Ngày hôm sau, Sở Mộ Hiên mở mắt tỉnh dậy, liền nhìn thấy Tư Đồ Thanh Lăng đang nghiêng người, mỉm cười nhìn mình.

“Nhìn ta làm gì?” Sở Mộ Hiên hỏi.

“Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn nhìn ngươi.” Tư Đồ Thanh Lăng cười đáp.

“Buồn nôn quá đi!” Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng chọc Tư Đồ Thanh Lăng, oán trách nói.

“Đúng rồi, Mộ Hiên, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta trở về Minh Thụy quốc rồi.” Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên đáp.

“Vì sao?”

“Vì sao gì nữa? Chúng ta tới đây là để tham gia đại điển lập hậu của Hoa Thần Hạo, nay hoàng hậu tương lai của hắn đã bị bắt, đại điển lập hậu chắc chắn cử hành không được nữa rồi. Với lại bởi vì ta bị thương, khiến chúng ta ngưng lại Hồng Vũ quốc đã hơn hai tháng, mà trong nước lúc này còn rất nhiều chuyện tình cần ta trở về xử lý, nay ta đã khôi phục gần như hoàn toàn, ngươi nói chúng ta có phải đã đến lúc trở về rồi không?” Tư Đồ Thanh Lăng hôn lên trán Sở Mộ Hiên, nói.

“Nói thì nói vậy, nhưng…” Sở Mộ Hiên nói tới đây, dừng lại. Tuy Tư Đồ Thanh Lăng hẳn không có lý do gì phải ở lại Hồng Vũ quốc, thế nhưng trong lòng Sở Mộ Hiên còn một gánh nặng chưa thể hạ xuống, đó là hiểu lầm với đại ca Mộ Hoan ngày đó. Hắn muốn trước khi rời khỏi Hồng Vũ quốc giải thích rõ ràng với đại ca Sở Mộ Hoan, hy vọng đại ca có thể chấp nhận tình cảm lưu luyến giữa mình và Tư Đồ Thanh Lăng. Tuy rằng biết rõ cơ hội rất nhỏ bé, nhưng Sở Mộ Hiên vẫn muốn thử một lần.

Sở Mộ Hiên tuy rằng nghĩ như vậy, cũng muốn thực hiện nhưng đến lúc làm lại thực sự khó khăn. Mà chuyện quan trọng nhất chính là: Hắn căn bản không biết đại ca đang ở nơi nào. Tuy rằng đại ca lúc trước có nói qua y đang là ngự tiền thị vệ của Hoa Thần Hạo, nhưng hoàng cung to lớn như vậy tìm được đại ca cũng không phải chuyện dễ.

Trước ngày rời đi, Sở Mộ Hiên khắp nơi lưu tâm tìm hiểu tin tức đại ca, chẳng qua đại ca khi nương tựa Hoa Thần Hạo không sử dụng tên thật, cho nên Sở Mộ Hiên tìm hiểu nhiều ngày, vẫn không thu hoạch được gì.

Mai chính là ngày trở về Minh Thụy quốc, tảng đá lớn trong lòng vẫn không thể giải tỏa, Sở Mộ Hiên nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.

Lúc này cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đẩy cửa, trong lòng Sở Mộ Hiên vui vẻ không thôi, chẳng lẽ là đại ca? Thế là vội vàng nhảy khỏi giường, nhưng sau khi nhìn rõ người vừa tới, Sở Mộ Hiên lại chấn động. Người tới không phải Sở Mộ Hoan, mà là Hoa Thần Hạo!

“Bệ hạ vì sao lại đến nơi này?” Hướng Hoa Thần Hạo thi lễ, Sở Mộ Hiên cung kính hỏi.

“Không có chuyện gi, nghe nói các ngươi ngày mai trở về, cho nên đến thăm ngươi thôi.”

“Bệ hạ khách khí rồi, Mộ Hiên nào dám nhận.”

Hoa Thần Hạo thở dài, nói: “Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, bởi vì sơ sảy của trẫm, làm hại quốc quân quý quốc thiếu chút nữa thì tính mạng khó giữ, thật sự khiến trẫm áy náy.”

“Điều này nào phải lỗi của bệ hạ, dù sao thì sau khi người đó bị thương, bệ hạ chẳng những sai nhóm thái y toàn lực hỗ trợ, còn xuất ra đại nguyên đan trân quý kéo dài mệnh cho hắn, nếu không nhờ lời nói của bệ hạ, chỉ sợ hắn đã sớm…”

“Đây là điều trẫm phải làm, sao lại nói như vậy, hắn cũng là khách nhân của trẫm, nếu hắn ở nơi này có mệnh hệ gì, trẫm biết ăn nói với người đời thế nào? Người khác chẳng phải còn nói trẫm vì muốn diệt trừ Tư Đồ Thanh Lăng mới cố tình an bài màn diễn như vậy sao? Trẫm làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt không dính líu tới chuyện ném đá giấu tay này!”

“Ta tin người sẽ không làm những chuyện này!” Sở Mộ Hiên chân thành nhìn Hoa Thần Hạo.

“Đúng rồi, ta hôm nay tới đây có một việc muốn…muốn nói với ngươi.” Hoa Thần Hạo nói.

“Có chuyện gì?”

“Ngươi có thể không trở về Minh Thụy quốc, mà ở lại quốc gia của ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play