Mà Khoai cũng không chậm trễ, thông qua con mắt của Trần Phong mà quan sát, tìm kiếm điểm yếu của vị Long Hoàng này.

"Sao có thể mạnh như vậy???" Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, vị Ngao Hoàng này quá mức khủng bố, khí huyết hắn tựa như một ngọn núi lớn, so ra còn muốn hơn Trần Phong vài ba phần! Long Thuật hắn càng kinh khủng, một chiêu Chân Long Chung kia thậm chí còn vượt qua Kim Long Luân của Trần Phong!

"Hắn vẫn có điểm yếu!" Khoai trầm giọng nói, một bên chỉ điểm cho hắn.

"Tên Ngao Hoàng này khí huyết quá mạnh, nhưng trái tim lại không đủ. Cho nên mỗi khi vận hành sẽ có một giây gián đoạn, để trái tim lần nữa đập lại!"

"Chỉ một giây thôi sao? Thật sự khó đấy!" Trần Phong hít thở sâu, cố gắng vận dụng Âu Lạc Thần Nhãn hết cỡ, theo đó hắn thậm chí thấy rõ cả Long lực của tên kia đang vận hành thế nào, một một đòn sẽ phát lực ra làm sao. Nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy cố hết sức, bởi vị Ngao Hoàng này đã sử dụng tới bản lĩnh thật sự, chiến lực thậm chí kéo thẳng tới Huyễn Long cảnh đỉnh cao! Những chiêu hắn vận dụng cũng là Long Vương Long Hoàng cấp bậc, chẳng qua vì giới hạn tu vi nên chỉ sử dụng được một phần nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ đánh cho đầu Long Tinh Thất cấp kia nát bét, mà Long Tinh Bát cấp cũng bị chém bay một đôi cánh!

"Ta thấy rồi!" Hai mắt Trần Phong như rực sáng, giọng nói run lên bần bật:

"Hắn còn có điểm yếu khác! Thân thể này không phải là của hắn, là do hắn đoạt xá, bởi vậy còn có nhiều chỗ chưa đồng bộ! Ở não của hắn, còn có một bộ phận chưa hoàn toàn dung hợp!"

Khoai thấy vậy liền vỗ tay khen, đáp:

"Giỏi lắm, không ngờ đồ ngốc như ngươi cũng nhìn ra được điều này. Chẳng qua ngươi kiến thức chưa đủ, chưa nhìn thấy sự vật càng sâu!"

Nó vung hai cánh tay bụ bẫm lên vẽ loạn trên trời, cười nói:

"Ta tưởng Long Hoàng thời đại này có gì ghê gớm, ra cũng ngu ngốc như nhau. Cái bọn này năm xưa bị chư Thần nô dịch bao nhiêu lần, thế mà vẫn không tỉnh ngộ ra. Thảo nào Long Quân vẫn nói rằng, Ngao Thị là một đám óc tôm, cổ hủ không chịu nổi."

Mấy ngón tay nó nhảy lên, theo đó vị trí vảy ngược của vị Ngao Hoàng nọ hiện lên rõ mồn một, mà theo đó là mô hình vận hành khí huyết của hắn ta, cực kì chi tiết.

"Long tộc có cái vảy ngược này chính là điểm yếu mang tính hủy diệt. Năm xưa Bắc Thiên Đình chư vị thần tiên dùng Tỏa Long xích, đâm xuyên qua chỗ vảy ngược này, dù là Long Hoàng cũng đành phải quỳ xuống làm thú cưỡi!"

Trần Phong chăm chú nhìn xem, chỉ thấy Khoai thi triển ra Tỏa Long xích, đó là một sợi xích rất kì lạ, được luyện thành từ xương cột sống của một dị thú có hình dạng tựa như ngựa như rồng, toàn thân có vảy, quanh thân có thần hỏa quấn lấy.

"Trên đời này có một chủng, tên gọi là Hống, hay gọi là Vọng Thiên Hống. Nó được chư Thần chế tạo ra, cốt để trấn áp Long tộc. Long tộc Chân Long, từng bị Hống ăn thịt không ít."

"Mà sợi Tỏa Long Xích này chính là lấy cột sống của Hống luyện thành, đem xuyên qua vảy ngược của đám Long tộc kia thì đảm bảo không chạy đi đâu được."

Khoai vuốt ve sợi Tỏa Long xích, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ, mơ màng nói:

"Năm đó Lạc Long Quân nhận ra điều này, bởi vậy cùng mấy vị Long Thánh Long Thần sáng tạo ra một bộ Long thuật khắc phục điểm yếu này của Long tộc. Đáng tiếc Ngao Thị không đồng ý, suýt chút nữa còn định cầm tù Long Quân. Ai da, thật hồi ức a."

Nó thở dài, sau đó liền tinh thần phấn chấn, cười nói:

"Ngươi cố lĩnh ngộ Tỏa Long xích, cộng với Tế Tổ, đảm bảo có thể đánh  tên Long Hoàng chuyển sinh kia thành một bãi phân bò!"

Ở xa xa, vị Long Hoàng nọ vẫn đang chiến đấu, khí huyết cùng Long uy vẫn hùng mạnh như cũ, tựa như vô cùng vô tận. Xung quanh không có lấy một bóng Long Tinh nào, bởi vì chỉ cần có một con dám bén mảng vào lãnh địa này sẽ lập tức bị uy áp khổng lồ đè thành thịt vụn.

Tuy nhiên con Long Tinh Bát cấp đâu phải chuyện đùa? Nếu nó chỉ có thực lực Huyễn Long Bát tinh thì rất tầm thường, nhưng quan trọng là nó có trí tuệ! Nó biết lúc nào nên lui, lúc nào nên tiến công, lúc nào nên né tránh, đồng thời cũng biết quan sát xung quanh, tìm cơ hội để sống sót.

Oành!

Công kích như mưa của vị Long Hoàng nọ thoáng dừng lại, đó là do cơ năng của trái tim đã lên đến cực hạn, cần phải nghỉ ngơi dài hơn để bổ sung năng lượng. Mà trong não hải, tác hại của việc đoạt xá cũng hiện ra, một chút ý chí còn sót lại của kẻ bị đoạt xá kia lại vùng lên, ảnh hưởng tới Ngao Hoàng, để hắn phải tạm ngưng một chút.

"Chính là lúc này!"

Từ trong lòng đất hai luồng linh quang vọt ra, hóa thành hai con tiểu long cắt ngang eo của Ngao Hoàng. Ở trên trời cao, không biết từ lúc nào hiện ra từng phiến Long lân, mỗi phiến bóng loáng như gương, đem hai luồng Linh quang nọ phản chiếu, hóa thành vô số đạo Linh quang!

"Là Long nhãn Minh Kính Chiếu! Là Long thuật của Song Thủ Long tộc! Là Đồng Lâm Sơn!"

Lạc Điền Không kinh hô, mà đúng lúc này lại có một thiếu niên tay cầm trường đao, một đao lật ngang, hóa thành hai đạo đao quang, rồi hai đạo hóa thành bốn đạo, rồi tám đạo,... biến thành một rừng đao quang, đồng thời cắt về phía vị Ngao Hoàng!

"Là Long Cốt Đại Minh đao! Là Ngao Kim Luân!"

Lại có một thiếu nữ từ trong đám đông nhảy ra, hai tay biến hóa, từng con Ly Long du đãng, vây quanh Ngao Hoàng chặt như nêm cối!

Bành!

Không khí không chịu nổi áp lực khổng lồ như vậy nên nổ tung, tiếng kêu bôm bốp vang vọng trong không gian. Mà theo đó vị Ngao Hoàng nọ liền lao ra, quần áo tuy có chút tơi tả nhưng tuyệt nhiên không bị thương, trái lại còn khí huyết bừng bừng.

"Quả nhiên là Ngao Hoàng, như vậy mà vẫn chịu được!"

Ngao Kim Luân nhếch mép cười, Cốt đao trong tay rung động liên hồi, Long uy từ đó nhàn nhạt tuôn ra.

"Các ngươi thật không nằm ngoài dự đoán của ta."

Ngao Hoàng mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói:

"Lựa chọn đồng minh rất tốt, Long thuật cũng rất tốt, thời điểm cũng rất tốt. Nếu là một kẻ khác chỉ sợ đã bị oanh thành thịt vụn. Đáng tiếng, các ngươi gặp phải ta."

Hắn ta chậm rãi đạp không mà đi, hướng về Ly Tiểu Diêu, thân hình theo đó vang lên tiếng nổ nhè nhẹ, mà theo đó Đao quang cùng Nhãn quang bị hắn đẩy ra khỏi cơ thể.

"Ly Long tộc Ly Tiểu Diêu, ngươi hẳn tinh thông chữ Nhu trong Long Hình Bách Biến? Những đạo Long thuật này  là do ngươi đưa vào thân thể ta đúng không?"

Long uy của Ngao Hoàng tựa như một ngọn núi cao đè xuống khiến sắc mặt của Ly Tiểu Diêu không khỏi tái nhợt, vận dụng Ly Long thân pháp né tránh, cố gắng lùi về phía sau, nhẹ giọng cười khanh khách:

"Ngao Hoàng quả nhiên tuệ nhãn như thần, chỉ thoáng nhìn qua đã biết ngọn ngành rồi."

Đao quang nhanh chóng bị thanh lọc hết, mà cơ thể Ngao Hoàng lúc này cũng dần dần ổn định, khí huyết lần nữa cuốn động, uy áp càng lúc càng khủng khiếp.

"Các ngươi đều có tư chất vấn đỉnh Long Vương, tuy nhiên, sau ngày hôm nay thì sợ không kẻ nào có thể đạt đến cảnh giới đó rồi."

Hắn ta mỉm cười, năm ngón tay nhẹ nhàng thò ra, Long lực ầm ầm phun trào, hóa thành một Long trảo che kín bầu trời, một chiêu ầm ầm chụp xuống.

"Ly Tiểu Diêu, ngươi là cái thứ nhất."

Oành!

Thiếu nữ biến sắc, hai bàn tay vẫy động, Ly Long nâng đỡ lấy nàng mà uyển chuyển chạy đi, tuy nhiên Long trảo kia vẫn một mực bao phủ lấy, không cho Tiểu Diêu có cơ hội né tránh!

"Ngao Hoàng, ngài sống đã quá lâu rồi, nên xem như mình vô địch à nha."

Ngao Kim Luân cười to, Long Cốt Đại Minh Đao rực sáng, một đạo đao quang vọt tới, không ngờ trực tiếp xẻ Long trảo làm hai nửa!

Ngao Hoàng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn mà nói:

"Long Cốt Đại Minh Đao? Ngươi là con cháu của Ngao Kim Hoành? Đao rất không tệ, chẳng qua..."

Gã điểm ra một chỉ, lập tức đao quang vỡ nát, mà Long Cốt Đại Minh đao cũng ầm ầm rung động, tựa như chịu một áp lực khổng lồ.

"Lão tổ nhà ngươi, là bại tướng dưới tay ta!"

"Nhiều lời!"

Đồng Lâm Sơn cười gằn, gã ta là một thân hai đầu bốn tay, nhìn qua tuy hơi dị dạng nhưng chiến lực cường hoành không gì sánh được, chỉ một chiêu Long Nhãn Minh Kính Chiếu lúc này đã thể hiện rõ điều đó.

"Có giỏi thì tiếp chiêu của ta! Tứ Nhãn Luyện ngục!"

Hai cái đầu bốn con mắt tỏa sáng, hóa thành bốn đạo Long Hình thanh mảnh, xoẹt xoẹt mấy tiếng liền phá vỡ tấm áo bào của Ngao Hoàng, tuy nhiên chỉ để lại trên lồng ngực gã một vết ngấn màu trắng mà thôi.

"Quả nhiên là Ngao Hoàng Ngao Phúc Lân, thân thể cường đại chẳng kém gì Long Bảo!"

Đồng Lâm Sơn nhún nhún vai, tròn tay lập tức nhiều thêm hai mặt Kính, trên mặt cũng hóa ra một cái mặt nạ. Gã thủ thế, nói:

"Thân thể Ngao Hoàng chính là Long Bảo của ngài, bởi vậy chúng ta dùng Long Bảo cũng không tính là chơi xấu đúng không?"

Bốn cánh tay của gã chắp vào nhau, theo đó Minh Kính treo lơ lửng sau ót, một phân hai hai phân bốn, bốn phân tám, hóa thành mấy trăm mặt Minh Kính vây quanh gã.

"Ngay cả Phân Nguyên công cũng truyền ra, Ngao Kim Luân, ngươi thật sự là muốn chém giết ta rồi đấy!"

Ngao Hoàng chắp hai tay sau lưng, liếc về phía con Long Tinh Bát cấp, thản nhiên nói tiếp:

"Còn ngươi, tốt nhất là đừng cố không chế nó đi, hãy để cho con Long Tinh này bộc phát chiến lực mạnh nhất."

Trên đỉnh đầu của Long Tinh bát cấp không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu nữ Long tộc. Mái tóc cô nàng bồng bềnh trong gió, thân hình uyển chuyển tựa như không tồn tại vậy.

"Huyễn Long tộc Huyễn Thanh Vân! Không ngờ cô nàng cũng xuất hiện ở đây!"

Năm cao thủ trong top năm đồng thời hội tụ tại đây!

"Chiến!"

Ngao Kim Luân chỉ phun ra một từ, theo đó thân hình bắn lên cao cao, một chiêu Cốt Đao Hoành Không được thi triển ra, ầm ầm đè xuống!

"Để ta thử xem Long tộc thời đại này là như thế nào?!" Ngao Hoàng cười ha hả, đang định vung quyền đánh trả thì thấy bàn tay đột nhiên hóa thành một đám quạ đen bay phần phật trong không trung.

"Ảo thuật?"

Ngao Hoàng vận khí, Long lực bộc phát đem bản thân hắn ta tỉnh lại.

Nhưng lúc này Cốt Đao đã trảm xuống, khiến hắn ta phải hiện ra hình thái bán nguyên thủy, đầu rồng thân người, vảy rồng phủ kín cơ thể, vừa khéo chặn lại một đao này.

Hết chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play