy thì làm thế nào?” Lục Phồn Tinh lại thể hiện sự kháng cự ra mặt.
Giản Chấn liền cáu tiết, dựng đôi mày rậm, chất vấn cô: “Hai ta là phường “chim chuột” à, mà sao gần như lúc nào cô cũng sợ người ta trông thấy?”
“Không phải phường “chim chuột”, có điều, “đãi ngộ” cũng chẳng khác phường “chim chuột” là bao.” Lục Phồn Tinh đáp trả: “Cứ để bị người ta bắt gặp suốt, họ sẽ cho rằng tôi có ý với anh thì sao? Tôi cũng sắp trở thành bia ngắm mất thôi.”
Giản Chấn thừ người, nín nhịn hồi lâu mới lạnh lùng buông câu: “Lục Phồn Tinh, cô thật sự có thể dát vàng lên mặt được rồi đấy!”
Biết cái miệng cún của anh ta không nói ra được lời nào hay ho, Lục Phồn Tinh nhất thời cụt hứng, đanh mặt đáp: “Anh cứ lạnh lùng với tôi giống tiết trời mùa đông thế này cũng tốt. Thỉnh thoảng anh cắn rứt lương tâm, dịu dàng ấm áp với tôi như mùa xuân, tôi thật sự không có phúc để hưởng đâu.”
Nói rồi, cô hầm hầm định đi, nhưng nghĩ một lát lại quành về, quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Anh bảo anh chưa có bạn gái. Tôi nói này, không phải là anh có bạn trai, sau đó lấy quân tốt thí tội nghiệp là tôi đây ra làm bia đỡ đạn chứ?”
Lại một lần nữa bị cô nghi ngờ về giới tính, Giản Chấn tức đến nỗi sắp hộc máu.Vốn tưởng rằng đã được lĩnh giáo cái sự ngang bướng của Lục Phồn Tinh, nhưng sự thật chứng minh, cô luôn luôn có thể làm mới nhận thức của mọi người về cô.
“Tốt bụng đưa cô về, kết quả lại bị cô nghi ngờ xu hướng giới tính, Giản Chấn tôi chập mạch, được chưa? Coi như ban nãy tôi chưa nói là sẽ đưa cô về.” Trên mặt Giản Chấn tỏa ra hơi sương lạnh buốt, cho thấy tâm trạng anh ta hiện giờ đang rất xấu.
“Không được, anh vừa mới nói anh muốn đưa tôi về rồi, sao có thể lật lọng thế!” Lục Phồn Tinh lại bắt đầu ‘ra bài’ không theo kịch bản: “Tôi cản đạn cho anh nhiều lần như vậy, anh đưa tôi về là phải đạo rồi.”
Giản Chấn đã chai lì với cái tính thay đổi nhanh như chong chóng của cô, xẵng giọng hỏi: “Bây giờ thì cô không sợ người ta nhìn thấy nữa hả? Chẳng phải vừa nói không có phúc để hưởng còn gì?”
“Tôi đã hiểu ra rồi, không có phúc để hưởng cũng phải hưởng. Chẳng phải có câu danh ngôn ‘thà ngồi khóc trong xe BMW bốn bánh còn hơn ngồi cười trên xe BMW hai bánh’ đấy thôi. Tôi chịu thiệt chút vậy.” Cô thản nhiên đáp.
Được đi nhờ xe của anh ta là điều mà các cô gái khác cầu mong còn chẳng được, nhưng đến lượt Lục Phồn Tinh thì lại trở thành phải ‘chịu thiệt’. Giản Chấn bội phục phong độ được ‘nâng cao’ theo từng ngày của mình. Cô gái chỉ giỏi cãi lem lẻm, lúc nào cũng định chọc anh ta tức chết như này, vậy mà anh ta vẫn chưa chặn số Wechat của cô, cứ tầm chín giờ tối lại còn như bị ma xui quỷ khiến, đi ra ngoài để nhìn thời tiết, lo lắng không biết cô có về trường an toàn không.
“Thế thì lát nữa cô nhớ khóc trong xe nhé!” Giản Chấn đe cô, “Tôi mà nhìn thấy cô cười là tôi đuổi cô xuống xe luôn.”
“Khóc đã là gì, tôi bảo đảm sẽ khóc, còn tiện thể vẩy hết nước mắt nước mũi lên mặt anh nữa ấy chứ.” Lục Phồn Tinh hừ nhạt một tiếng đoạn rời đi, không để ý đến Giản Chấn ở phía sau đang lắc đầu, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
Sao lại cứ để anh ta gặp phải đồ tai họa như Lục Phồn Tinh này vậy?
Giản Chấn tập xong thì đi tắm, sau đó thư thái ngồi trong khu nghỉ ngơi, chờ Lục Phồn Tinh hết giờ làm. Lục Phồn Tinh nói lời chào tạm biệt với mấy cô gái ở quầy lễ tân, lúc đi ngang qua Giản Chấn bèn đằng hắng hai tiếng. Giản Chấn liền đứng lên, đi theo sau cô hệt một chú cún trung thành.
Hình ảnh hai người một trước một sau rời đi quá kỳ lạ. Cảnh tượng nam anh tuấn, nữ xinh đẹp đi cùng nhau thậm chí còn rất bắt mắt. Mấy cô gái ở quầy lễ tân ngây người nhìn theo, muốn gọi Lục Phồn Tinh lại, tiếc rằng cô đã biến mất ở cửa ra vào.
Trước cửa thang máy.
Hai người sóng vai nhau đứng chờ thang máy. Có điều, một người ngoảnh đầu sang trái, một người ngoảnh đầu sang phải, như thể người kia là virus, liếc nhìn một cái là mắt sẽ bị lên lẹo.
Đúng như hai bên đã thảo luận, trước khi người kia không nhìn sang thì bản thân dứt khoát sẽ không mở miệng và không quay đầu lại.
Bấy giờ, thang máy “ting” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Lục Phồn Tinh vô thức nhìn sang, ánh mắt bất ngờ trông thấy người đàn ông trong thang máy, cô liền chết sững.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT