Một khắc sau Tống đại nhân cùng với Nhan Diệp Minh đã ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung về Nhan phủ. Trong lòng Nhan Diệp Minh cũng như Tống thái y đều mang nổi nghi hoặc riêng. Sau khi hay tin, Nhan Diệp Doanh đã mời tống đại phu vào phòng của mình và mời Nhan phu nhân sang để được chẩn mạch.

“Ta không có bệnh gì cả! Tại sao con lại cầu xin Hoàng thượng như vậy!” – Nhan phu nhân có chút bối rối nhưng cũng thuận theo con gái được chẩn mạch. Diệp Doanh không giải thích gì im lặng ngồi đợi kết quả. Sau một hồi bắt mạch gương mặt Tống đại phu vô cùng âm trầm suy nghĩ.

“Mọi người ra ngoài hết, tiểu Tình em ra cửa canh chừng không cho ai đến gần, nếu có người cố ý thì cứ la toáng lên cho ta biết!” – Diệp Doanh nhìn gương mặt thái y biết có chuyện không hay nhanh chóng ra lệnh, mọi người di chuyển, trong phòng cuối cùng còn lại Diệp Minh, Diệp Doanh là Nhan phu nhân cùng Tống thái y.

“Nhan đại nhân, Nhan tiểu thư, nhìn bề ngoài Nhan phu nhân quả thật không có gì bất thường. Nhưng mạch tượng lại rất kỳ lạ!” – Tống đại phu nói nhanh chóng nói ngay chuyện bất thường phát hiện khi chẩn mạch cho Nhan phu nhân.

“Ý Tống thái y thế nào xin cứ nói thẳng!”  - Nhan Diệp Doanh nhanh lên tiếng trước cả khi Diệp Minh kịp phản ứng.

“Nhan phu nhân mạch tượng tắt nghẽn như thể đang có trúng phải một loại độc nào đó, nhưng loại độc này không phát tát ngay vì chưa đủ liều lượng, có thể là bị hạ độc mỗi ngày một ít cho nên như vậy!” – Tống thái y nói. Nhan phu nhân cũng như Diệp Minh vô cùng ngạc nhiên khi nghe điều đó.

“Vậy có cách nào tìm ra cách háo giải?” – Diệp Doanh hỏi.

“Phải tìm ra loại độc đó mới có thể suy nghĩ ra cách phá giải được!” – Tống thái y nói.

“Tôi nghĩ loại độc đó là đây!” – Nói đoạn Diệp Doanh nhanh chóng giật túi thơm bên cạnh người của Nhan phu nhân để lên bàn. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng trước hành động của Nhan Diệp Doanh. Tống thái y nhíu mày nhìn trong mớ hỗn độn được đổ ra từ túi thơm trước mặt.

“Cái này…” – Tống thái y nhíu mày nghi hoặc nhìn thứ bột trắng trắng trong đóng hoa khô.

“Phân hồn tán!” – Diệp Doanh chậm rãi lên tiếng, khiến cả ba người còn lại liền trừng mắt nhìn nàng. Ai ở đây cũng đã từng nghe đến loại độc dược này, đây là loại độc khá thông dụng.

“Đúng ta cũng nghĩ là nó, nó có mùi hương giống như hoa và vị hơi chát nhẹ! Loại này nếu nhiễm ít không sao nhưng nếu nhiều có thể dẫn đến khí huyết đột ngột ngưng trệ dẫn đến họa sát thân!” – Tống thái y nói.

“Cách hóa giải như thế nào?” – Nhan Diệp Doanh đương nhiên biết rõ loại độc này, sống trong hậu cung thủ đoạn, độc dược nào mà nàng chưa từng thấy qua.

“Loại độc này rất dễ chữa! Ta sẽ kê đơn rồi tiểu thư có thể đi mua bên ngoài cũng được!” – Tống thái y nói.

“Đa tạ Tống thái y! Chuyện hôm nay xin ông giữ kín giúp ta! Ta đã cầu xin Hoàng thượng không hỏi đến, nên xin ông đừng nói ra ngoài, nếu có ai hỏi thì ông đến chẩn mạch cho ta vì ta cảm thấy trong người không khỏe!” – Diệp Doanh trầm ngâm nói, gương mặt và ánh mắt vô cùng điềm tĩnh khiến Tống thái y có phần kinh ngạc, một a đầu nhỏ tuổi như vậy lại có thể có được thần sắc đó thật sự không phải tầm thường.

Sau khi tiễn Tống thái y rời phủ, Diệp Minh cùng Diệp Doanh và Nhan phu nhân còn lại trong phòng.

“Doanh nhi vì sao con lại biết chuyện Phân hồn tán!” – Nhan phu nhân đợi đến lúc chỉ còn những người thân cận mới chậm rãi nói ra sự khúc mắc của mình.

“Đúng ca ca cũng rất đỗi ngạc nhiên, dạo gần đay muội rất kỳ lạ!” – Nhan Diệp Minh cũng nghi ngoặc chất vấn Diệp Doanh.

“Thật ra thì do một lần tình cờ muội đọc sách thấy trong sách nói như vậy cho nên muội nghi ngờ! Mẫu thân bị hãm hại nên mới phải suy nghĩ ra kế sách này!” – Diệp Doanh bịa ra một lý do như vậy, vì nàng không thể nào kể sự thật ra cho họ biết những chuyện đó thật sự quá hoang đường, nếu không phải chính mình trãi qua thì chính Nhan Diệp Doanh cũng không thể tin được.

“Muội sợ nếu làm lớn chuyện sẽ bứt dây động rừng đúng không?” – Diệp Minh thấp giọng nói.

“Vâng mình không có chứng cứ là ai không thể làm lớn chuyện càng không nên cho người khác biết được họ đổi cách khác chúng ta không đối phó được!” – Diệp Doanh đưa mắt thăm dò thái độ của hai người trước mặt.

“Muội nghi ngờ người đó là ai?” – Nhan Diệp Minh trầm tư hỏi, y tuy bất ngờ trước thái độ cũng như sựu điềm tĩnh quá mức của Nhan Diệp Doanh nhưng hiện tại đó không phải là vấn đề để y nghi vấn.

“Muội không có chứng cứ nhưng muội nghĩ chính là mẹ con Lý di nương! Nhưng chúng ta vẫn phải án binh bất động vì dù chuyện này có nói ra phụ thân cũng sẽ không tin lời chúng ta nói!” – Diệp Doanh nắm tay trấn an Nhan phu nhân – “Mẫu thân, người đừng đau lòng, phụ thân không bảo vệ được người thì con sẽ bảo vệ người!” – Trong lòng Diệp Doanh nhớ đến chuyện kiếp trước sau khi mẫu thân sinh bệnh mất không lâu Nhan lão gia liền nghe lời của Lý di nương lập bà ta thành chính thất, cũng may Nhan lão lão cùng sự đấu tranh mạnh mẽ của Diệp Minh mà chuyện đó được hoãn lại về sau do nhiều chuyện liên tiếp diễn ra nên cuối cùng không lập nữa.

“Doanh nhi, con thật sự đã trưởng thành!” – Nhan phu nhân nghe con gái nói vậy, nước mắt bà chực hờ. Tình cảm với Nhan lão gia thật sự cũng không còn, ngày trước ông cưới bà cũng vì mai mối, môn đăng hộ đối nên đến với nhau sau đó không lâu Lý di nương vào cửa, bà mới biết được hóa ra lý di nương chính là người trong lòng ông nhưng do gia đình ngăn cấm nên cuối cùng đành cưới bà làm chánh thất. Cuộc sống trong Nhan phủ từ đó với Nhan phu nhân chỉ có danh nhưng không có phận! Bà đúng đạo sanh cho ông một trai, một gái đổi lại là những tháng ngày bình yên trong Nhan phủ, Nhan phu nhân đã nhắm một mắt, mở một mắt cho Lý di nương chung quy vẫn là may mắn khi Nhan lão gia thật tâm thương Diệp Minh và Diệp Doanh.

…..

<dr.meohoang>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play