"Mấy đứa, nhận lấy tấm thẻ này. Đây là thẻ để các ngươi ra vào Minh Dương học viện, nếu làm mất nó thì chỉ có thể đứng ngoài mà đợi thôi nhé!"

Viện trưởng vung tay ra, nhất thời năm cái thẻ bài bay tới, kích thước không thua kém gì thẻ của Thợ săn công hội, phía trên cũng ghi rõ thông tin của mỗi người.

" Mọi thủ tục thế là xong rồi, bây giờ thì hãy ra ngoài dạo xem phong cảnh của Minh Dương học viện đi, tiện thể chào các anh chị khóa trước nữa, chắc bọn nó đang đợi ghê lắm."

Nhất thời ánh mắt của gã nhìn về phía Hà My, nở nụ cười đầy vẻ tán thưởng khiến cô bé không khỏi ngượng ngùng. Với thực lực của gã làm sao có thể không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài cơ chứ?

Mấy người Trần Phong cũng phối hợp, nhìn cô bé mà cười hềnh hệch, khiến cô bé hai má đỏ rực, kéo kéo chiếc mù trùm đầu che kín mặt, càng nhìn càng dễ thương, xinh xắn.

"Thôi, bớt trêu em ấy đi, chúng ta đi thôi. Cảm ơn Viện trưởng rất nhiều."

Trần Phong đứng ra giải nguy cho Hà My, giúp cho cô bé thoát khỏi tình cảnh này, xem như là làm một chuyện tốt đi.

Năm người bước ra khỏi tòa nhà, nhất thời thấy mấy chục người phía trước, chín phần là cánh mày râu, chỉ có một ít chị em phụ nữ.

"Qủa nhiên là thật, xinh ghê, còn dễ thương nữa. Này em gái, em tên gì, nhà ở đâu, có số điện thoại hay không?"

"Cút, mày mà xứng với em ấy à, để tao để tao. Chào em, anh tên là......"

.....

Đám người phía trước điên cuồng lao lên, vây xung quanh Hà My, khiến cô bé sợ hãi không thôi, nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt có chút sợ hãi.

Trần Phong lần nữa lắc đầu ngao ngán, thở dài. Chịu thua rồi!

Lúc hắn đang thở dài, đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, khiến hắn không khỏi tỉnh lại. Và đương nhiên, hắn kinh ngạc.

"Hì hì, cậu là Trần Phong, đúng không?"

"Đúng là tôi."

Trần Phong ngờ ngợ đáp, nhìn cô gái trước mặt mình. Cô nàng tầm 14-15 tuổi, dáng người thon thả, da trắng nõn nà, mái tóc buộc đuôi ngựa, thả về phía sau, đôi lúc lại di động theo người, trông rất bắt mắt. Cô nàng mặc một bộ áo đồng phục, mặc váy dài đến đầu gối, hai tay để sau lưng, cúi người, nở một nụ cười vô cùng thân thiện với hắn.

"Ông nội mình đã kể rất nhiều về cậu, thậm chí còn khen không ngớt nữa. Vì vậy nên mình muốn được gặp mặt cậu một chút, xem có đúng như vậy không."

"Ra là vậy."

Trần Phong thở ra một hơi, hóa ra là cháu gái của Đặng lão. Hắn tự nhận mình cũng có chút đẹp trai, nhưng muốn khiến người khác vừa nhìn đã muốn yêu thì còn xa, xa lắm!

" Được ông cậu nói như vậy, thật ngại quá. Mình cũng bình thường thôi, chứ có gì tài năng đâu."

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, đáp:

"Cậu không cần khiêm tốn, theo những gì ông mình kể lại thì cậu không hề bình thường đâu."

Nói rồi cô nàng nhoẻn miệng cười một cái, một nụ cười thật tươi, thật đẹp. Trần Phong nghĩ thầm, ngầm so sánh với Hà My, thấy mỗi người một vẻ, một bên thì thánh thiện, một bên thì vui tươi, không biết là ai hơn ai, khiến hắn không thể không

"Rất vui được làm quen, mình tên là Đặng Ánh Nguyệt, mong sau này chúng ta sẽ là những người bạn tốt."

"Mình cũng mong như vậy."

Giữa lúc hai người đang vui đùa nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một bóng người lao đến, trốn sau lưng Trần Phong.

"Anh Phong, mấy người đó...."

Trần Phong quay người lại nhìn, thấy mấy chục thiếu niên đang tiến về phía hắn, à không, tiến về phía người sau lưng hắn, khuôn mặt hiện rõ vẻ si mê.

" Ma pháp sư, lại còn trẻ tuổi xinh đẹp thế này, nếu cứ chầm chậm bồi dưỡng tình cảm, không phải sau này sẽ gặt hái được thành công rất lớn sao? Địa vị trong gia tộc sẽ được nâng cao, tài nguyên tu luyện sẽ được phân phối nhiều hơn."

Tất cả những thằng con trai ở đây đều suy nghĩ như vậy, nhiều tên còn hô hào đồng minh đến, hòng tìm được chiến lược chinh phục người đẹp.

Nhưng khi thấy Hà My trốn sau lưng Trần Phong, lập tức gần trăm con mắt nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt đầy dò xét và bất thiện.

Cái này, có vẻ như là hơi nguy hiểm một chút a.

Trần Phong da đầu có chút tê dại, định bụng tránh xa khỏi chuyện thị phi này, đột nhiên Hà My nắm lấy góc áo hắn, giật giật nhẹ, khuôn mặt hiện rõ lên vẻ cầu khẩn, khóe mắt còn hơi ươn ướt.

Định mệnh, thế này thì sao tránh?

Trần Phong bóp bóp trán, nhìn My, rồi lại nhìn trăm cặp mắt phía trước hắn, thầm kêu khổ. Má nó, làm sao đây? Bảo vệ một cô bé xa lạ, để rồi đối đầu với mấy chục người, hay là cứ để mặc, nhưng mà nhìn vẻ mặt này hắn không đành lòng chút nào.

"Mấy người làm cái gì vậy hả, tránh ra đi.Làm phiền em ấy như vậy chưa đủ sao."

Ánh Nguyệt đứng lên, cản trước mặt Trần Phong, một bộ phong thái hiên ngang mười phần. Mà lúc mọi người thấy cô nàng này, lập tức không ít tên lộ ra vẻ cẩn trọng, một số lại có chút ngạc nhiên. Và nhờ nghe mấy lời nghị luận của bọn này Trần Phong mới biết được một chút về cô gái này.

" Là Ánh Nguyệt của năm ba lớp A1, nghe nói thực lực đã là Luyện khí hậu kì, thiên phú khá cao, được học viện rất quan tâm. Bình thường thì hòa đồng, rất vui tươi, nhí nhảnh, nhưng lúc đã tức giận lên thì vô cùng nguy hiểm."

"Chuẩn rồi, tao nhớ hôm trước có mấy thằng chọc vào nó, thực lực cũng là Luyện khí hậu kì chứ đâu có yếu ớt gì, vậy mà vẫn bị ăn hành như thường, thậm chí có tên còn bị đánh gãy xương, nằm viện mấy tháng!"

......

"Thôi xong, ai mà ngờ được bề ngoài thì trông nhí nhảnh vậy mà bên trong lại kinh khủng như vậy chứ?"

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy ngôi trường này quá bất ổn, không cẩn thận liền gặp nguy liền.

Cô nàng vẫn đứng trước mặt Trần Phong, ánh mắt khiêu khích nhìn mọi người xung quanh. Đương nhiên là xung quanh chỉ có thể cảm thán, rồi tản đi. Tuy rằng không muốn nhưng mà trong đây có ai đánh nổi cô ta? Thực lực chỉ là Luyện khí trung kì trở xuống, không ngại bị ăn đòn sao?

Đám đông cuối cùng đành phải tản đi, nhưng mà ánh mắt vẫn rơi lên người Hà My, khiến cô bé úp mặt thật chặt lên lưng Trần Phong.

"Trâu bò thật, dĩ nhiên lại có thể đuổi đám người kia đi. Quả nhiên là hung danh lan xa. Ta nên cẩn thận với cô gái này mới được."

Trần Phong thở ra một hơi, quay lại nhìn Hà My, khẽ vỗ vỗ vai cô bé, cười nói:

"Bọn người kia đã đi rồi, em không cần phải trốn nữa."

Cô bé khẽ nghiêng đầu,nhìn xung quanh một lượt, đến khi thấy mọi người đã rời đi mới rón rén đi ra, cúi đầu cảm ơn hắn:

"Cảm ơn anh rất nhiều."

"Ha ha, không cần cảm ơn anh đâu, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chị ấy đi, chị ấy mới là người giúp em."

Nói đoạn hắn chỉ về phía Ánh Nguyệt

"Cảm ơn chị đã giúp em ạ."

Hà My cúi đầu, khom người, tỏ rõ lòng thành. Mà Ánh Nguyệt cũng hiểu rõ điều này, cười nhẹ, đáp:

"Không có gì, mấy tên này là vậy, thấy có gái lập tức sẽ nhảy vào, nhất là gái càng xinh thì bu càng nhiều. Em cẩn thận nhé, nếu không thì ra đường nửa bước khó đi đấy. Nếu mà lúc nào thất khó quá thì nhớ báo chị, chị sẽ giúp em dẹp loạn."

"Vâng ạ."

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hà My, Trần Phong cũng phần nào hiểu được mấy tên kia sao lại say mê như thế. Lực sát thương quả thật là vô cùng khủng bố.

"Để tôi dẫn mấy người các cậu đi vòng quanh đây, có được không. Dù sao thì mọi người cũng mới tới, đúng không? Minh Dương học viện có rất nhiều cái thú vị đấy."

"Vậy thì phiền cậu rồi."

Ánh Nguyệt bắt đầu dẫn bọn hắn đi tham quan học viện này. Linh bảo giới này so với tòa ở dãy núi phía Tây Minh Dương thành thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn được xem là rộng lớn. Học viện tổng cộng có ba dãy nhà bốn tầng tạo thành hình chữ U là nơi học chính thức, phía sau mấy dãy nhà này là một khoảng sân rộng lớn vô cùng, dùng để thực chiến. Còn sau nữa lại là một dãy nhà ngang rộng lớn, là kí túc xá của học viện, chia làm hai khu nam nữ riêng biệt. Bao quanh là học viện là một cánh rừng xanh tốt, rộng bạt ngàn, là nơi mà học viện dùng để làm một số buổi khảo sát. Ngoài ra còn một số nơi khác nữa, tỉ như Quyết chiến đài, Khảo sát bảng....

"Dãy nhà bên trái, là nơi của học viên năm nhất, dãy bên phải là học viện năm hai và ba, dãy giữa là học viên năm tư và năm cuối."

"Trường tổng cộng chia làm hai ban, ban Ma pháp và ban Chân khí. Ban Ma pháp chỉ có ba lớp, tổng cộng chỉ có gần 60 học sinh. Ban Chân khí thì đông hơn, chừng 600 người, chia làm 20 lớp."

"Thường thì học ở năm nào sẽ đại diện cho thực lực. Như năm nhất thì chỉ có thực lực Luyện huyết mà thôi. Năm hai thì là Luyện khí cảnh sơ kì, Năm ba là Luyện khí cảnh hậu kì, Năm bốn là Tụ khí cảnh, Năm cuối hầu hết đều là Tụ khí trung kì trở lên. Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, nếu ngươi có thể nhanh chóng đột phá thì có thể lên lớp trước thời hạn. Còn ngươi mà không kịp đột phá thì có thể bị lưu ban, ở lại lớp."

Ánh Nguyệt vừa đi vừa sôi nổi giới thiệu cho Trần Phong về Minh Dương học viện, nhờ đó mà hắn cùng mọi người thu được rất nhiều kiến thức. Ma pháp sư quả thật vô cùng ít ỏi, nhìn số lượng học sinh chênh lệch liền biết. 600 cùng 60, khoảng cách không hề nhỏ nha.

"Như ta thì sẽ theo học ban nào đây? Ma pháp? Chân khí? Cái nào cũng không thể bỏ được. Khó nghĩ quá."

......

Sau khi mất gần một tiếng đi một vòng quanh trường thì mấy người bọn họ cuối cùng dừng lại, ngồi nghỉ ngơi.

"Trường rộng quá, đi mãi mới hết một vòng. "

Triệu thứ nhất là người ngồi xuống, thở hồng hộc, mở miệng than vãn.

"Đó là điều đương nhiên, tất cả các học viên có tư chất đều sẽ từ các nơi đổ về đây. Nếu ngôi trường quá nhỏ thì đương nhiên sẽ vô cùng xấu mặt. "

Thành lúc này cũng đã ngồi xuống, gật gật đầu, đáp:

"Em ấy nói đúng đấy. Ở bản anh cũng có một ngôi trường, nhưng nhỏ hơn đây rất nhiều, và những người giỏi nhất cũng chỉ đạt đến cỡ như anh mà thôi, Hiệu trưởng cũng chỉ là Nội cương võ giả, đâu có thể so được nơi đây, tùy tiện liền gặp Nội cương cao thủ. Vị Viện trưởng lúc càng khủng bố, chỉ riêng uy áp đã khiến ta không thở nổi, chỉ sợ ngài ấy là Thông Huyệt cảnh cao thủ, sắp trở thành Linh giả rồi."

Mấy người còn lại cũng lên tiếng đồng tình. Một pha lấy khí thế dọa người của Viện trưởng quả thật rất kinh khủng, chỉ là dùng uy áp đã khiến bọn hắn tí nữa thì ngất đi. Nếu hắn là kẻ địch, chỉ sợ sau chưa đây một giây liền có thể giết cả bốn người bọn hắn.

"Chỗ kia là gì vậy?"

Trần Phong chỉ tay về một phía đang tập trung khá đông người, quay quanh một cái bức bia đá đứng sừng sững, chọc thẳng lên trời cao, uy thế mười phần.

" Tỉ võ đài, Minh Dương bảng, là nơi để các học viên chiến đấu với nhau, sau đó sẽ dựa vào chiến tích mà ghi trê ghi tên các bảng."

Ồ"

Trần Phong đột nhiên cảm thấy hứng thú. Ghi tên các thiên tài của học viện nha, không biết thực lực như thế nào?

"Đi, chúng ta đi xem."

Trần Phong hào hứng hẳn lên, dẫn trước mọi người mà đi, rảo bước thẳng tiến đến chỗ bia đá kia.

Mà lúc này xung quanh võ đài có chừng ba bốn mươi người, hò hét không ngừng, khiến nơi đây trở nên náo nhiệt vô cùng. Mà lúc này trên võ đài, hai thanh thiếu niên đang chiến đấu với nhau. Họ tầm 14-15 tuổi gì đó, tu vi vô cùng mạnh mẽ, đều là Luyện khí đỉnh phong võ giả.

"Triệu gia Triệu Đình Trung cùng Phạm gia Phạm Hữu Phương! Đều là những thiên tài trong độ tuổi này, thực lực cường hãn vô cùng. Hai tên này từ lâu đã là đối thủ của nhau, chiến lực cũng không chênh nhau không nhiều."

Ánh Nguyệt kinh hô, trong con mắt thoáng hiện lên vẻ ham chiến đấu.

Chỉ thấy trên sàn đấu, hai ngươi liên tiếp lao vào nhau, một quyền đối một quyền, các loại võ học được sử dụng một cách nhuần nhuyễn. Tuy bọn họ mới chỉ là Luyện khí đỉnh phong, nhưng mà lực tấn công của mỗi chiêu vẫn rất kinh người, thừa đủ để một chiêu hạ gục một Luyện Huyết đại thành võ giả

Sau một hồi giao chiến, hai người đột nhiên tách ra, thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra như mưa. Triệu Đình Trung (Triệu Trung)mở miệng, cười nói:

"Chúng ta xem ra lại đánh hòa rồi. Như thế này đi, cả hai cùng vận dụng Việt võ đạo, xem ai mạnh hơn, có được không?"

"Được!"

Phạm Phương gật đầu, hít sâu một hơi, bắt đầu đổi tư thế, hình như định sử dụng môt loại võ học gì đó.

Hết chương 46

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play