"Ngươi đã đánh bại ta, dù không phải quang minh chính đại nhưng thắng vẫn là thắng. Ta thưởng cho ngươi."
Trước mặt Trần Phong chậm rãi hiện ra, trên đó là một cuốn trục, trên viết một chữ tượng hình trông là lạ.
"Đó là chữ Vũ bên trong sáu chữ của bí thuật Ngàn Cả. Ta đã quan sát người từ đầu đến bây giờ, và ta cho rằng, đó chính là chữ phù hợp với ngươi nhất."
Trần Phong nắm lấy cuốn trục trước mặt mà hơi run run, mấy ngón tay chậm rãi mở cuốn trục ra.
"Cái quái gì đây?" Sắc mặt Trần Phong đen lại, trước mắt hắn không ngờ lại là một đám chữ tượng hình khác!
"Ta là người thời đại Lê Hoàng Triều, không dùng chữ Tượng hình còn dùng chữ gì?" Thiếu niên tóc trắng hừ lạnh, nhưng trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Chết tiệt!"
Trần Phong lầm bầm, tạm thời không quan tâm đến cuốn trục này nữa, lại hỏi:
"Bây giờ ta có được khiêu chiến tiếp hay không?"
"Có thể! Ngươi đã đánh bại được một phần của ta, tức đã đi ra được hai mươi bước, cùng với đó là nhận được một trong sáu chữ của bí thuật Ngàn Cả. Nếu ngươi có thể tiếp tục đánh bại một phần khác của ta nữa thì sẽ đạt được chữ tiếp theo!"
"Thật?" Trần Phong mừng rỡ, lập tức ngồi xuống điều chỉnh trạng thái. Một lúc sau hắn mới đứng dậy, chậm rãi nói:
"Bắt đầu thôi..."
Cùng lúc đó, Nguyễn Lâm.
Hắn ta nhìn thiếu niên tóc trắng trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn dù sử dụng bất kì một loại thuật pháp, Linh thuật, võ kỹ,...đều bị phá giải một cách nhanh chóng, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh. Giờ đây tên kia chỉ cần ba chiêu đã đánh ngã hắn, không có chút gì khó khăn.
"Thiếu niên này còn đáng giá tài bồi một chút. Làm người phải như thế này, ai như tên kia, dám chơi bẩn với ta." Thiếu niên tóc trắng lầm bầm, khiến cho Nguyễn Lâm tưởng rằng đang xem thường mình, đã tức càng thêm bực, lập tức phóng tới.
"Mẹ nó, còn dám xem thường ta?"
Hắn vừa mới vận dụng Linh thuật liền bị phá vỡ, nắm đấm của thiếu niên tóc trắng nện thẳng lên mặt.
Oành!
Thân thể gã chìm vào trong nước, ý thức dần nhạt đi.
"Cùng cảnh giới có kẻ mạnh như vậy sao???....."
Ở một nơi khác, Nguyễn Đức Hải.
Thanh đao hắn kề sát cổ của thiếu niên tóc trắng, mà mũi thương của thiếu niên tóc trắng cũng nhắm thẳng vào mi tâm của gã.
"Ngươi chỉ kèm tên nhóc mấy năm trước vào đây một chút. Tuy rằng không thể chém giết đạo phân thân này của ta nhưng như vậy là đủ rồi."
"Đây là chữ hợp với ngươi nhất, Giang!"
Một cuốn trục khác rơi vào tay của Nguyễn Đức Hải, khiến gã bỗng chốc cười rộ lên, hỏi:
"Xin hỏi ngài, trong ba người vào đây có những ai đạt được ban thưởng?"
"Cả ba ngươi." Tên kia đáp.
"Cả ba chúng ta?" Nguyễn Đức Hải hơi thất thần một chút, nhưng rất nhanh chiến ý đã bùng lên, nói:
"Ta muốn tiếp tục khiêu chiến, ta muốn đạt được chữ Long trong Ngàn Cả!"
"Nhìn kìa, rốt cục kết thúc rồi!"
Cả đám người sôi trào cả lên, mấy ngón tay chỉ về phía con đường ánh sáng. Lúc này Nguyễn Lâm đã đi đến bước thứ bảy trăm ba mươi thì ngã xuống, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng.
"Vậy là chỉ nhận được một chữ rưỡi..."
Gã nắm chặt bàn tay, trên đó có khắc một chữ Vân. Trải qua gần hai mươi lần bị đánh ngã, gã rốt cục cũng tìm được một cơ hội đánh bại thiếu niên tóc trắng, nhờ đó đạt được chữ Vân này. Nhưng khi gã muốn đạt chữ Vũ thì không đủ khả năng, bởi vậy được nửa chữ
"A.."
Trần Phong kêu rên một cái, từ bước thứ bảy trăm ba mươi lăm ngã xuống. Trên tay hắn giờ đây ngoài chữ Vũ còn có một chữ Long, tuy nhiên chữ Long này rất mờ nhạt, mãi mới nhìn rõ.
"Ta thua..." Nguyễn Đức Hải phun ra một ngụm máu, ở bước thứ bảy trăm ba mươi chín ngã xuống, trên tay chữ Giang cùng chữ Long, cả hai gần như rõ ràng.
"Nguyễn Nguyên lão, gia tộc ngài xem ra lại thêm một thiên tài nữa rồi. Một chữ hoàn thiện, cộng với một chữ gần hoàn thiện, như vậy đã đủ ghi tên trong danh sách trước mười từ trước đến nay rồi."
Một đám Nguyên Lão, Trưởng lão nhao nhao chúc mừng, để cho Giang Giới Giới Chủ nghe vậy thì khuôn mặt cũng rạng ngời, cười lớn:
"Mọi người nói quá rồi. Đức Hải giờ mới chỉ là Chuyển Linh, tương lai còn dài! Còn dài, ha ha ha."
Thanh Long Tông chủ vuốt vuốt cằm, tiếp lời hắn:
"Nguyễn Nguyên lão không cần phải khiêm tốn. Đức Hải tài năng như vậy, chính là phúc phận của tông ta. Mà còn nữa, Nguyễn Minh trưởng lão, chúc mừng."
Nguyễn Minh trưởng lão là cha của Nguyễn Lâm, nghe vậy thì cũng khó kìm nổi cảm giác sung sướng, chỉ có thể đáp:
"Đa tạ."
"Nguyễn Minh chỉ là trưởng lão, nhưng lại sinh ra người con thật tốt, đi đến tận bước bảy trăm, còn nhận được Bí thuật Linh căn, tiền đồ sau này vô lượng!"
"Sao ta không có con trai tốt như vậy chứ? Ài, Nguyễn Minh, có đồng ý để con gái ta gả cho con ngươi không? Con ta trời sinh xinh đẹp, năm nay mới mười bảy, như hoa như ngọc, tuyệt đối là xứng đôi với Nguyễn Lâm!"
"Lão tránh ra một bên, con gái lão làm sao sánh được con gái ta? Con ta đi đến tận bước năm trăm, lại còn là mỹ nữ trong top mười!"
.......
"Các vị, xem ra mọi người bỏ quên một người rồi." Long Giới Giới chủ Thanh Long tôn giả lên tiếng, giọng nói mơ hồ mang theo tiếng rồng ngâm. Âm ngữ của vị Tôn Giả này hơi khó nghe, dù sao nguyên bản vị này cũng là Long tộc, không giống nhân loại.
"Nói mới nhớ, hình như tên nhóc kia không có bất cứ bối cảnh gì?" Một vị Đường chủ lên tiếng, kéo theo đó là một đám người lặng ngắt như tờ.
"Khụ khụ." Thanh Long Tông Chủ ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Long Giới Chủ. Vị này vuốt vuốt chòm râu, không hiểu sao mình lại bị trừng mắt?
"Thiếu niên này, phải nói thế nào nhỉ? Hắn có sư phụ rồi, các ngươi không cần quan tâm."
"Tông Chủ, nếu biết thì sao không nói ra, úp mở làm gì?" Thanh Liên tiên tử cười nhẹ, giọng nói tựa như gió xuân khiến mỗi người ở đây đều cảm thấy trong lòng nhẹ bỗng. Nhìn lại thì hóa ra một thiếu nữ tầm hai mươi lăm tuổi, thân mặc váy xanh nhạt, mái tóc đen như thác nước chảy ngang lưng. Thiếu nữ này thật sự xinh đẹp đến mức khó tin, một nụ cười cũng khiến tâm linh người ta mềm nhũn. Cô nàng vừa mang vẻ thiếu nữ thanh xuân tràn đầy sức sống, lại nhiều thêm một phần hấp dẫn của mỹ phụ thành thục.
Tuy nhiên nếu ai dám xem thường Thanh Liên tiên tử, vậy thì thảm rồi. Thanh Liên tiên tử là cách xưng hô đầy kính trọng của người khác với nàng, nhưng thân phận của nàng càng khiến người ta e dè.
Quân Vệ Giới một trong hai vị Giới chủ.
Trong tay nắm hàng vạn Linh Giả, quân lực thậm chí có thể chém giết Tôn Giả, chém giết Nguyên Lão.
"Thanh Liên, em đừng nháo sự nữa. Tông Chủ chắc là có chuyện không muốn nói."
Một vị Trưởng lão tiến lên nói nhỏ, mà vị Giới chủ này hừ một tiếng, nói:
"Tông Chủ lúc nào cũng như vậy, biết nhưng vẫn giấu, thật khiến người ta giận ngứa răng!" Nói rồi cô nàng dẫm chân một cái, lập tức tòa đại điện rung chấn ầm ầm, tựa như sắp nổ tung!
Vị Tiên tử này, bàn về thực lực thì chỉ kém Tông Chủ mà thôi!
"Thanh Liên, ở đây còn nhiều tiền bối, hậu bối, giữ hình tượng một chút."
Thanh Long Tông Chủ cười khổ, mà một vị trưởng lão biết ý, lập tức lái sang chuyện khác:
"Nghe đồn thiếu niên này đi rất gần với Vũ Ngọc Linh nhà Vũ Nguyên Lão, thậm chí còn sắp cưới đến nơi rồi?"
Vũ gia Nguyên Lão nghe vậy thì hơi chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đáp lại:
"Thật sự có quan hệ..."
"Đấy, ta biết mà!" VỊ Trưởng lão kia cười ha hả, bắt đầu dẫn dắt câu chuyện đi theo một hướng khác. Thanh Long Tông chủ thấy vậy thì mừng chảy nước mắt, thầm nghĩ:
"Sau lần này, ta sẽ tăng lương cho hắn. Quả thật là người hiểu ý mà. Nếu không chẳng lẽ ta phải nói rằng, thiếu niên kia là đệ tử Tần Thiên? Như vậy chỉ sợ có một đám người sẽ bị dọa sợ mất mật."
"Này, đừng đánh trống lảng!" Thanh Liên tiên tử chống nạnh, chỉ thẳng mặt Thanh Long tông chủ mà nói:
"Ngươi biết gì thì nói ra đi, đừng dấu nữa."
Thanh Long tông chủ điếng người, nghiến răng kèn kẹt, nhưng vẫn cố nở nụ cười:
"Chuyện này..."
"Ngươi có nói không?!"
"Thôi được, ta nói!" Vị Tông Chủ đại nhân thở dài, nói tiếp:
"Hắn là đệ tử của một người bạn cũ."
"Chỉ vậy thôi ư?" Thanh Liên tiên tử chống nạnh, ánh mắt lộ rõ nghi ngờ.
"Thật!" Vị Tông Chủ này gật đầu liên tục.
"Vậy hắn ở đâu, mời ra đi."
"Hắn đang bận việc, không thể đến được...."
"Vậy thì ta không tin!" Cô nàng quả quyết, vỗ mạnh lên mặt bàn khiến nó vỡ vụn.
"Không tin là chuyện của ngươi! Ta cóc quan tâm!"
Thanh Long Tông Chủ bị giận nghẹn gần chết, lúc này bộc phát ra khí thế vô cùng cường đại. Nhưng ai ngờ Thanh Liên tiên tử bộc phát ra cũng không kém bao nhiêu, hai luồng khí thế va chạm lập tức đánh vỡ không gian!
Một vị Đường Chủ lúc này sợ run cả người, quay sang hỏi một vị trưởng lão:
"Sao họ lại đối chọi gay gắt như vậy thế bác?"
"Chú em còn trẻ, có nhiều chuyện không biết. Cách đây tầm tám mươi năm, khi lão tông chủ muốn truyền vị thì lúc đó có ba nhân tuyển. Một là Thanh Liên Tiên Tử, hai là đương nhiệm tông chủ, ba là một vị Hộ Pháp. Cả ba đều tài năng hơn người, bởi vậy lão tông chủ đã ra một nhiệm vụ, bắt ba người họ làm."
"Vậy kết quả ra sao?" Vị Đường Chủ trẻ tuổi cố chống đỡ áp lực khủng bố từ mấy vị Tôn Giả, gặng hỏi:
"Ba người kia chỉ có hai người trở về, trong đó đương nhiệm tông chủ hoàn thành nhiệm vụ. Từ đó hai người họ như nước với lửa, chỉ cần có chuyện gì sẽ làm to ra rồi đánh nhau."
Oành!
Hai người bọn hắn còn chưa nói xong thì Giang Giới Chủ đã tiến lại, tế ra một con sông xanh biếc quấn lấy mấy tên trưởng lão đường chủ, thản nhiên nói:
"Đến giờ rồi. Trước hết đi ra ổn định các đệ tử, tiện thể thống kê số liệu đi."
"Rõ!"
Ngày hôm đó, đệ tử Thanh Long Giang tông tự nhiên thấy một hiện tượng lạ.
Không gian trời cao vỡ nát, để lộ ra một con Thanh Long khổng lồ bơi lội trong hư không, xung quanh là từng đóa từng đóa hoa sen rực rỡ, tản ra ánh sáng dịu nhẹ, thấm đẫm tâm hồn người.
Cường giả Tôn cấp trở lên, lúc giao chiến thường sẽ tiến vào trong tầng hư không thứ nhất, bởi vì uy lực Linh thuật của bọn hắn quá khủng khiếp, hoàn toàn có thể phá hủy một vùng đất rộng cả mấy vạn cây số. Trong khu vực đó trừ phi là đạt chiến lực Tôn Giả, nếu không sẽ bị đánh thành bụi cám, xương cốt cũng không còn.
Đương nhiên, có một số trận chiến không cần phải thực hiện trong tầng hư không thứ nhất, ví như khi Tần Thiên chém giết Tôn Giả của Bắc Minh Đế quốc, thực lực hai bên thật sự quá chênh lệch, chỉ cần vài ba chiêu là có thể kết thúc, bởi vậy cũng không cần phí công tiến vào đó làm gì
Hết chương 293
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT