"Chị sẽ giữ cho em đám đồ này, còn em giúp chị một chuyện, được chứ?"
Hắn chần chừ một lúc rồi đáp:
"Chỉ cần có thể thì em sẽ giúp hết sức."
"Ở cách đây tầm năm cây số về phía Tây có một ngôi làng tên Vĩnh Xuân, cạnh đó là một ngôi làng Vĩnh Bình. Làng Vĩnh Xuân bọn chị cùng làng kia giờ đang có xích mích, hai bên đánh nhau được cả năm rồi, bởi vậy muốn quyết thắng thua. Hai bên sẽ chọn ra thiếu niên dưới mười tám để thi đấu. Chị mong em có thể giúp làng của chị dành chiến thắng."
Trần Phong suy nghĩ chút nữa rồi đáp:
"Chị có thể cho em biết các thôbg tin cơ bản được không ạ?"
"Đây!" Chị ta mừng rỡ, lấy ra một tấm thẻ:
"Thông tin có cả trong đây, em cứ xem đi."
Trần Phong đọc qua một lần thì hai mắt sáng rực, đáp:
"Em đồng ý!"
Không ngờ vị trí hai làng này lại rất gần với nơi mà đốt tre thứ ba, Trần Phong lần này đi có thể gọi là một công đôi việc
"Tốt quá!"
Chị ta cười tươi như hoa, bắt lấy tay Trần Phong:
"Nhờ cả vào em đấy."
"Hừ, một tên nhóc sao? Xem ra làng các cô thua chắc rồi."
Ở bàn bên có một thiếu nữ trạc tuổi Nguyễn Vân, cô ta cười lạnh:
"Mời một tên nhóc mười sáu mười bảy, làm sao thắng được. Làng Vĩnh Bình chúng ta thắng chắc rồi. Nên nhớ, người được chúng ta mời là ai!"
Nghe đến đây Nguyễn Vân có chút buồn bã lo âu. Hai làng bọn họ từ lâu đã có hiềm khích, đến nay thì đã lên đến đỉnh điểm. Vốn hai bên lứa trẻ đều ngang bằng nhau, tuy nhiên Vĩnh Bình lại mời từ đâu một thiếu niên, nghe đồn là đệ tử của Hắc Thủy trạch. Người này đã tu thành Khai Huyệt đỉnh cao, dù là một số nhân tài của làng từ các học viện trở về cũng không là đối thủ.
"Chị đừng lo, em sẽ cố hết sức."
Trần Phong mỉm cười, chào cô nàng rồi lên đường.
Làng Vĩnh Xuân cùng Vĩnh Bình vì nằm gần thành này nên tương đối phát triển. Mỗi làng đều có hai ba ngàn người, tất cả đều là võ giả, trong đó hai vị trưởng làng là Chân Linh cảnh. Tuổi trẻ trong làng cũng không kém, năm nào cũng có vài người tiến vào Học viện Hoan Châu.
Trần Phong đến tận đây mới hiểu ra tại sao hai làng này lại mạnh như vậy. Bởi ở nơi giao giữa hai làng có một Hung địa!
Hung địa, là nơi có Long mạch, tuy nhiên vì lí do nào đó mà sản sinh yêu ma quỷ quái. Hung Địa giữa hai làng này là một tòa Hung địa cấp ba, dù là Chân Linh cảnh cũng không dám tiến vào!
Tuy nhiên trăm năm trước, hai tên trưởng làng đã đào ra được một vật lạ, sau khi tế bái, tế tự thì vật này đã trấn áp được tòa Hung địa, không cho yêu ma quỷ quái tiến ra được, bảo vệ người dân hai làng bình an.
Bởi vậy làng nào cũng muốn chiếm thần vật này cho làng mình. Thành ra đánh nhau hơn mười năm rồi.
Trần Phong tiến vào làng Vĩnh Xuân tức thì nghe tiếng kèn trống vang trời, cờ xí tung bay trong gió. Từng dòng người đổ về nơi Đình làng, không biết là có việc gì.
"Bác ơi, cho cháu hỏi làng ta có chuyện gì vậy ạ?"
Người đàn ông trung niên bị hắn hỏi như vậy thì cau mày, quát:
"Đương nhiên là chuẩn bị tranh đoạt thần vật chứ còn gì nữa? Hỏi làm gì hả?"
Ông ta trả lời rất gắt gỏng khó chịu, tựa như Trần Phong đã làm gì phật lòng ông ta.
Trần Phong nghe vậy cũng hơi bực mình, lập tức bỏ đi.
"Nhóc con láo toét."
Lúc này nơi Đình làng, mấy ông lão nhìn về những thiếu niên trước mặt mà nói:
"Làng chúng ta đã thua một trận, hòa một, thắng một. Trận này chính là trận cuối cùng. Bởi vậy ta mong các con cố hết sức. Thần vật tổ tiên tìm thấy phải thuộc về làng ta!"
"Chúng con hiểu rồi ạ."
Ông lão nghe vậy thì gật đầu, lại quay sang nói với hai thiếu niên bên cạnh:
"Những việc quan trọng nhất phải phiền hai cậu rồi. Lớp trẻ làng ta tuy giỏi nhưng chẳng có ai đủ để đánh bại tên Mai Văn Lục kia."
"Chúng cháu hiểu, Trưởng làng đừng lo."
Hai tên kia đáp. Bọn hắn là người được làng này phí sức chín trâu hai hổ mời đến. Một là người Phan gia, một là người từ học viện Hoan Châu. Họ cũng tính là nhân tài, giờ đã là Khai Huyệt cao thủ.
"Trưởng làng, có một thiếu niên đến tìm gặp ngài. Cậu ta nói là người được Nguyễn Vân nhờ vả."
"Nguyễn Vân? Con bé đã tìm được người rồi sao? Mau mời cậu ta vào."
Một lúc sau Trần Phong đi vào, cúi chào trưởng làng một cái rồi nói:
"Trần Phong, thành Nghi An, được chị Nguyễn Vân nhờ đến giúp đỡ. Không biết làng ta cần giúp gì?"
Thành Nghi An?
Trưởng làng nhìn Trần Phong đầy ngạc nhiên, hỏi:
"Thành Nghi An, tức cháu là đệ tử Thanh Long Giang tông?"
"Đúng vậy."
Ông lão nghe vậy thì càng vui mừng, nói:
"Tốt, tốt, như vậy rất tốt. Có ba người thì tên đến từ Hắc Thủy Trạch Mai Hắc Thế gia kia cũng khó có thể dành chiến thắng."
"Như vậy thì chúng ta lên đường thôi. Trống đâu, nổi lên! Kèn đâu, thổi lên! Cờ đâu, căng lên."
Nghe tiếng kèn trống giục giã như vậy thì Trần Phong cũng cảm thấy thân mình kích động, huyết mạch như nhảy chồm lên. Đây là hiệu ứng đám đông, giữa một dòng người đang gào thét, bên cạnh là tiếng trống thùng thùng sẽ khiến cho mỗi người đều tăng sĩ khí.
Khu vực giao nhau giữa làng Vĩnh Xuân và làng Vĩnh Bình.
Ở nơi đây có một đoạn sông chảy qua, đặc biệt ở giữa sông lại có một ngôi miếu. Ngôi miếu chỉ cao một mét, rộng nửa mét, được xây bằng đá ong, nhìn qua cũng bình thường. Nhưng chính ngôi miếu này đã chặn lại vô số yêu ma quỷ quái trong Hung địa kia, bảo đảm bình an cho hai làng cả trăm năm.
Mỗi người dân đều cực kì thành kính với thần vật được cúng bái bên trong. Nhưng rồi trăm năm qua đi, lòng người cũng dần đổi thay, dần có người muốn cướp đoạt thần vật. Vậy là chiến tranh giữa hai làng nổ ra.
"Nguyễn Lân, các ngươi sao vẫn chưa chịu thua hả?"
Ở bên làng Vĩnh Bình, một ông lão tay cầm lưỡi cày, thân mình đóng khố để lộ nước da ngăm đen mà gầy khô. Lão chính là trưởng làng của làng Vĩnh Bình, thực lực ngang ngửa với Trưởng làng Vĩnh Xuân - Nguyễn Lân.
"Nguyễn Đình Chạch, lão nghĩ làng lão thắng rồi sao? Ha ha ha"
Nguyễn Lân cười đáp, nhưng ông hiểu rằng trận này mình thua nhiều thắng ít, dù sao tên kia thật sự quá mạnh.
"Theo như lịch cũ, chúng ta sẽ chia làm hai ngày. Ngày thứ nhất là chiến đấu xem lớp trẻ bên nào tốt hơn, còn ngày thứ hai....đương nhiên là cuộc đấy của các thiên tài."
Nguyễn Đình Chạch cười vang, sau đỉnh đầu hóa ra một bàn tay khổng lồ, sau đó đánh lên mặt sông.
"Sợ ngươi ư?"
Nguyễn Lân hừ lạnh, cũng đánh ra Linh thuật. Hai chiêu Linh thuật va chạm vào nhau rồi dần hóa thành một cái võ đài lơ lửng trên mặt sông.
"Đầu tiên, Tụ khí cảnh!"
Nguyễn Lân quét lớp trẻ làng mình một vòng sau đó chỉ vào một thiếu niên mười lăm tuổi:
"Cháu lên đi."
Thiếu niên nọ khom người chào rồi đáp:
"Cháu sẽ cố hết sức."
Nói rồi gã nhảy lên võ đài. Đối đầu với gã là một thiếu niên trạc tuổi. Hai bên quan sát nhau một lúc rồi lao vào chiến đấu!
Tiếng trống rầm vang cả đoạn sông, kèm theo đó là tiếng hô rung trời. Hai thiếu niên thi triển từng loại võ kỹ, từng loại Khí thuật, mỗi loại đều không hề kém cỏi, thậm chí đã tu đến mức Đại thành!
Cuối cùng thiếu niên làng Vĩnh Xuân vẫn nhỉnh hơn một chút, thắng hiểm thiếu niên bên kia.
"Trận thứ hai, Tụ Khí cảnh!"
Lại hai thiếu niên lên đài. Lần này làng Vĩnh Bình thắng.
Cuộc so tài cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi hết năm người. Kết quả làng Vĩnh Xuân thắng ba trên năm trận.
Tốt lắm!
Nguyễn Lân cười vui, vỗ vai mấy thiếu niên. Bọn hắn thắng trận này sẽ khiến sĩ khí bên làng Vĩnh Xuân tăng mạnh, giúp những người sau tăng cơ hội chiến thắng.
Lượt Trận thứ hai, Nội Cương cảnh!
Ở làng Vĩnh Xuân này thì Nội Cương cảnh chủ yếu là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, trong đó cá biệt có một vài người mười bảy tuổi. Lần này hai bên sẽ phái ra bảy người để so tài, bên nào thắng bốn sẽ dành chiến thắng chung cuộc.
Lần này làng Vĩnh Bình nhỉnh hơn, thắng bốn trận.
"Ngày hôm nay chiến đấu, đến đây là kết thúc. Còn bây giờ những người có thực lực từ Ngoại Cương trở lên hãy tập trung lại, cùng nhau chống yêu ma! Những người còn lại trong làng hãy tập trung cạnh miếu, tế tự thần vật!"
Đến đây thì người dân hai làng tựa như trở thành người khác, ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên.
"Trưởng làng, có chuyện gì sao?"
Nguyễn Lân không nhìn hắn, chỉ nắm chặt tay, đáp:
"Hai làng chúng ta ở bên cạnh một tòa Hung địa cấp ba, yêu ma quỷ quái rất nhiều. Trăm năm trở lại đây vì có thần vật nên bọn chúng đã bị trấn áp. Nhưng khoảng mười lăm năm trở lại đây Thần vật ngày càng yếu đi, đến gần đây thì chỉ trấn áp được một phần. Hai làng chúng ta vì vậy mới phải đánh nhau để cướp lấy thần vật, bảo vệ người làng mình."
"Hiện giờ thần vật chưa về tay chúng ta, bởi vậy cả hai vẫn phải liên minh với nhau chống lại bọn yêu ma."
"Ra là vậy."
Trần Phong chạy theo đoàn người, thấy phía trước khí tượng quỷ dị, bầu trời mang màu đỏ như máu, điểm trên đó là từng đám mây đen kịt.
"Yêu ma ngày càng mạnh rồi. Tất cả chuẩn bị chiến đấu."
Nguyễn Lân hét to, sau đó nói với Trần Phong và hai người được mời đến kia:
"Ba cháu không phải người làng ta, tốt nhất nên lùi về phía sau. Nhỡ có mệnh hệ gì chúng ta không gánh nổi."
Hai tên kia suy nghĩ một lúc liền lùi lại, còn Trần Phong thì đứng yên, cười nói:
"Cháu có thể tự lo được, ông không cần quá lo đâu ạ."
Nói rồi hắn vận Khí, lập tức khí thế tăng vọt, khiến Nguyễn Lân cực độ kinh ngạc, lẩm bẩm:
"Khí thế này....đã sánh được với những tên thiên tài của đại tông Đại phái thế gia tộc rồi."
Gàooooo
Nơi xa xa vang lên âm thanh gào thét, cùng với tiếng khóc than không dứt, lại thêm âm thanh tựa như thiên quân vạn mã. Nguyễn Lân chậm rãi bay lên không trung, quát:
"Lão cá chạch, ra tay đi!"
"Cần lão nhắc sao?"
Trưởng làng bên kia hừ lạnh, sau ót hiện ra một con trâu khổng lồ, miệng phun ra từng viên đá khổng lồ.
"Đến rồi!"
Trần Phong nhìn về phía trước, chỉ thấy không biết bao nhiêu những quái vật kì dị, ba đầu, chín mắt, bốn tay, đầy xúc tu. Thân thể thì thối rữa, bốc ra mùi hôi thối, cách xa hàng trăm mét vẫn ngửi thấy.
"Có cả Ma lẫn Quỷ quái! Linh giả, đi theo bọn ta!"
Hai ông lão nọ tiến lên trước, sau đó là gần hai mươi người đàn ông trung niên bay phía sau. Sau ót bọn hắn đều xuất hiện từng ảo ảnh kì lạ, đại diện cho Linh pháp cũng như Linh mà bọn họ cảm ngộ được.
Ầm ầm ầm
Tiếng no vang trời xuất hiện, kèm theo đó là vô số Ma hồn tiến về phía Trần Phong. Số lượng bọn hắn nhiều đến hàng ngàn, rất may những Ma hồn này cảnh giới không cao, chỉ ngang bằng võ giả Luyện thể cảnh. Bởi vậy mọi người vẫn có thể cầm cự, ra sức chém giết.
Trần Phong ngưng tụ Cương khí, một chưởng đánh về phía Ma hồn trước mặt. Nó đâu phải là đối thủ, lập tức thân thể nổ tung, hóa thành khí đen bay đầy trời.
"Đây là Ma khí sao?"
Trần Phong khẽ hút một ít Ma khí vào cơ thể, lập tức cảm giác được Khí mạch tắc nghẽn, Cương khí bị chậm lại ít nhiều. Các cơ quan cũng bị chúng ăn mòn, thẩm thấu, để lại những di chứng khó biết được.
Hết chương 218
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT