Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)
...
Mãi đến lúc tắt đèn đi ngủ, hai người cũng không nói với nhau câu nào,
cô nhìn anh, mỗi lần muốn mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, lại nhìn thấy vẻ
mặt không muốn nói nhiều của anh. Cô chán nản, định kéo chăn lên, họ thế này có được coi là đang chiến tranh lạnh hay không? Chắc thế rồi!
Con Trần Tử Hàn sau khi nghe thấy hơi thở đều đều của cô thì bắt đầu
trằn trọc, anh biết mình tức giận rất vô lý, cô đi học ở tổng công ty để nâng cao bản thân, anh nên cảm thấy vui mừng thay cho cô mới đúng, chứ
không phải kiểu tâm lý khó chịu thế này. Khi biết tự cô có quyết định
riêng, anh không thể nào lừa dối bản thân rằng, anh thoải mái, anh không sao cả. Anh đã tưởng như một lẽ đương nhiên rằng cô nhất định sẽ bàn
bạc với mình, nếu anh không đồng ý, cô sẽ không đi... Nhưng hóa ra không phải thế.
Anh không thể lý giải tâm lý của bản thân, phải chăng anh cảm thấy cô là một người không có chí tiến thủ, không muốn thăng tiến trong công việc? Lẽ nào con người anh cũng tiềm ẩn tính cách gia trưởng, hy vọng mọi thứ của người phụ nữ thuộc về anh đều do anh quyết định, một khi cô ấy muốn tự mình quyết định thì sẽ cảm thấy bất mãn?
Vương Y Bối dậy rất sớm, chắc là đang nấu bữa sáng, Trần Tử Hàn cả đêm
ngủ không sâu giấc, đương nhiên đã nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà
bếp, mãi đến khi chuông báo thức reo vang, anh mới lập tức ngồi dậy.
Cô đã mang đồ ăn sáng ra bàn, Trần Tử Hàn chỉ lặng lẽ ngồi đó. Cô không
ngừng nói chuyện, bằng anh ăn nhiều cháo một chút, còn chạy đi mua bánh
bắp ở cửa tiệm mà anh thích nữa...
Trần Tử Hàn nhìn bộ dạng cô đang lấy lòng mình, trong lòng rất khó chịu, "Bao giờ em đi?"
"Cái này... chắc là mấy hôm nữa."
Cho dù anh đưa cô đi làm thì suốt đoạn đường cũng không nói gì.
Lần này tâm tư của Vương Y Bối trở nên kiên định lạ thường, vừa đến công ty cô liền tìm gặp Dương tổng : "Dương tổng, anh nói đúng, cơ hội rất
hiếm có, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội đã đến tận tay, mà tôi không
muốn làm kẻ ngốc."
"Quả nhiên là người mà tôi ưng ý, không phụ lòng tin của tôi." Dương
tổng cười, gật gù, "Thấy sắc mặt cô không ổn lắm, chắc cậu ấy nhà cô
không vui? Cô cũng đừng quá xem trọng tình yêu gì đó, khi cô trở nên
xuất sắc, bên cạnh cô đương nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều người đàn ông
ưu tú hơn, nhưng nếu cô cứ mãi không thay đổi, thì không chỉ người ưu tú không chú ý đến cô, mà ngay cả những người xung quanh cũng sẽ chê bai
cô".
Cô cười, không định thảo luận về vấn đề này. Dương tổng nhận ra tâm tư
của cô, "Quyết định rồi thì đừng hối hận. Nhưng nếu cô đến tổng bộ thì
việc hợp tác với Hoàn Quang sau này chỉ có thể giao cho Nhậm Tiểu Minh
làm, cô đừng suy nghĩ về việc này đấy".
"Vâng, tôi hiểu ạ". Dương tổng có lẽ là đang muốn xoa dịu đôi bên thôi.
Bảo cô đến tổng bộ học tập thì phải cho Nhậm Tiểu Minh một chút lợi ích
từ mặt khác, nếu không anh ta chắc chắn sẽ thấy không cam tâm.
Vương Y Bối rời khỏi văn phòng của Dương tổng không bao lâu sau trong
công ty cũng lan truyền tin tức cô sẽ đến tổng bộ học tập, thành viên
trong tổ đều vui mừng, đồng thời bằng bóng gió xa gần rằng Nhậm Tiểu
Minh lần này lại không thể được như ý nguyện, không biết liệu có khóc
khóc trong phòng vệ sinh hay không. Đổi với những lời nói thêm dầu vào
lửa kia, Vương Y Bối không quan tâm, cũng không mấy ngăn cản, "bà tám"
cũng là một thú vui để liên kết các đồng nghiệp với nhau, không cần
thiết làm mất mặt người khác, đặc biệt là còn vì một người không xứng
đáng.
Sau khi quyết định đến tổng bộ, Vương Y Bối bắt đầu sắp xếp công việc
đang làm, tất cả đã được an bài thỏa đáng, cô cũng được rảnh rỗi hoàn
toàn, giờ đây điều khiến cô bận lòng chính là mối quan hệ của cô và Trần Tử Hàn. Sau hôm đó, anh không nói gì nữa, tan sở vẫn đến đón cô cùng về nhà ăn cơm... Mọi thứ vẫn không thay đổi gì, chỉ có điều bầu không khí
giữa hai người trở nên rất khác, mỗi câu nói thốt ra đều phải suy nghĩ
kỹ lưỡng. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra nói chuyện cũng khiến
người ta đau khổ đến vậy.
Cô về nhà, nhìn quanh quất một lượt, nếu nói không buồn thì chắc chắn là giả. Trước kia Vương Y Bối cảm thấy cô và Trần Tử Hàn có lẽ sẽ không
bao giờ xảy ra mâu thuẫn vì họ đều là những người chín chắn, sẽ suy xét
vấn đề một cách lý trí, sẽ thấu hiểu được cho người kia. Bây giờ đúng là không xảy ra mâu thuẫn, chỉ chiến tranh lạnh mà thôi, cảm giác này còn
làm người ta khó chịu hơn cả cãi vã, nếu có thể cãi nhau để giải tỏa, có lẽ cô cũng không đến nỗi đau buồn như vậy.
Trần Tử Hàn tắm xong bước ra, cầm khăn bông lau qua mái tóc, khi rời
khỏi môi trường công việc, anh bớt đi sự xa cách và lạnh nhạt, cũng chỉ
là một chàng trai trẻ trung, trong trẻo như dòng suối chảy qua khe núi.
Cô nhìn anh đến ngơ ngẩn, các đồng nghiệp lúc ăn cơm thi thoảng cũng bàn đến một vài chủ đề, từng có người đặt ra câu hỏi: Các cô gái thường hy
vọng sẽ tìm được một người đàn ông như thế nào, là người mình thích, hay người thích mình? Y Bối hỏi họ với vẻ hứng thú rằng tại sao không ưu
tiên chọn kiểu đàn ông mà mình yêu anh ta, anh ta cũng yêu mình? Lâm
Tiệp rất lý trí nói với cô, làm sao dễ như vậy, gặp được một người mình
thích hoặc thích mình đều là một công việc vô cùng may mắn. Thực tế đa
số chúng ta đều chỉ là: Đến tuổi rồi, cần kết hôn, cần tìm một người
thích hợp để cưới thôi, nói về chuyện yêu hay không, đây đúng là thứ cực kỳ xa xỉ.
Tại sao lại xa xỉ? Trần Tử Hàn chẳng phải chính là kiểu người khiến cô
yêu thích mọi mặt, hơn nữa anh cũng rất yêu cô đó sao? Lâm Tiệp nói phụ
nữ tốt nhất đừng tìm một người đàn ông mà bản thân quá yêu, như thế rất
dễ đánh mất chính mình, cuối cùng chỉ làm tổn thương người khác và bản
thân mình mà thôi.
Cô khẽ thở dài, "Sao không sấy khô tóc? Em đi lấy máy sấy cho anh nhé".
"Không cần, lát nữa là khô."
Sau đó lại không còn gì để nói, cô nhìn anh mở tivi, âm thanh trong tivi vọng re lên lỏi giữa không trung giống như một bức tường trong suốt
nặng nề, hoàn toàn chia tách họ. Nơi lồng ngực cô bị bức tường đó đè
nặng trĩu. Đã thay đổi rồi sao, tuy bạn bè trước kia đều nói cô chẳng có gì thay đổi, nhưng cô biết, thời gian đã từng chút từng chút bào mòn
những góc cạnh của một Vương Y Bối thuở thiếu thời, để giờ đây hiện diện trước mặt mọi người chỉ còn là cô của ngày trưởng thành, ưu tú và hoàn
mỹ. Nếu là trước kia, chắc cô sẽ bất chấp tất cả mà kéo anh lại hỏi,
Trần Tử Hàn, có phải anh đang giận dữ không? Đàn ông không được hẹp hòi
như thế chứ? Hoặc cô sẽ bực bội quát anh, rốt cuộc anh đang làm cái trò
gì vậy?
Những chuyện cũ ập đến nhắc nhở cô một sự thật mà cô không muốn đối mặt, cô đã thay đổi, không còn tỏ thái độ căm ghét ai đó như kẻ thù, không
còn cứng đầu ương ngạnh, không phân biệt phải trái như trước nữa. Hiện
tại này khiến cô khó chịu đến không thở nổi. Vì quá đau khổ, sợ sẽ không kiềm chế được, cô quay lưng đi vào phòng ngủ.
Chuyến bay cất cánh lúc hai giờ chiều mai, cô vốn định sáng mai dậy sẽ
thu xếp hành lý sau, nhưng lúc này cô không muốn rảnh rỗi, sợ rảnh rỗi
sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung. Trần Tử Hàn vào phòng thấy cô đang thu
dọn đồ đạc, anh không nói gì mà lên thẳng giường ngủ.
Hôm sau thức dậy, cô không biết anh đi từ lúc nào, chỉ thấy chỗ anh nằm
đã trống trải. Cô bò dậy, nhìn căn nhà vắng vẻ, mắt cay nhức khó chịu,
vội ngồi bệt xuống góc tường thở hổn hển. Cô đưa tay dụi mắt, " Khóc gì
mà khóc, đã nói phụ nữ có thể không cần tình yêu, không cần đàn ông,
nhưng không thể không có công việc, bây giờ chẳng phải mình còn có công
việc hay sao?" Lầm bầm rồi cười như một con ngốc, "Quả nhiên là khuyên
được người ta, nhưng không thể tự khuyên bản thân mình".
Cô chậm chạp kiểm tra lại hành lý, xem có bỏ sót thứ gì không, kiểm tra
xong, cô nhấc vali lên thử, rất nặng. Vali này là do cô và Trần Tử Hàn
mua khi đi chơi, lúc đó cô cảm thấy không thích lắm, nguyên nhân vì nó
quá nặng. Khi ấy Trần Tử Hàn đã cốc đầu cô, "Cuối cùng cũng biết tại sao em dùng vali lại dễ hỏng thế rồi." Chính cô cũng phải thừa nhận cô
thường mua vali loại rất nhẹ, vấn đề kèm theo đương nhiên cũng là chất
lượng không được tốt. Hồi ức đó khiến tâm trạng cô khá hơn, bạn còn thẩm mắng anh: Trần Tử Hàn, một trong những giá trị của anh là làm lao động
miễn phí, bây giờ ngay cả giá trị này mà anh cũng không phát huy được.
Cô không muốn ăn, chỉ làm qua loa chút gì đó, ăn xong thì ngồi lên sofa xem tivi.
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, cô sực tỉnh rồi đứng phát dậy, sau đó nhìn
thấy Trần Tử Hàn cầm chìa khóa bước vào, cô mở to mắt nhìn anh, hoàn
toàn không ngờ anh lại về vào lúc này, "Anh quên mang theo đồ gì à? Anh
có thể gọi điện bảo em mang đến cho anh mà ..."
Trần Tử Hàn chỉ nhìn cô chăm chú, "Không phải bay buổi chiều à? Còn chưa định đi hả?"
"À..." Cô vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.
"Anh đưa em ra sân bay."
"Ừm ... Vâng... Được."
Đến khi Trần Tử Hàn xách vali ra cửa, cô mới sực tỉnh, vậy là anh cố ý
từ công ty về nhà để đưa cô đi. Cô chớp mắt, nhìn theo bóng anh : Ừ, anh vẫn phát huy tốt giá trị của mình.
Trên đường đi, cả hai vẫn không nói gì, cô cảm thấy bầu không khí rất lạ nhưng không còn khó chịu như hôm qua nữa, anh chủ động đưa cô ra sân
bay đã vô hình chung khiến cô thấy ấm áp hơn nhiều. Phía trước hình như
có tai nạn giao thông, đường tắc một đoạn, đến sân bay cũng không còn
nhiều thời gian để check in nữa.
Trần Tử Hàn đi cùng cô vào trong, "Đến đó rồi nhớ giao lưu với đồng
nghiệp nhiều hơn, đừng lúc nào cũng một mình. Cố gắng thích nghi với môi trường mới, nếu ban đầu không quen, muốn tìm ai đó để trò chuyện thì
gọi điện về..."
Cô gật đầu, khả năng hòa nhập của cô rất kém, điểm này vẫn không hề thay đổi, "Anh không giận nữa sao?"
Trần Tử Hàn thở dài, lấy tay vờ xoa mạnh lên đầu cô, vò tóc cô rối tung
rồi mới nói: "Em đi lâu như thế, anh còn giận sao được? Chẳng lẽ để đến
tận lúc chia tay chúng ta vẫn còn chiến tranh lạnh à?"
Cuối cùng cô cũng nhẹ nhõm hơn, không tính toán chuyện anh khiến đầu tóc cô rối bời nữa, "Em biết mà, người rộng lượng như anh sao có thể tức
giận vì chuyện nhỏ này được?"
Trần Tử Hàn véo mũi cô, "Bây giờ mới biết tung hô anh hả, có phải đã muộn rồi không?"
"Không muộn không muộn, mãi mãi không muộn."
Trần Tử Hàn nhắc cô đủ thứ chuyện phải lo khi cô ở đó một mình, nghiễm
nhiên xem cô là đứa trẻ lần đầu xa nhà. Vương Y Bối nghiêm túc lắng
nghe, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, giống như họ luôn ở bên nhau, cô chưa
từng rời xa anh, mà đây là lần đầu cô đi xa, nên anh mới lo lắng đủ thứ
như vậy.
Đến lúc qua cửa kiểm soát an ninh, Vương Y Bối nhìn anh, chủ động ôm
anh, "Lúc đó em không ở nhà, đừng thích người đẹp nào khác đó!"
"Cái này không chắc, sớm quay về mà trông chừng anh!"
Vương Y Bối cười, bây giờ chưa đi mà cô đã bắt đầu không nỡ rồi.
Trần Tử Hàn nhìn theo bóng cô, giữa hai người xuất hiện vấn đề thì phải
có một người nhường bước, nếu không chẳng phải sẽ giống như trẻ con, ấm
ức xem ai chịu thua trước sao? Hơn nữa tương lai của họ còn dài, lúc nào cũng sẽ xảy ra vô số vấn đề, không phải mọi chuyện đều như ý muốn của
mình, chỉ có thể giải quyết và thấu hiểu, sau đó hòa hợp với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT