“Không biết, lâu là vài ngày, ngắn thì mấy canh giờ!”

“Ngươi nói y phải đau mấy canh giờ nữa?!”Tư Đồ Thanh Lăng quát.

“Đúng vậy! Có thể lâu hơn! Nhưng sẽ càng ngày càng đau!”Vân Cô Nhạn cắn răng gật đầu.

Mấy canh giờ tuy rằng không dài, nhưng đối với Sở Mộ Hiên mà nói, mỗi khắc đều như dày vò, hơn nữa đã dày vò lâu như vậy, nhưng hài tử vẫn không có dấu hiệu sinh ra. Vân Cô Nhạn nhìn Sở Mộ Hiên đau đến mồ hôi nhễ nhại trên giường, lại nhìn huyệt khẩu y, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ngươi đừng lắc đầu nữa! Rốt cuộc y làm sao vậy! Đã qua mấy canh giờ rồi, sao còn chưa sinh!”Tư Đồ Thanh Lăng nắm chặt bàn tay run run của Sở Mộ Hiên, lo lắng hỏi.

“Ta cũng không có cách nào cả! Sở Mộ Hiên là nam tử, hình thể vốn không hợp với việc sinh sản, hơn nữa vừa là song thai vừa sinh non, thai đầu vẫn chưa xuống. Ta vừa nhìn một chút, huyệt khẩu y mới mở hai ngón tay, nước ối cũng chưa vỡ, cho nên hài tử chưa thể sinh được đâu!”

“Chưa sinh được? Ngươi xem y đã dau thành thế này rồi! Chẳng lẽ còn tiếp tục phải chịu đau nữa sao?”Tư Đồ Thanh Lăng cả giận nói.

“Cũng không có cách nào cả! Sinh hài tử vốn là như thế này!”Vân Cô Nhạn bất đắc dĩ đáp.

“Các ngươi đừng cãi nhau nữa được không?”Sở Mộ Hiên chịu qua một trận đau bụng sinh, vô lực lên tiếng.

“Bệ hạ, ta thấy hay là như vậy đi! Dìu Sở Mộ Hiên đi lại một chút, như vậy có thể thúc đẩy sản trình.”Vân Cô Nhạn ra một chủ ý.

“Ngươi nói để y đi lại? Đừng có đùa, y đâu còn sức nữa!”Tư Đồ Thanh Lăng quát.

“Đỡ ta… đứng lên.”Sở Mộ Hiên nói.

“Ngươi điên rồi, ngươi làm gì còn sức chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play