Minh Dương học viện

Trần Phong thất thểu trở về nhà, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn thật sự không thể tin nổi, một người như vậy lại chết rồi, quá nhanh. Hôm nọ chú ấy còn kể về mong ước muốn bảo vệ tổ quốc, bảo vệ dân tộc, muốn được giúp đỡ mọi người. Nhưng nay thì đi mất rồi.

Hắn ngồi bệt xuống mặt đất, nhìn lên trời cao, thở dài. Con người thật yếu ớt, quá yếu ớt, dù là Linh giả cũng là kiến hôi mà thôi, tùy thời có thể chết đi. Tuấn Khải hôm đó nói đúng, có quá nhiều lí do để mình tiếp tục tu luyện, bởi vì yếu là một cái tội. Ngươi bị kẻ khác khinh bỉ, sỉ nhục ư? Ngươi quá kém cỏi. Ngươi bị đánh đập, bị giết ư? Ngươi quá yếu ớt. Đừng than thở, bởi trên đời chẳng có ai có thể giúp ngươi mãi được đâu! Dù là bố mẹ, ông bà,... cũng chỉ có thể tiễn đưa ngươi trên đoạn đường ngắn. Còn quãng còn lại thì ngươi phải tự bước đi rồi.

" A a a a a a!!!!"

Hắn gào thét lên, như muốn nhổ ra tất cả sự uất nghẹn, sự buồn bã trong lòng.

"Ta phải tu luyện, ta phải mạnh hơn, ta muốn chưởng khống tất cả, để đời này kiếp này không kẻ nào bắt nạt được ta. Ta, là kẻ đứng đầu!"

Hắn mắt đỏ bừng, hai tay nghiến rôm rốp, trong Tinh thần hải bản thân hắn Linh hiện ra, sừng sững trong không gian, tựa như một vị thần sống lại.

Huyết mạch hắn sôi trào lên, cổ họng nghẹn ứ, tựa như muốn phun ra cái gì.

NGANG!

Rốt cục cổ họng hắn không giữ nổi nữa, một thanh âm khủng bố vang lên, tựa như tiếng rồng ngâm, tiếng ngâm của Thần thú mạnh nhất thế gian!

Thanh âm mang theo ý chí cùng sự quyết tâm của hắn, như một làn sóng xung kích đánh về bốn phía. Từng căn nhà dưới chân đồi cửa kính vỡ tung, mà đám học viên cũng hoảng sợ, nhìn về phía phát ra thanh âm mà run rẩy không thôi.

"Long ngâm?"

Sâu trong Linh bảo giới này, một lão giả hai mắt mở ra,sau đó lão tung người lao đi, muốn tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.

"Chẳng lẽ có trứng của Long tộc trong tòa Linh bảo giới này, hôm nay trứng nở?"

Lão ta không biết rằng một tiếng hét vừa rồi không phải do một ấu Long tạo nên, mà là do một nhân loại, một nhân loại nhỏ bé, yếu ớt.

Trần Phong cảm thấy cơ thể vô cùng sảng khoái, tinh thần thông suốt, từ trong sâu thẳm như có thứ gì đó được giải thoát, như rồng về biển lớn, mạnh mẽ vô cùng.

Sâu trong Tinh thần hải của hắn đột nhiên một khe nứt rất nhỏ xuất hiện, nó nhỏ đến nỗi ngay cả ý thức của Trần Phong có đứng đây thì vẫn không thể phát hiện ra. Trong kẽ nứt đó đột nhiên lộ ra một con mắt, con mắt có chút mờ đục, nhưng trong xa xăm tựa như có một tia sáng lóe lên

" Đế vương, ngươi đã tỉnh sao?"


Trần Phong sau khi phát tiết xong bèn rời khỏi ngọn núi, trở về nhà. Hắn không biết rằng sau khi hắn rời đi vài phút thì mấy chục người liền xuất hiện ở đó, thậm chí ba vị Linh giả kia cũng xuất hiện, hòng tìm kiếm "Ấu Long" kia.

Hắn thở dài, cũng không có ý định tu luyện, mà quyết định đi dạo quanh Minh Dương thành cho khuây khỏa tâm hồn. Tuy nói hắn đã bỏ đi nhiều khúc mắc, bận tâm trong lòng, nhưng cái chết của Tuấn Khải vẫn khiến hắn cảm thấy bức bối, không thể không tìm nơi giải sầu.

Minh Dương thành đã dần khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của nó, người đi lại tấp nập, mua bán sầm uất. Những việc đau thương ngày trước đều được quét sạch, mọi người cùng nhau cố gắng xây dựng lại thành phố,

Trần Phong cũng đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng lại mua ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nhìn ảnh đời. Có người mua thì có người bán, có kẻ chỉ dám nhìn nhưng không có tiền mua, có kẻ lại vung tay quá trán, mua không biết bao nhiêu.

" Dù là cuộc sống của người thường thì quy luật vẫn vậy, vẫn được áp dụng. Không ai mãi giúp đỡ ngươi được, chỉ có tự thân làm việc mới có thể đảm bảo cuộc sống cho mình mà thôi."

Trần Phong thầm nghĩ, đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó theo sát mình không rời, đôi lúc sơ ý lại lộ ra sát ý.

" Nguy hiểm!"

Trần Phong nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn. Lũ người này chắc chắn không vô công rồi nghề tự dưng theo dõi hắn, mà là cố ý, chẳng qua mục đích thì không rõ. Hắn đoán như vậy, bèn mở Tinh thần lực ra, Tinh thần như sóng rađa quét ngang quét dọc, phút chốc liền phát hiện vị trí của mấy kẻ bám đuôi.

"Một...Hai....Ba.... ba tên, trong đó một cái Tụ khí đỉnh cao, hai cái Tụ khí hậu kì. Không thể chiến, nếu không ta sẽ chết chắc!"

Trần Phong đã có chút lo sợ, bởi thực lực hắn tuy mạnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể so với Tụ khí sơ kì mà thôi, liều mạng nhỏ thì có thể đuổi đi Tụ khí trung kì. Còn hậu kì.....trừ phi đánh lén hoặc bất ngờ, nếu không thì đừng có mơ! Mà trong nhóm này, còn có một cái Tụ khí đỉnh cao, thực lực kinh thế hãi tục, tuy so với Triệu Hảo kém một đoạn nhưng xử lí Trần Phong thì vô tư!

Chạy về học viện!

Hắn rất nhanh liền quyết định, Ma pháp lực, Chân khí, Tinh thần lực, thể lực, huyết khí thôi động đến mức tối đa, thẳng hướng Minh Dương học viện mà đi.

Thấy hắn di chuyển như vậy thì ba kẻ bám đuôi biết mình đã bị phát hiện, cũng tăng tốc độ đuổi theo.

Viu viu viu

Ba tên kia rõ ràng được huấn luyện cho những việc như thế này, bởi vì chúng di chuyển rất thành thục, đạp mái nhà, chạy qua ngõ hẻm, xuyên qua đám đông,... đều rất nhanh và đơn giản. Nhưng bọn chúng cũng kinh hãi gần chết, bởi Trần Phong không đi theo lẽ thường, mà lại đạp mái nhà mà đi! Tốc độ của hắn thì khỏi nói, như một cơn bão lớn quét qua, nhanh đến kinh hồn, căn bản là chớp mắt liền vượt qua một căn nhà.

"Chết tiệt, Luyện khí võ giả sao chạy nhanh dữ vậy?"

" Đúng, thằng nhóc này quá nhanh đi, Bang chủ đã ra lệnh phải xử lí nó, nếu để nó chạy đi thì chúng ta xong đời!"

" Tăng tốc, lấy vũ khí ra!"

Tên Tụ khí đỉnh cao ra lệnh, chúng rút từng mũi phi tiêu ra, mũi phi tiêu dài nửa gang tay, màu đen tuyền, trên đó từng luồng Chân khí lưu chuyển,có chút kì bí.

Hây a!

Tên Tụ khí đỉnh cao hét một tiếng lớn, nắm lấy ba cái phi tiêu trong tay mà ném tới Trần Phong.

Phập phập phập

Uy lực các mũi phi tiêu cực kì kinh khủng, mỗi cái có lực công phá cùng tốc độ không thua kém gì đạn bắn, hơn nữa trên đó còn có Chân khí, khiến ai muốn khôi phục lại cũng khó, trước hết phải loại trừ dị chủng Chân khí.

Mỗi một mũi phi tiêu bắn xuống liền xuyên thúng mái nhà, thậm chí bắn xuyên luôn cả trần nhà. Rất may không hề trúng ai, nếu không chỉ cần là võ giả từ Luyện cốt kì trở xuống trúng một mũi này đều chết chắc!

Trần Phong hiển nhiên cũng chú ý tới chuyện này, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra rầm rập. Hắn nghĩ thầm nếu mình dính một mũi kia không chết cũng phải trọng thương, thậm chí nếu bắn trúng chỗ hiểm thì mười phần chết cả mười.

"Nhanh, nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn nữa!"

Hắn quyết định đổi lộ tuyến, chạy dưới lòng đường, theo các ngõ hẻm. Hắn không dám chạy ở nơi đông người, bởi vì bọn này không biết là thế nào, lỡ may là loại giết người không ghê tay thì sao? Vậy chẳng phải vì hắn mà những người khác phải chết sao? Còn ở trên mái nhà càng nguy hiểm, bởi vì trong đó hầu hết đều là người thường, dính một cái phi tiêu trăm phần trăm là chết, không có đường sống.

"Mẹ nó!"

Một tên trong đó tức quá chửi tục một câu, rút trong tay năm sáu cây phi tiêu, phóng mù mịt, không quan tâm Trần Phong di chuyển như thế nào.

Pặc!

Trần Phong kêu lên một tiếng đau đớn, mũi phi tiêu xuyên qua bả vai hắn, đục thủng một lỗ to tướng, máu tươi chảy ròng ròng. Trong đó từng luồng từng luồng Chân khí tràn ra, đánh về bốn phía, nghiền nát các tế bào của hắn.

"Lại là Chân khí dị chủng! Nguy rồi!"

Hắn điều động Chân khí của bản thân mình ngăn cản lại sự tấn công của dị chủng Chân khí, còn lại vẫn tiếp tục bảo trì tốc độ di chuyển. Tuy vết thương không quá tệ nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ đến khả năng của hắn, khiến tốc độ có chậm lại ít nhiều.

Trốn trốn trốn!

Hắn sau đầu từng luồng Hỏa hệ Ma pháp phun trào, hóa thành ba quả cầu lớn sau đầu. Mà ba tên kia thấy vậy nhất thời có chút hoảng sợ, bởi vì chúng có thể đoán được kia là Ma pháp, hơn nữa uy lực không tầm thường, đủ uy hiếp bọn hắn.

"Tấn công, không cho nó có cơ hội lại gần!"

Tên đầu lĩnh ra lệnh, lại phóng thêm mấy cái phi tiêu về phía Trần Phong. Nhưng hắn đâu để chuyển đó xảy ra? Ba quả cầu kia rất nhanh đã thành hình, sau đó bắn về phía ba tên kia.

Oành oành oành

Vì vội nên ba quả cầu này uy lực không lớn lắm, chỉ có thể cản bọn kia trong chốc lát. Nhưng cao thủ so chiêu, một giây cũng đủ làm nên chuyện chứ đừng nói gì là một lúc. Chỉ thấy ba tên kia phải bật lùi lại, áo choàng đen bị đốt cháy, khói bụi mịt mù.

"Tìm hắ.."

Tên Tụ khí đỉnh cao hét lớn, định ra lệnh cho hai tên kia thì đột nhiên từ trong đám khói bụi một bàn tay thò ra, trong bàn tay còn nắm lấy hai cây phi tiêu. Hắn chưa kịp phát hiện thì hai cây phi tiêu đã đâm tới, xuyên qua hai con mắt hắn, máu tươi cuồng phun!

A a a!

Tên này hét thảm, nhanh chân lùi lại. Mà hai tên còn lại cũng nhận ra tình trạng của đồng bọn, nhất thời bạo nộ, tung quyền đánh đến Trần Phong.

Phong thuật, Phong Liềm trảm!

Trần Phong miệng phồng lên, sau đó phun ra một luồng khí. Luồng khí này được hắn dùng Tinh thần lực rèn luyện, bởi vậy mà vô cùng chắc chắn, sức sát thương cũng rất lớn. Hai tên kia do vội lao tới cứu giúp, bị đánh bất ngờ nên chỉ kịp đưa tay chống đỡ, nhất thời tay bọn hắn nhiều thêm một vệt máu.

Nhân lúc hai tên kia bị thương, Trần Phong dồn hết sức vào nắm đấm, nện lên mặt tên Tụ khí đỉnh cao kia. Mỗi quyền hắn đánh xuống không hề có chút thương xót, đều muốn đòi mạng đối thủ.

Nhưng Tụ khí đỉnh cao là bực nào võ giả?? Sau khi dính bốn năm đấm thì hắn đã bắt được tay Trần Phong, siết mạnh. Tay Trần Phong vốn rất cứng rắn nay bị xoắn nát, xương cốt gãy lìa.

Mẹ nó!

Trần Phong kêu lên đau đớn, nhảy lùi về phía sau. Hắn so với Tụ khí đỉnh cao võ giả còn khoảng cách quá xa, đánh lén thì có thể xử lí được, còn đấu trực diện thì chỉ cần năm chiêu hắn sẽ đo sàn! Nhưng hắn vừa nhảy lùi về sau thì từ đâu có một bàn chân lặng lẽ đá vào sống lưng hắn, một bàn chân khác thì đá ngang bụng,chấn động khiến cốt cách hắn suýt nữa vỡ tan!

Phụt

Không chịu nổi một cước này, hắn phun ra một ngụm máu tươi, người bị đá bay về trước.

"Nhóc, chết!"

Hai tên Tụ khí hậu kì lúc nãy đã trở lại, hai mắt đỏ bừng, khí thế ngưng tụ đến cực điểm.

Bọn hắn muốn giết người!

Bọn hắn rút từ sau lưng một thanh kiếm ngắn, xem chừng có lẽ là Bảo khí cấp một, có thể khiến chiến lực bọn hắn tăng thêm một thành. Bọn hắn quyết tâm phải giải quyết Trần Phong ngay tại đây, nếu không đêm dài lắm mộng, sẽ có cao thủ Minh Dương thành tới kiểm tra, lúc đó rất có khả năng sẽ phát hiện

Trần Phong nhổ ra một ngụm máu tươi, gắng gượng đứng lên. Hai bàn tay hắn đã bị bóp nát một cái, xương sườn gãy hai ba cái, cột sống rạn nứt. Với trạng thái này dù là Luyện khí hậu kì võ giả hắn cũng không thể chống lại, chứ đừng nói gì đến Tụ khí hậu kì.

Nguy khốn, cực kì nguy khốn!

Hắn cố gắng lê cái thân tàn của mình chạy trốn, dù sao Ma pháp lực hắn vẫn còn hơn nửa bình, đủ để hắn cầm cự. Mà hai tên kia thì nhìn nhau, rốt cục chia làm 2 nhóm, một thằng ở lại cứu trợ tên kia, còn một tên thì đuổi bắt Trần Phong.

Bọn chúng dường như làm việc này đã quen, rất nhanh liền hành động. Tên Tụ khí hậu kì ở lại cứu giúp đồng bạn thì hoảng sợ, bởi mặt mũi tên Tụ khí hậu kì này đã bị Trần Phong dập cho nát bét, mũi gãy, răng rụng phân nửa, toét môi, hai con mắt bị đục thủng.

"Thật độc ác!"

Hắn ta nghiến răng, ôm lấy đồng bạn mà chạy đi, trở về trụ sở để mong có thể cứu hắn

Hết chương 75

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play