Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Thầy Phó không gặng hỏi ý nghĩa sâu xa của cái tên này nữa mà nghiêm sắc mặt: “Có thời gian để nghĩ nhiều sao không tu dưỡng bản thân đi. Cả ngày cắm đầu làm thêm, không tìm thấy người đâu cả. Trò tưởng trốn thầy thì không bị phê bình hả?”

Lục Phồn Tình cười tủm tỉm, thầy giáo cũng hết cách với cô học trò không biết xấu hổ của mình.

“Sửa bức vẽ này một chút rồi gửi đi tham gia cuộc thi gần đây đi!” Thầy Phó đang trong dáng vẻ hung dữ, nhưng lại nói một ra một tin tức khiến Lục Phồn Tinh hết sức bất ngờ và vui mừng.

“Thật ạ thầy?” Cô không dám tin.

“Chẳng lẽ còn có thể là giả.” Thầy Phó lườm cô một cái.

“Ồ Yee…” Lục Phồn Tinh cười rạng rỡ.

“Có rảnh thì cùng đàn anh của trò đến nhà thầy ăn bữa cơm. Cô các em nhớ các em lắm đấy!” Thầy Phó lại nhẹ nhàng thêm một câu. Nụ cười của Lục Phồn Tinh liền cứng đờ, đáp “vâng” một tiếng đầy khó xử.

“Sẽ phải chạm mặt thôi, còn chạm mặt nhiều nữa là đằng khác.” Thầy Phó lại quăng thêm một "quả lựu đạn": “Hải Triều là giáo viên môn lý luận mỹ thuật học kỳ này của em đấy!”

Lục Phồn Tinh thừ người ngay tại chỗ. Đến khi cô lấy lại được tinh thần thì thầy Phó đã rời đi.

Trong phòng vẽ chỉ có bức tranh lẻ loi làm bạn với cô.

Hóa ra, nói lời tạm biệt cũng không dễ dàng như vậy.

Cô chẳng thiết thu dọn đồ, thoáng nhìn sắc trời đã tối bên ngoài cửa sổ rồi khẽ giật mình, cúi đầu xem đồng hồ. Trời ạ, thế mà cô lại hoàn toàn quên béng mất chuyện đi làm.

Đã muộn tròn một tiếng đồng hồ rồi.

Lục Phồn Tinh cuống lên, thu dọn bừa các thứ vào ba lô. Ai dè càng vội càng dễ sai sót. Đồ trong ba lô bị văng hết ra ngoài, vương vãi đầy trên sàn nhà. Cô lật đật đi nhặt lại, thậm chí không phát hiện ra chiếc phong bì của Hứa Duyệt đưa cho cô cũng bị rơi ở trong góc đằng sau những tấm bảng vẽ thì đã gấp gáp chạy đi đến chỗ làm.

Lục Phồn Tinh đạp xe với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mà vẫn đến muộn một tiếng mười lăm phút. Hôm nay cô số nhọ, vừa lao ra khỏi thang máy thì nữ quản lý của phòng tập đã đứng bên cạnh thang máy. Thấy cô mới tới, sắc mặt chị ta liền trở nên khó coi.

“Thưa quản lý, em xin lỗi…” Cô đứng rụt người lại, chờ bị phê bình.

“Tiểu Lục, không muốn làm nữa nên đi muộn về sớm phải không?” Quả nhiên, chị ta bắt đầu vặn hỏi.

“Chị quản lý, em xin lỗi, về sau em sẽ không thế nữa. Hôm này là ngoài ý muốn…”

“Có thể tin được lời cam đoan của sinh viên các cô sao? Hồi trước chính bởi tôi tin mấy lời quỷ quái của cô, cho bác gái một lòng muốn ở lại làm kia nghỉ việc, nên bây giờ mới đến nông nỗi không tìm được lao công đây.”

Xem ra, quản lý không muốn bỏ qua cho cô, giọng dạy bảo của chị ta cất cao vút. Đúng lúc này, cửa thang máy đằng sau Lục Phồn Tinh “ting” một tiếng rồi mở ra, có hai người đi ra. Lục Phồn Tinh vô cùng xấu hổ khi bị mắng xối xả trước mặt người khác. Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cuộc đời càng chán chường hơn: Một trong hai người đó là Giản Chấn.

Anh ta khẽ nhướng mắt liếc nhìn cô. Đàn ông chân dài thế kia mà còn cố ý đi rất lề mề. Có lẽ nghe thấy Lục Phồn Tinh bị dạy bảo là điều cực kỳ hưởng thụ đối với anh ta.

“Thái độ có vấn đề, ngay cả công việc cũng làm lấy lệ. Bây giờ cô mới đến thì có thể làm được gì với một tiếng đồng hồ còn lại? Cô muốn để tự tôi quét dọn nhà vệ sinh sao?” Quản lý vẫn không chịu buông tha, nói năng cũng bắt đầu trở nên khó nghe.

Lục Phồn Tinh nín nhịn sự khó chịu trong lòng, liên tục cam đoan: “Chị quản lý, em xin hứa đây là lần cuối cùng, xin chị hãy tin em một lần.”

“Tiểu Lục, tôi nói rõ cho cô biết, vốn dĩ sẽ không có lần sau. Cô thế này, đáng ra tôi sẽ không cho cô làm tiếp mà đuổi việc luôn. Nhưng hiện tại tôi không có cách nào, trong một chốc một lát không tìm được người nên cô phải làm tiếp. Bằng không, tôi đến trường các cô, tìm giáo viên phụ đạo của cô để phân xử đấy!”

Quản lý hăm dọa, thậm chí còn muốn bắt ép cô. Lục Phồn Tinh đi làm thêm đã lâu như vậy mà chưa gặp phải cấp trên thế này bao giờ, bỗng chốc cảm thấy tủi thân, sống mũi cay cay, cúi đầu im nín thinh.

“Tôi chưa từng thấy…”

“Này, chị gì ơi, phòng tập của các chị có ưu đãi cho phiếu năm không?” Một giọng nam hơi ngạo mạn đột nhiên xen vào, cũng ngắt luôn lời dạy bảo tiếp theo của quản lý.

Chị ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy là một anh chàng đẹp trai. Gần đây, phòng tập khá vắng khách, cũng chẳng để ý đến sự thiếu tôn trọng trong giọng điệu của anh ta, quản lý vội tươi cười đon đả, dáng vẻ lúc này và ban nãy như hai người khác hẳn: “Quý khách, chúng tôi có rất nhiều chế độ ưu đãi dành cho phiếu tập dài hạn. Anh tập lâu năm rồi thì phải? Chi bằng làm phiếu tập hai năm nhé? Anh qua bên quầy lễ tân, tôi sẽ cho anh xem hoạt động…”

Giản Chấn không đáp lời ngay mà nhìn lướt qua Lục Phồn Tinh rồi mới đi theo sau quản lý đến quầy lễ tân.

Lục Phồn Tinh ỉu xìu bước vào cửa.

Màn “lên lớp” tra tấn dài dằng dặc này đã kết thúc sớm hơn nhờ sự xuất hiện của Giản Chấn. Lục Phồn Tinh thầm thở phào một hơi, thậm chí trực giác còn mách bảo rằng, thật ra Giản Chấn mở miệng vào lúc đó là để giải vây cho cô.

Tuy nhiên, Lục Phồn Tinh phủ nhận kiểu suy đoán ngây thơ này ngay lập tức.

Mồm miệng anh ta đôi khi còn ác hơn cả quản lý, nhìn biểu hiện của anh ta là biết anh ta rất ngứa mắt với cô. Ban ngày anh ta còn cố ý gây sự, cô chặn họng anh ta trên Weibo, anh ta tức giận còn không kịp thì sao lại giúp cô cho được? Thấy cô bị thua thiệt, anh ta sẽ cười vui sướng hơn bất cứ ai ấy chứ.

Ngày hôm nay, ngoài việc được thầy giáo khen vài câu ra, những chuyện khác đều không thuận lợi. Lục Phồn Tinh ôm vẻ mặt buồn bực không vui. Để bù lại cho sai phạm đi làm muộn, tối nay, cô đã làm việc cực kỳ chăm chỉ.

Làm công việc dọn dẹp vệ sinh đương nhiên là không thể không động vào nước. Vết thương trên tay rất nghiêm trọng, đã bị bong mất một mảng da lớn, trông hơi đáng sợ. Lục Phồn Tinh không có thời gian xử lý vết thương, lần này chạm vào nước, cô đau đến nỗi hít vào một hơi.

Nhưng cô lại cứ bất cẩn, tay bị thương va phải cây lau nhà, vết thương chưa mím miệng lại rớm máu lần nữa. Lục Phồn Tinh đau đến mức tay khẽ run rẩy. Cô dừng động tác lau nhà, đứng trước cửa phòng vệ sinh thổi phù phù vào vết thương. Hơi thở lành lạnh, ít nhiều có thể làm giảm bớt cảm giác bỏng rát dữ dội của vết thương.

“Thím ơi, nhường đường chút!”

Lục Phồn Tinh nhanh chóng tránh ra. Bây giờ cô đã tê liệt với bất cứ cách gọi nào của anh ta. Gã này trước nay luôn không thân thiện, cho dù đã biết cô là đàn em khóa dưới học cùng trường, nhưng cũng không thấy anh ta có thái độ khách khí với cô là bao.

Giản Chấn liếc nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên tay Lục Phồn Tinh rồi thản nhiên đi vào phòng vệ sinh.

Lục Phồn Tinh lại tiếp tục làm việc.

Chẳng mấy chốc, Giản Chấn đi ra. Thấy cô đang lau sàn nhà, anh ta đi tới khoa tay múa chân: “Chỗ này có nước, nhìn thấy chưa? Khách tập chúng tôi giẫm phải, trượt ngã thì làm sao đây?”

Lục Phồn Tinh đành phải đi lau chỗ đó.

“Còn cả chỗ kia nữa. Cô lau dọn kiểu gì đấy? Đã ăn cơm chưa, lau mạnh lên, chỉ biết lười biếng thôi.”

Bị sai bảo đến độ xoay mòng mòng, Lục Phồn Tinh bốc hỏa. Gã này là đang cố tình sinh sự, uổng cho cô khi nãy còn tốt bụng cho rằng anh ta giải vây cho cô. Được rồi, thật ra, cậu chủ Giản muốn kéo quản lý ra và thế chỗ để tận hưởng niềm vui khi dạy bảo cô đây mà.

Mà anh ta nói đúng rồi, đúng là tối nay cô chưa ăn gì, buổi trưa chỉ và được mấy miếng cơm, khi nãy lại phóng xe thẳng một mạch đến đây đã tiêu hao hết năng lượng. Cả người cô đã không còn hơi sức, anh ta có phê bình cô nữa thì cô cũng không còn lại bao nhiêu hơi sức để dùng.

Cuối cùng, cô chịu hết nổi, bèn bãi công, giọng điệu cũng mềm mỏng: “Nói nhiều như thế không khát nước à? Đi, đi uống nước đi, tiện thể dập lửa trong đầu.”

Đây là ám chỉ đầu anh ta bị úng nước.

Giản Chấn vốn định đấu khẩu tiếp với Lục Phồn Tinh, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt, trưa nay chẳng hiểu sao còn tự dưng rơi nước mắt ở nhà ăn. Rốt cuộc, lương tâm trỗi dậy, anh ta chỉ nói một câu: “Lục Tiểu Phương, cô giỏi lắm” rồi đi luôn.

Lục Phồn Tinh bất đắc dĩ bĩu môi.

Đến khi cô tan làm, khách tập kiên trì đến phút cuối cùng trong phòng tập cũng mới giải tán. Lục Phồn Tinh lại chạm mặt Giản Chấn ở khu vực nghỉ ngơi tại quầy lễ tân. Cậu chủ này đã sớm thu dọn xong xuôi, ngồi thoải mái trên ghế sô pha buôn điện thoại. Khuôn mặt tuấn tú hết cả phần thiên hạ, lại thêm vóc dáng khi mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì trông cơ bắp, cho dù biếng nhác ngồi đó, toàn thân vẫn toát ra hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến phái nữ chôn chân tại chỗ. Hai cô gái quầy lễ tân ngắm trộm anh ta, rề rà không tan làm.

Lục Phồn Tinh đã miễn dịch với vẻ đẹp trai của anh ta từ lâu, cô vội vã tan làm để về trường. Bấy giờ, Giản Chấn cũng cúp máy, vừa khéo đi cùng thang máy với bọn họ.

Em gái tên Lily nói với Lục Phồn Tinh đang ở bên cạnh: “Phồn Tinh, buổi tối chị phải đi qua công viên Thanh Lam đúng không?”

“Ừ.” Lục Phồn Tinh gật đầu.

Nét mặt Lily liền trở nên lo lắng: “Vậy chị cẩn thận nhé, tối hôm qua có nữ sinh chạy qua bộ ở đó, suýt nữa bị cưỡng bức, may mà có người đi ngang qua. Tên kia mới không thực hiện được ý đồ.”

“Thế bắt được tên đó chưa?” Lục Phồn Tinh lập tức thấy khẩn trương, bình thường cô to gan, luôn cảm thấy bản thân sẽ không xui xẻo đến vậy. Hôm nay đã quá xui xẻo rồi, nhưng cô không dám đảm bảo vận may sẽ đi cùng với cô. Suy cho cùng thì ngày hôm nay còn chưa kết thúc đâu.

“Chưa nên mới sợ này. Tiếc là bọn mình không cùng đường, nếu không đã kết bọn đi cùng. Đường em đi đông người mà em còn sợ đây. Ôi chao, con gái đi làm buổi tối đúng là hơi phiền phức.” Lily đáp.

Mấy cô gái ríu rít thảo luận về vấn đề an toàn. Lục Phồn Tinh cũng ôm vẻ mặt rầu rĩ, hoàn toàn không để ý tới người mượn ưu thế về chiều cao vẫn luôn nhìn về phía cô. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play