Trần Phong nghe xong thì cũng cảm thấy cổ họng khô khốc, chẳng biết nói gì nên lời. Mà những người còn lại thì xấu hổ, vờ quay đi chỗ khác để tránh né ánh mắt hắn.
"Không sao, mọi người đừng lo."
Trần Phong đứng dậy, cười nói:
"Chúng ta còn một tháng nữa, không phải là không còn cơ hội, có đúng không?"
Mọi người đồng loạt im lặng. Một lúc sau mới có người đứng lên đáp:
"Cơ hội? Còn có ư? Thanh Hà hội chúng ta thua đến mức này rồi, còn cố níu kéo làm gì? Ta đi!"
Nói rồi gã xách vali lên rồi phóng thẳng ra khỏi phòng. Mà theo đó là hai ba người nữa cũng quyết định bỏ đi, trong đó có một người lộ ra vẻ lưỡng lự.
"Nếu không muốn ở lại thì mời đi cho." Trần Phong thản nhiên nói.
"Không phải." Người nọ đáp: "Anh tin em làm được."
Trần Phong ngạc nhiên, mà người đó nói tiếp:
"Ở trong đây tuy ghi em chỉ đạt hạng ngoài một ngàn, nhưng điều đó chưa khẳng định tất cả. Em đã là Khai Huyệt cảnh, hơn nữa còn là bạn trai của Ánh Nguyệt. Em ấy rất giỏi, chỉ cần một năm nữa có lẽ sẽ vào top của thành Nghi An này. Bởi vậy...."
Gã đem cái vali trong tay ném ra xa, trầm giọng nói:
"Một tháng này anh vẫn ở lại, vẫn đặt niềm tin vào lớp trẻ các em. Cố lên!"
Trần Phong cười ha hả, nói lớn:
"Được! Em sẽ không để anh thất vọng."
Nghe vậy thì mọi người như được thổi bùng lên ngọn lửa của sự tự tôn, tất cả đồng loạt nói:
"Chúng ta tin lớp trẻ bọn em!"
Ngọc Linh ngạc nhiên nhìn sang Trần Phong, lẩm bẩm:
"Cậu ta thật sự có mị lực như vậy? Chỉ cần lộ ra một chút thôi cũng khiến người khác tin tưởng? Nếu vậy ta cũng thử xem sao!"
"Có thể cho ta xin vào được không?"
Trần Phong liếc nhìn cô nàng, hỏi một cách đầy nghi ngờ:
"Cô không đùa chứ? Cô lại muốn gia nhập hội chúng tôi?"
"Thật đấy!"
Cô nàng cười hì hì nói thầm với hắn:
"Nếu gia nhập hội thì sẽ ngày ngày được ở bên cậu, có đúng không?"
Trần Phong khuôn mặt đỏ bừng, mà cô nàng cười lên vui sướng, nói:
"Dễ thương thật đấy!"
Rất may lúc này Ánh Nguyệt tiến ra giải vây cho hắn:
"Cậu nói thật sao? Muốn gia nhập vào Thanh Hà Hội này?"
"Thật mà!"
"Vậy thì tốt quá!"
Cả đám người trong hội trường vỗ tay rung trời, vẻ mặt cực kì hưng phấn. Họ hiển nhiên đều biết đến Ngọc Linh, vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ, lại có gia cảnh to đến quá đáng. Nếu có thể ngày ngày ở bên, bồi dưỡng tình cảm như vậy thì tương lai không phải là sáng rõ rồi sao?
"Tốt quá. Vậy ta sẽ đi đăng kí thành viên ngay!" Đặng Chiến tựa như được lắp thêm động cơ, nhanh chóng đi làm việc. Mà mọi người cũng vậy, khiến không khí nơi đây thoáng chốc tốt hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó, Thanh Hà hội đột nhiên nhiều ra một tên Hội trưởng, một tên Hội phó. Một số đối thủ của Hội đã tìm hiểu, khi biết rằng Hội trưởng mới chỉ là một thiếu niên gần mười bảy tuổi thì cười vang, nhưng khi biết Vũ Ngọc Linh trở thành hội phó thì chuyện này trở thành một cơn địa chấn. Khắp các bảng tin đầy rẫy những thông tin về chuyện này.
Sốc: Vũ Ngọc Linh, cháu gái của Vũ Trưởng lão gia nhập hội nằm bét bảng!
Cực sốc: Ngọc Linh đã có người trong mộng?
Chuyện ngày càng lan rộng, vì lẽ đó mà phiền toái cũng kéo đến. Đầu tiên chỉ là đôi ba người hiếu kì, nhưng rồi lên đến mười người, rồi hai mươi, ba mươi, rốt cục lên đến một trăm!
"Cô cố ý làm chuyện này phải không?!
Trần Phong đọc tin tức thấy những chuyện này thì liếc nhìn Ngọc Linh, hai mắt như phun lửa.
"Ai biết chuyện gì đâu?" Ngọc Linh cười hì hì, lại nói với Linh Nhi:
"Em xem, anh trai em nói vậy có đúng không?"
"Đương nhiên là không đúng!" Linh Nhi đáp, thậm chí ánh mắt thù địch nhìn sang Trần Phong, khiến hắn càng thêm bực bội.
"Em gái lớn giữ không được!"
Hắn lại lấy tấm thẻ của mình ra, khẽ truyền Cương khí vào. Lập tức vô số luồng sáng từ trong thẻ bay ra, hóa thành từng thư khiêu chiến. Số lượng đến gần hai mươi cái, khiến hắn đau đầu không thôi.
Ngọc Linh lúc này bước lại, thấy đám thư khiêu chiến này thì nháy nháy mắt, cười bí hiểm:
"Hay để ta tiếp chúng được không?"
"Không!"
"Đi mà....làm ơn đấy."
Cô nàng nhõng nhẽo, thậm chí còn lắc lắc tay hắn, dáng vẻ cực kì dễ thương. Khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ, lại pha chút yêu mị, khiến Trần Phong mềm lòng đáp:
"Tùy cô đấy. Trong đó có mười hai là thư là khiêu chiến hội chúng ta, cô xử lí. Còn thư khiêu chiến riêng thì để ta."
"Tốt quá!" Ngọc Linh gật đầu, lại hỏi hắn:
"Ta đánh thắng có được thưởng cái gì không? Ví như...."
"Thôi!"
Hai ngày sau, tại võ trường.
"Sao lại là cô ấy xuất chiến? Đáng lẽ phải là tên kia chứ?"
"Ai biết, lỡ may hắn là một tên núp váy đàn bà con gái thì sao?"
"Có thể lắm!"
Ở trên võ đài, nghe mọi người nói vậy thì Ngọc Linh cười khúc khích, thầm nghĩ:
"Để xem ngươi kiên nhẫn đến bao nhiêu. Rồi có lúc sẽ phải ra đánh một trận! Lúc đó ta sẽ biến tất cả bản lĩnh của ngươi, từ đó đánh bại ngươi một cách quang minh chính đại! Cho ngươi biết Bổn tiểu thư tài năng đến thế nào!"
Mà người đối diện nàng thì cau mày, nói:
"Ngọc Linh, cô có thể để tên kia chiến đấu hay không? Cô đã chiến bốn trận liên tiếp rồi."
"Cảm ơn thành ý, nhưng ta phải ra tay thay cho cậu ấy."
Cô nàng lộ ra vẻ gian xảo, năm ngón tay nhảy múa, Kiếm tơ từ trong đó bắn ra, chém về phía tên kia. Gã cũng rất cẩn trọng, lập tức lùi lại, hóa ra một tấm khiên tròn, hẳn là một môn Khí thuật phòng ngự.
Kiếm tơ bắn thủng một lỗ trên tấm khiên, sau đó đâm lên ngực người nọ, suýt nữa xuyên phá Cương khí hộ thể của hắn.
"Hà Bá thân!"
Gã gầm lên, Cương khí vận toàn bộ, hóa thành một bộ giáp phủ ngoài cơ thể. Lúc này hắn có hình dáng thân người đuôi cá, tay cầm một cây đinh ba, một tay cầm khiên, trông rất uy vũ.
"Hay thật, phối hợp Khí thuật công kích, phòng thủ lại một chỗ, khiến bản thân mạnh lên. Tuy nhiên trước Kiếm tơ của Ngọc Linh thì còn kém một chút."
Trần Phong lúc này cũng đang quan sát trận đấu, hai mắt hóa thành Âu Lạc thần nhãn, từ đó khám phá ra môn Khí thuật này. Mà nói đến Âu Lạc thần nhãn thì Trần Phong lại thở dài, tuy thể chất Âu Lạc thần tộc đã mở ra, tuy nhiên huyết mạch chưa đủ. Giống như sắm được một cái không hạm nhưng lại sử dụng Linh khí cấp thấp để vận hành vậy. Vì vậy mỗi khi vận dụng Âu Lạc thần nhãn hắn cần sử dụng Âu Lạc thần huyết khổ công tích lũy, hơn nữa Khí trong cơ thể cũng bị điều động, dồn vào hai mắt. Điều này khiến hắn rất nhanh mệt mỏi, nhưng hiệu quả học tập các loại Khí thuật lại tăng gấp bội!
"Là thế này sao?"
Lòng bàn tay Trần Phong nắm chặt lại rồi mở ra, hóa thành một luồng xoắn ốc. Trước đây hắn cũng từng làm điều này, tuy nhiên cách vận dụng cực kì thô thiển. Nhưng nay nhờ quan sát tên kia chiến đấu mà hắn học lỏm được một môn Khí thuật, có tên là Loa cầu.
Tay trái hắn hóa thành một giọt nước, sau đó hóa thành một dòng nhỏ quấn quanh tay. Đây cũng là một môn Khí thuật, tương đối nổi tiếng trong thành Nghi An này, tên là Thanh Giang thuật. Môn Khí thuật này chính là một phần trong Thanh Giang thuật, là một Linh thuật chân chính, cấp bậc càng đạt đến Dung Linh cảnh.
Trên võ đài Ngọc Linh cũng đã đánh bại đối thủ, sau đó quay về hướng Trần Phong mà vẫy tay, cười vui vẻ. Vì vậy hắn nhận lấy hàng trăm ánh mắt tức giận cùng ghen tị của những người xung quanh.
"Tên kia, ta muốn khiêu chiến ngươi!"
Một tên rốt cục chịu không nổi, lập tức gào lên. Nhưng Trần Phong chỉ nhún vai đáp:
"Không thích."
"Vậy ngươi định làm rùa đen sao? Hay là núp váy đàn bà con gái quen rồi, lòng tự trọng của một thằng đàn ông cũng vứt?"
Gã cười khích tướng, giọng nói ngày càng to rõ, khiến những người ở xa xa cũng có thể nghe thấy.
Trần Phong nghe vậy thì chỉ cười cười, đột nhiên vươn tay kéo Ánh Nguyệt đang đứng một bên lại sát bên cạnh mình, nói:
"Thế thì sao? Ta thích thế đấy, các ngươi làm gì được?"
Loại người này vẫn còn tồn tại?
Cả đám người há hốc mồm, mà tên kia càng tức điên, cười gằn:
"Ra là vậy. Hội trưởng của Thanh Hà hội chỉ là một tên ăn bám mà thôi! Ta khinh!"
Mặc gã nói gì thì nói, Trần Phong vẫn làm ngơ, chỉ quay sang Ngọc Linh mà nói:
"Cô xử lí cho hết nhé! Cố lên!"
Ngọc Linh cũng không ngờ Trần Phong phản ứng như vậy. Đáng lẽ một thiếu niên như hắn khi bị khiêu khích sẽ tức giận, đứng lên tiếp nhận khiêu chiến chứ? Sao giờ lại nhận mình là núp váy đàn bà con gái? Da mặt dày đến mức nào?
Ánh Nguyệt thì khác, cô nàng đã tiếp xúc với Trần Phong trong gần một năm, tính cách hắn như thế nào nàng biết rõ. Nàng không chút xấu hổ hay ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy Trần Phong có một cái chất riêng, rất cuốn hút. Hoặc cũng có thể là do trong con mắt người con gái đang yêu thì chàng trai của cô ta đều hoàn mĩ chăng?
Nhưng nàng cũng nhận ra bàn tay Trần Phong vẫn nắm chặt lấy eo của mình, không hề có ý định buông ra, thậm chí còn có xu hướng đi xuống, không nhịn được liền trừng hắn, nói:
"Thả ra!"
"Ấy chết, quên quên!"
"Quên cái gì mà quên. Mau thả tay ra!"
"Ừ ừ, thả ngay."
....
Cuộc khiêu chiến kéo dài thêm gần một tiếng, khiến Ngọc Linh cũng quá tải, rốt cục phải ngừng tiếp nhận đơn khiêu chiến. Mà những người xung quanh thì nhìn cô nàng đầy ái ngại, lại nhìn với Trần Phong đầy tức giận.
Nhưmg Trần Phong không quan tâm, bởi hắn ngày hôm nay thu được rất nhiều thứ, hơn nữa còn biết được những kĩ năng của Ngọc Linh. Phải nói cô nàng không hổ danh là con cháu của Trưởng lão, thực lực cực kì mạnh. Lúc trước Trần Phong còn cho rằng mình có thể đánh bại cô nàng, nhưng nay thì hắn dám khẳng định nếu chiến một trận nghiêm túc thì hân có đến tám phần là thua!
Bởi vì sao ư? Xét về khả năng điều khiển Khí, cô nàng làm tốt hơn nhiều so với hắn. Mỗi sợi tơ Khí đều được sử dụng triệt để, lượng phí phạm không nhiều. Còn chưa kể cô nàng còn biết đến kiếm trận, dùng kiếm tơ hóa thành trận pháp, dù thân thể hắn mạnh đến đâu cũng có thể bị xuyên thủng!
Về chất lượng Khí, cô nàng cũng rất kinh người. Trong Cương khí của Ngọc Linh có ẩn ẩn Phong hệ Khí, khiến tốc độ di chuyển Cương khí lại vừa nhanh lại vừa sắc bén.
Mà nói về thiên phú, cô ta là Ngũ Tinh Linh thể! Phong hệ!
Lại nói về kinh nghiệm chiến đấu, xin lỗi nhưng Trần Phong còn kém hơn nhiều. Cô nàng bắt đầu tu luyện từ năm lên tám, bắt đầu rèn kĩ năng chiến đấu từ năm mười tuổi. Đến nay đã trọn vẹn bảy năm. So với một năm của Trần Phong thì hơn hẳn.
Thứ duy nhất Trần Phong có thể hơn là thể chất mà thôi. Nhưng nó hoàn toàn không đủ để bù đắp khoảng cách khổng lồ do những yếu tố còn lại gây nên. Nếu hắn không sớm ngày cải thiện bản thân thì sẽ bị cô nàng đánh bại, thua rất thảm!
Hết chương 207
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT