Đặng Nam há hốc mồm, hơi không dám tin vào mắt mình. Nhìn Trần Phong không giống như làm bộ, trông hắn cực kì nghiêm túc, mà lúc bước chân hạ xuống thì con đường ánh sáng kia cũng cộng hưởng theo, thật sự đáng nể!
"Thiếu niên kia không hề tầm thường."
Một vị giám khảo khác đã chú ý tới Trần Phong, nheo mắt nhìn hắn rồi lật lại hồ sơ. Một lúc sau đọc lớn:
"Trần Phong, tam tinh Linh Thể, ngộ tính cùng tư chất cũng có thể xem là tốt. Trong quá trình ở thành Nghi An thể hiện sự tiến bộ kinh người, tu thành Chuyển Linh, đánh bại bốn bang phái ở khu II. Cũng đã luyện ra Thế, Giao Long Thế mạnh không kém Lôi Thế của Nguyễn Lâm."
"Giỏi như vậy?"
Một vị giám khảo khác ngạc nhiên, hỏi tiếp:
"Không ngờ ở phía Tây Phủ vẫn còn sản sinh ra thiên tài bậc này, thảo nào cấp trên vẫn luôn chừa lại mấy chục danh ngạch cho khu vực này."
Nói xong gã lại nhìn sang Đặng Nam, thầm nghĩ:
"Tuy nhiên bọn hắn không có bối cảnh, dù thiên tư tốt đến mấy cũng khó có thể thành công."
"Các ngươi đoán xem, lần này hắn có thể đi được mấy bước?"
Đặng Nam đột nhiên nhăn răng cười, lộ ra vẻ gian xảo.
Một người gõ gõ mặt bàn, cau mày nói:
"Tam Tinh Linh thể, ngộ tính cùng ý chí như vậy, tu vi như vậy....Ta đoán là gần ba trăm bước."
"Ta cho là hắn đi được hơn ba trăm bước một chút." Một người khác lên tiếng.
"Vậy sao?"
Đặng Nam càng cười tươi hơn, đột nhiên lấy ra một đóa hoa sen đặt về phía trước. Đóa sen này có bốn màu xanh đỏ vàng nâu, to cỡ hai bàn tay. Đóa hoa sen này tản ra mùi thơm ngát mũi, dù là mấy vị giám khảo trong đây cũng nhảy bật lên:
"Tam sắc sen! Đặng Nam, cậu tài thật đấy!"
"Nghe đồn chỉ có những người thiên tư cực cao mới có thể từ Đầm Sen thu được Tam sắc sen trở lên. Vậy mà chú em có thể thu thứ này vào tay, thật đáng nể."
"Ta cược!" Một vị giám khảo nhịn không được, cắm một cái thương vào mặt đất, hùng hồn nói:
"Đây là một món Linh Bảo Chân Linh cảnh đỉnh cao, được ta tế luyện gần một năm. Giá trị tuyệt đối không kém Tam sắc liên!"
Đặng Nam lắc đầu, xua tay đáp:
"Ấy chết, nếu ta thắng thì cũng không thể giữ mấy bảo vật của các vị. Hay là thế này, nếu ta thắng, các vị trao cho ta một số Linh dược Linh dịch là được."
"Dễ như vậy? Ta cược." Một người cười nói, đồng thời ném ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa đầy bình ngọc.
Mấy người khác cũng nhao nhao đặt cược, cực kì náo nhiệt. Mà lúc này, Trần Phong càng đi càng nhanh, phút chốc đã tiến đến nhóm đầu tiên.
"Ai kia? Trông quen quen.."
Trần Quân lúc này đã đi ra gần hai trăm bước, nhìn qua vẫn thản nhiên như thường. Thiên phú của gã không quá mức kinh diễm, là Tam tinh Linh Thể đỉnh cao, tuy nhiên bản thân lại cực kì chăm chỉ, ngộ tính lại tốt. Lần Tế Linh trước gã chỉ tu đến Khai Huyệt sơ kì, bởi vậy đành bỏ lỡ. Tuy nhiên giờ đây gã đã là Chuyển Linh Ngũ Chuyển Đỉnh cao, nếu có thể đạt được Tế Linh cấp cao nói không chừng có thể một hơi tu đến Chuyển Linh Thất, Bát Chuyển mà căn cơ vẫn vững chắc như thành đồng.
Đây là cái lợi của buổi Tế Linh này. Nếu có thể đi được càng xa trên con đường ánh sáng này thì càng có cơ hội nhận phần thưởng hậu hĩnh.
Nguyễn Lâm lúc này cũng nhận ra Trần Phong, thầm nghĩ:
"Cậu ta thật sự là đối thủ đáng gờm. Không biết chiến lực cùng cảnh giới thì thế nào?"
Nói đến đây Lôi Thế của gã bộc phát mà ra, khiến cho nhìều người xung quanh run sợ mà lui lại. Bọn hắn chưa luyện ra Thế, làm sao có thể chống lại áp lực như vậy?
Việc Trần Phong một đường chạy lên trước tựa như một ngòi kích nổ, lập tức các thiên tài không còn che dấu khả năng của mình, đồng loạt tăng tốc mà lao đi!
Một trăm bảy mươi....Một trăm tám mươi, một trăm chín mươi....hai trăm!
Chỉ tầm mười lăm phút sau đã có gần ba ngàn người chạy đến bước hai trăm, mỗi người một vẻ. Kẻ thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tên thì vẫn thản nhiên như không.
Trần Phong xoay người nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn Đạt vẫn còn đang đứng ở nơi xa xa, ở bước thứ một trăm sáu mươi. Cậu ta hai chân run rẩy, đã có xu hướng không thể đi tiếp.
"Mình không thể, mình không thể...mình thiên phú quá thấp, không thể đi xa hơn nữa!"
Cậu ta quỳ một chân xuống, thở hồng hộc như mưa, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đảm.
"Cực hạn sao?" Trần Phong hỏi.
"Đúng vậy, em không.."
"Em có thể!"
Trần Phong lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
"Sao có thể." Gã lắc đầu cười khổ.
"Em có chú ý không, tám trăm bước này, thật ra chính là tám trăm bước tu luyện."
"Trăm bước đầu tiên rất dễ vượt qua, chỉ cần thiên phú tốt một chút là được."
"Trăm bước này, đại diện cho mười cảnh giới từ Luyện bì đến Khai Huyệt cảnh."
"Nhưng từ bước một trăm lẻ một đến hai trăm, thì đó là chuyện khác. Thiên phú có cũng tốt, nhưng thứ cần thiết đó chính là ý chí. Muốn tu thành Linh Giả, thiên phú là điều thiết yếu, nhưng càng quan trọng hơn đó là ý chí."
"Có ý chí, mới có thể tu thành Linh Giả! Có ý chí, mới ngưng tụ thành Linh Hồn! Chuyển Linh Thập chuyển, tại sao biết bao kẻ mắc kẹt tại Chuyển Linh viên mãn? Vì bọn hắn thiếu ý chí!"
Trần Phong càng nói thì âm thanh càng lớn, cảm giác máu chạy dọc ngang trong cơ thể, lồng ngực tựa như muốn bung ra!
"Thanh Long Giang tông ta có mấy vị trưởng lão, trong đó có mấy vị là Linh Thể nhị tinh? Bốn vị! Bọn họ là Linh Thể nhị tinh, nhưng lại tu thành Tông Linh cảnh, đó là vì sao? Vì bọn họ không chịu thua, không đổ lỗi cho hoàn cảnh. Cùng thời đại đó có bao nhiêu thiên tài thiên kiêu, tại sao họ lại có thể vượt lên? Họ ăn may ư? Họ có gia tộc hậu thuẫn ư? Đúng, nhưng chưa đủ."
"Nếu chỉ cần thiên phú là có thể xác định tương lai, thì các đại thế lực cũng chẳng cần tuyển chọn đệ tử, cũng chẳng cần phải tạo ra các thử thách như thế này! Không bằng đem mấy quả cầu trắc thí thể chất rải khắp Nam quốc này là xong."
Những người xung quanh nghe xong đều ngẩn ngơ, sau đó gật đầu lia lịa. Những thứ Trần Phong nói ra cũng không hề cao thâm gì cả, nó là một thứ mà nhiều người đều biết. Tuy nhiên khi Trần Phong nói ra lại giống như một tiếng trống thức tỉnh họ.
"Đúng vậy, ai nói những thể chất kém hơn thì không thể tu đến đỉnh cao?"
Một thiếu niên gắng gượng đứng dậy, rống lớn:
"Ta chỉ là nhị tinh Linh thể, vậy thì sao? Có một ngày, ta sẽ tu thành Bộ Chủ, Trưởng lão!"
Có người này dẫn đầu thì hàng trăm người khác vốn đang định bỏ cuộc nay cũng nhóm lên ngọn lửa quyết tâm, cả đám đồng thời hô hào hét lớn.
"Trần Phong, không biết cậu có cảm nhận được không...? Cậu thật sự rất...đặc biệt."
Ngọc Linh lúc này cũng nhận ra một điều, đó là Trần Phong thật sự rất có sức hút. Những điều tưởng như tầm thường khi qua tay hắn lại biến thành một thứ lớn lao vĩ đại, cổ vũ cho không biết bao nhiêu người.
Đây gọi là trời sinh thủ lĩnh sao?
Ngọc Linh cũng như vậy, vốn hai người gặp nhau rất tình cờ, nhưng rồi vì tính hiếu thắng nên cô nàng quyết lưu lại bên cạnh Trần Phong để tìm ra cách đánh bại hắn. Nhưng càng ở lâu cô nàng lại nhận ra, thiếu niên này có một sức hút kì lạ. Cậu ta quản lí công việc không quá giỏi, tuy nhiên lại có sự uy nghiêm cuả một người đứng đầu. Thanh Hà Hội vốn tưởng chừng phải giải tán, vậy mà giờ đã hồi sinh, trở thành một trong những bang hội có tiếng ở khu II.
"Ta đi bên cạnh hắn là vì cái gì? Vì muốn tìm cách đánh bại hắn sao? Hay đây chỉ là cái cớ mà chính ta bịa ra để thỏa mãn?"
Cô nàng cảm thấy tâm tính bản thân đột nhiên nhiễu loạn, ý chí bị run rẩy dữ dội, tưởng chừng muốn sụp đổ.
"Là tại sao? Có phải như vậy không?..."
Cô nàng chìm đắm trong mớ câu hỏi do mình đặt ra, để cuối cùng ngã phịch xuống, khí tức tán loạn!
"Ngọc Linh, ổn chứ?"
Lúc này một âm thanh tựa như sấm rền truyền tới, thức tỉnh cô nàng.
"A...ổn."
Cô nàng lau mồ hôi trên trán, đang định đứng dậy thì Trần Phong đã vươn tay ra, đồng thời truyền âm:
"Chú ý một chút. Con đường tiếp theo có khả năng nhiễu loạn tâm trí ý chí của chúng ta một cách cực kì khủng bố. Nếu cô chỉ càn mất cảnh giác chút thôi sẽ hỏng ngay!"
Trần Phong hiển nhiên đã đoán ra lí do cô nàng bị như vậy, cho nên mới nói ra những lời này.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu nhiều."
Cô nàng nở một nụ cười tươi như hoa, khiến Trần Phong không khỏi ngơ ngác một lúc. Mãi khi cô nàng đứng dậy mới tỉnh lại, ho khan:
"Vậy là tốt."
Giờ đây, hàng ngàn võ giả vốn đã bỏ cuộc nay lại lần nữa tiến lên, tạo ra một tràng cảnh vô cùng đồ sộ!
"Hay lắm."
Nguyễn Lâm cười vang, quanh thân vang lên tiếng lôi điện ầm ầm, hét lớn:
"Có đối thủ xứng tầm thế này mới đáng chứ!"
Nói rồi gã xoay người bước đi, tiến ra bước thứ hai trăm lẻ một
Ầm!
Con đường ánh sáng đột nhiên như bùng nổ, vô số chùm sáng chiếu rọi lên thân thể Nguyễn Lâm. Mà theo đó khí tức gã tăng vọt, một phát đột phá Chuyển Linh Lục chuyển!
"Sau hai trăm bước, có phần thưởng."
Trần Quân cười lớn, cũng bước ra bước ra bước thứ hai trăm lẻ một.
Oành!
Con đường ánh sáng gia trì lên thân gã, để gã một đường đột phá lên Chuyển Linh Lục chuyển!
Có hai người bọn họ mở đường lập tức có mấy chục người nữa tiến lên, nhờ đó mà từng cột sáng xuất hiện, rọi sáng Thanh Long Giang, để lộ từng đầu Thủy Yêu Thủy Quái ở dưới.
Ở bên thành Hoan Châu, một đám võ giả trẻ tuổi nhìn sang thì sắc mặt không khỏi tái nhợt, hỏi:
"Sao lại có nhiều người được Tế Linh điện ban thưởng như vậy? So với bên chúng ta còn muốn nhiều hơn!"
"Chẳng lẽ bây giờ một trăm bước cũng nhận được ban thưởng? Không công bằng!"
Một đám người nhao nhao cả lên, so về số người thì thành Hoan Châu hơn xa thành Nghi An, bởi gần như tám phần mười con cháu của các gia tộc trực thuộc Thanh Long Giang tông sẽ đều được tuyển thẳng vào tòa thành này. Bọn hắn so về thiên phú, tài nguyên đều cao hơn thành Nghi An một đoạn, nhưng có một nghịch lí là số người đạt đến bước hai trăm cũng chỉ nhiều gấp đôi thành Nghi An, dù số người của bọn hắn phải gấp ba!
"Câm miệng!" Một vị Linh Giả quát lớn, trừng mắt nhìn bọn chúng:
"Các ngươi không chăm lo tu luyện, giờ nhìn xem? Số người đạt đến hai trăm bước của bọn hắn là bao nhiêu? Đã bằng ba phần tư thành Hoan Châu chúng ta rồi! Thật nhục nhã làm sao."
Hết chương 288
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT