Ca ca, sao huynh lại đến đây? Đệ tới Hồng Vũ quốc một tháng vẫn luôn muốn gặp huynh, nhưng lại không có cơ hội. Hiện tại tốt rồi!” Sở Mộ Hiên giữ chặt Mộ Hoan, vui sướng nói.
Ai ngờ Sở Mộ Hoan rút tay ra, lạnh lùng nhìn đệ đệ, nói: “Sao ta đến đây ư, hiện tại ta là ngự tiền thị vệ của Hoa Thần Hạo, có thể xuất nhập hoàng cung, sao ta không thể tới được chứ. Hừ, nhưng ngươi, không nghĩ tới một năm không gặp, ngươi cùng gian tặc Tư Đồ Thanh Lăng lại phát sinh tình cảm sâu nặng ha! Hắn thế mà vì cứu ngươi dám cản thay ngươi một tiễn!”
“Đó là…”
“Ngươi không cần giải thích nữa, sự việc phát sinh mấy ngày này ta đều nhìn thấy, ngươi còn dám nói không yêu hắn sao?” Sở Mộ Hoan tức giận nói.
“Đệ….đệ không có…” Lời nói ra đã mang theo nức nở.
“Ngươi không có, ha ha, tốt, ngươi nói không, vậy hiện tại ngươi cầm đao này giết hắn, như vậy ta liền tin tưởng ngươi!” Nói đoạn Sở Mộ Hoan liền đem tiểu đao sắc bén đưa cho Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên run run tiếp nhận tiểu đao, nhìn Tư Đồ Thanh Lăng vừa mới qua cơn nguy hiểm, tựa như đứa nhỏ say ngủ, nghĩ lại khoảng thời gian một năm hạnh phúc ở bên Tư Đồ Thanh Lăng, lệ bất giác tuôn trào, sao cũng không hạ thủ được.
“Mau lên! Động thủ đi!” Sở Mộ Hoan đứng bên thúc giục.
“Không! Đệ không hạ thủ được!” Sở Mộ Hiên dùng sức lắc đầu, tiểu đao “keng” một tiếng rơi xuống.
“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ ngươi đã quên đi phụ thân cùng mẫu thân đã yêu thương ngươi rồi sao?”
“Đệ không có…”
“Vậy vì sao ngươi không giết đại cừu nhân đã hại chết phụ mẫu?” Sở Mộ Hoan quát.
“Đệ thật sự không hạ thủ được, ca ca.”
“Phế vật, được lắm, ngươi không hạ thủ được, vậy để ta!” Sở Mộ Hoan nói xong liền nhặt tiểu đao, hướng Tư Đồ Thanh Lăng đâm tới.
“Không được!” Sở Mộ Hiên quát to một tiếng, chắn trước mặt Tư Đồ Thanh Lăng.
“Mộ Hiên, ngươi tránh ra!”
“Không,” Sở Mộ Hiên chấp nhất giữ lấy tay cầm đao của ca ca, dùng hết sức lắc đầu, “Đại ca, cầu huynh, không được thương tổn hắn! Đệ…đệ nguyện ý thay hắn…thay hắn chết!”
“Ngươi nói cái gì! Ngươi dám cầu tình cho tên gian tặc này! Sở Mộ Hiên ơi Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng rốt cuộc cho ngươi lợi lộc gì, khiến ngươi che chở hắn như thế?” Sở Mộ Hoan nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đệ…”
“Ngươi không nói cũng được, ta mặc kệ các ngươi đã phát sinh chuyện gì, cơ hội tốt như thế này ta không thể bỏ lỡ, hôm nay ta sẽ báo thù cho cha mẹ!” Sở Mộ Hoan nói, dùng sức đẩy đệ đệ.
Mộ Hiên vừa thấy tính mạng Tư Đồ Thanh Lăng như ngàn cân treo sợi tóc, bất chấp tất cả, một bên gắt gao ôm lấy Sở Mộ Hoan, một bên hướng ra ngoài hô to: “Người đâu, mau tới!”
“Ngươi…” Sở Mộ Hoan không dự đoán được đệ đệ giở chiêu này, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, mà bản thân lại bị đệ đệ ôm khó có thể xuống tay, Sở Mộ Hoan đành phải ném tiểu đao, mở cửa sổ đào tẩu.
Nhìn ca ca đã rời đi, Sở Mộ Hiên cuối cùng mới yên lòng, sau khi đuổi đám binh lính bị lời hô của hắn dọa mà chạy tới đi hết, hắn vô lực ngồi xụp trước giường, ghé vào Tư Đồ Thanh Lăng vẫn đang bất tỉnh trên giường, nước mắt rơi như mưa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT