Các thiếu nữ nhìn đó đầy khinh bỉ, mà các thanh niên trai tráng thì hận không thể một đao phanh thây nó ra. Đáng tiếc chúng là Giao Long tu đến Huyền Linh cảnh, đừng nói là bọn hắn, dù Chân Linh cảnh tế Linh bảo ra cũng chưa chắc đánh chết nổi bọn chúng. Thân thể chúng cực kì mạnh mẽ, lớp vảy quanh thân còn cứng chắc hơn Linh thiết cùng cấp.

"Súc sinh, câm miệng!"

Một thanh niên gầm lên, hai tay kết ấn. Lập tức một góc quảng trường rực sáng, trận pháp vận chuyển, hóa thành con sông lớn đè lên cơ thể bọn chúng. Con sông này là do năng lượng biến ra, tuy nhiên vẫn vô cùng trầm trọng, nặng tựa một tòa núi lớn. Áp lực khổng lồ khiến hai con Giao Long kêu thảm, thân thể ép sát xuống mặt đất.

Trần Phong đi qua thấy bọn chúng không nhịn được thở dài một hơi.

"Hê hê, thiếu niên, sao ngươi thở dài? Thấy bọn ta nói quá đúng hay sao?"

Một con cố rướn cái đầu lên nhìn hắn, thở phì phò:

"Có chút khí tức Long tộc ta. Phì, đầu năm nay tên nhân tộc nào mà chẳng có khí tức tộc ta?"

Con còn lại cười khẩy đáp:

"Còn sao nữa! Chúng trấn áp chúng ta, nhưng lại tu luyện dựa trên chúng ta. Thật khôi hài làm sao!"

Hai con Giao Long lại lảm nhảm một hồi, sau đó lại kêu rú lên đau đớn, rồi lại tiếp tục lảm nhảm.

"Anh ơi, bọn chúng bị thần kinh thì phải?"

Linh Nhi nói thầm với hắn, nhìn những con Giao Long kia đầy sự khinh bỉ.

"Ừ, đúng là thần kinh đấy. Đại khái là bị nhốt lâu quá nên lú lẫn cả." Trần Phong đáp.

"Cái gì, ngươi dám nói ta bị thần kinh? Nhân tộc nhỏ bé, nhớ năm xưa...a đau... ta ăn không biết bao nhiêu."

Nhóm Trần Phong chẳng quan tâm đến chúng nó nữa, thẳng hướng bên trong mà đi. Phương Thảo đã chào tạm biệt bọn hắn để đi cùng thanh niên tên Trần Quân kia, bởi vậy bọn hắn mới có thể đi tách ra như vậy.

Bốn phía đều là nam thanh nữ tú, tràn đầy sức sống, ý chí bừng bừng. Chốc chốc lại thấy một cô gái nắm tay một chàng trai đi ngang qua, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

"Tu luyện không lo tu luyện, lại yêu với đương. Nuôi tốn cơm ba mẹ!"

Trần Phong cười lạnh, lại nhìn lên cao. Ở cuối quảng trường có một bước tượng khổng lồ, khắc họa một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cao ngạo, mà bên cạnh ông ta là một Thanh Long, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm.

"Kia là bức tượng của lão tổ đời đầu Thanh Long Giang tông ta."

Ánh Nguyệt biết hắn mới đến bởi vậy giải thích:

"Bên cạnh ngài ấy là một vị lão tổ khác của tông ta, là một vị Long Hoàng Thanh Long tộc. Hai người bọn họ nghe đồn nhận được truyền thừa của Thanh Long thần, từ đó tu một mạch lên Linh Hoàng cảnh, vào thời kì Lê Hoàng triều lập nên Thanh Long Giang tông."

"Lê Hoàng triều là một trong những triều đại mạnh nhất của Nam Việt quốc ta, thời điểm đó các thế lực san sát nhau như rừng, tuy nhiên quyền lực phần lớn đều nắm trong tay Lê Hoàng. Trong đó phải kể đến Lê Thánh Tông, vị vua có thể xem như là kiệt xuất nhất của nước ta. Chính nhờ cuộc chinh phạt Chăm Pa của ngài ấy mới khiến Thanh Long lão tổ có cơ hội quật khởi, gây dựng nên Thanh Long Giang tông này."

Ánh Nguyệt không ngờ lại cực kì thông thuộc lịch sử, nói một mạch không dứt, có nhiều vấn đề Trần Phong cũng mới nghe lần đầu.

"Thanh Long Thần...."

Trần Phong nhìn lên trời cao, nghĩ ngợi đôi chút. Thanh Long thần, hẳn là lão Thanh Long hắn gặp ở trong bí cảnh Minh Dương. Có lẽ lúc đó ông ấy đã cố gắng chút sức tàn còn lại để truyền thụ kiến thức cho Thanh Long lão tổ, từ đó gây dựng nên Thanh Long Giang tông.

"Có lẽ nhờ vậy mà Thanh Long thần kia mới có thể tiếp tục sống trong trận pháp nọ. Tế tự của toàn Thanh Long Giang tông này có lẽ cũng đủ cho một người tu lên Linh Hoàng thậm chí là cao hơn. Lực tế tự như vậy quá khổng lồ mà."

Hắn chặc lưỡi, sau đó cũng dời sự chú ý đến khu trung tâm.

Ở bục cao nhất đang diễn ra một tiết mục ca múa nhạc, người biểu diễn là một trong mười mỹ nữ của toàn thành, tên là Nguyễn Thanh Vân. Cô nàng không chỉ xinh đẹp mà còn hát rất hay, lại nhiệt tình với mọi người nên được rất nhiều người thần tượng.

Lúc này đa số người đang dõi theo cô nàng, mà có một hành động tương đối kì lạ, nhiều người lấy ra tấm thẻ sau đó nâng lên cao quá đầu, chốc chốc lại nhìn vào nó.

"Ánh Nguyệt, họ làm gì vậy?"

Ánh Nguyệt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, đáp:

"Cậu bị sao vậy, chẳng lẽ Thẻ ghi ảnh cũng không biết?"

Trần Phong nhún vai xem như trả lời, mà Ánh Nguyệt chỉ biết thở dài, đáp:

"Nó là một loại thẻ có khả năng lưu giữ hình ảnh. Bên trong là một loại trận pháp đặc thù, cộng thêm vật liệu chế tạo có khả năng lưu giữ ảnh của vật. Chỉ cần cậu truyền Khí vào đó lập tức sẽ vận chuyển trận pháp, ghi lại hình ảnh, thậm chí là cả âm thanh!"

Tiếng nhạc dần dần nhỏ đi, lúc này Nguyễn Thanh Vân liền nói:

"Buổi dạ hội hôm nay được tổ chức có hai mục đích. Thứ nhất là để chào mừng lứa học viên tiếp theo gia nhập. Thứ hai cũng là để tìm kiếm tài năng, tuyển chọn ra những nhân tài. Mà bây giờ, mời những học viên mới nằm trong top năm trăm nào!"

Cô gái nhẹ nhãng vẫy tay, tức thì ánh sáng xung quanh giảm đi rất nhiều, mà quanh thân những học viên mới vào thuộc nhóm năm trăm hạng đầu thì sáng rực lên, thứ hạng càng cao thì ngày càng mạnh.

Cô gái trên đài cao kia lại khẽ phất tay, lập tức mọi người cảm giác bị một cỗ năng lượng vô hình đẩy đi, dạt về bốn phía của quảng trường, để lộ một mảnh trống trải giữa trung tâm.

Giữa trung tâm hiện ra một ngọn tháp lớp, chia làm rất nhiều tầng. Năm trăm học viên kia bị toà trận pháp dịch chuyển cơ thể, rơi vào tòa tháp này.

"Đây là năm trăm học viên xếp hạng trong lần khảo sát trước của tông ta."

Thiếu nữ đứng trên bục nháy mắt, cười duyên:

"Tuy nhiên giờ ai cũng có thể khiêu chiến, cướp lấy thứ hạng của họ. Chúng ta đã xin phép cao tầng tông ta, và các ngài ấy đã cho phép điều này."

Lập tức phía dưới sôi trào một mảnh, các học viên mới đều sục sôi chiến ý, mà các học viên cũ thì lộ ra vẻ hứng thú. Đối với bọn hắn thì ngoài quyền lực, tài nguyên, nữ nhân thì những trận chiến này là điều đáng mong chờ nhất.

"Ta khiêu chiến hắn!"

Một tên thiếu niên nhảy ra. Cảnh giới của gã là Ngoại Cương đỉnh cao. Mấy tháng trước gã khảo sát chỉ đạt hạng 512, tuy nhiên qua thời gian khổ tu thì thực lực tăng mạnh, bởi vậy cực kì tự tin vào nhóm ba trăm!

"Mời hai người lên đài!"

Thiếu nữ cao giọng nói, lập tức trận pháp vận chuyển, hóa thành một cái võ đài lơ lửng giữa trời. Hai người kia đồng loạt nhảy lên, tức thì cảm giác được một cỗ năng lượng kì dị chảy vào cơ thể mình.

"Trận pháp nơi đây vô cùng đặc biệt, khi các ngươi kết thúc trận chiến thì sẽ giúp các ngươi khôi phục thực lực về mức ban đầu! Như vậy dù có bị bao nhiêu kẻ khiêu chiến đi nữa thì cũng không sợ vì bị mệt mỏi mà thua."

Nghe vậy lập tức nhiều người vui mừng, nhao nhao tiến lên khiêu chiến. Bọn họ vốn sợ bị nhiều kẻ liên tục khiêu chiến, khiến cơ thể không kịp khôi phục. Nhưng nay thì ổn rồi, đánh xong liền khỏe như cũ, vậy thì lại chiến tiếp!

Trần Phong nhìn cảnh tượng này thì thở ra một hơi, nói thầm

"Thật trí tuệ. Bọn họ làm thế này thì bao nhiêu thiếu niên ở đây sẽ vì hư vinh mà bị kích động? Thanh niên trai tráng, thằng nào cái tôi cũng lớn như ông trời, đương nhiên là muốn thể hiện mình rồi."

Hắn lại nhìn sang Linh Nhi, thấy cô bé cười hớn hở, vẻ mặt sùng bái nhìn lên chỗ cao nhất tòa tháp kia.

"Em nhìn gì vậy?"

"Nhìn chị ấy!" Nói rồi cô bé chỉ về Vũ Ngọc Linh:

"Chị ấy thật ngầu!"

Trần Phong ngước lên nhìn, chỉ thấy cô nàng mặc một bộ váy đen tuyền, mái tóc búi lên cao, để lộ rõ cả khuôn mặt đẹp không tì vết. Xung quanh cô nàng là ba bốn thanh niên khác, mỗi người đều không tầm thường chút nào.

"Chị ta ngầu???"

"Dạ, anh có nghe không, chị ấy từ nãy đến giờ trêu đùa mấy người kia, xoay họ như chong chóng vậy!"

Trần Phong lắng tai nghe nhưng chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Dù sao quảng trường rất ồn, họ lại ở xa, vậy mà Linh Nhi lại có thể nghe được, không thể không nói rằng cô bé về mảng Tinh thần lực mạnh hơn hắn rất nhiều.

"Không thể để con bé tiếp tục nghe, nếu không nó sẽ bị dạy hư! Có khi sau này sẽ trở thành như vậy thì hỏng, hỏng hết!"

Hắn trừng mắt, quát nhỏ:

"Ả yêu nữ kia có gì mà ngầu để em thần tượng hả? Có thần tượng thì anh đây mới đáng thần tượng chứ?!"

"Hổng thèm!"

Cô bé bĩu môi, hừ một tiếng, lại tiếp tục nhìn chăm chú Ngọc Linh.

Trên võ đài ngày càng sôi động, các học viên trẻ tuổi điên cuồng chiến đấu. Nhiều người lộ ra sự tiến bộ rõ rệt, trong đó thậm chí có một người hạng tám trăm đánh bại một người hạng ba trăm! Đương nhiên chỉ tính trong một cảnh giới, ví như hai người có một người là Nội cương, người kia là Ngoại Cương thì cả hai sẽ bị hạ xuống Nội Cương. Tuy như vậy không thể xem công bằng nhưng cũng có thể tính là khá ổn.

"Cái quái gì đây?"

Trần Phong rút từ trên đỉnh đầu ra một sợi tơ nhỏ. Vốn hắn cũng không phát giác được, nhưng lúc nãy nó đột nhiên chấn động một chút, tuy chỉ một chút thôi nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Hắn chợt nghĩ ra cái gì đó, nhìn lên đài cao nhất thì thấy Vũ Ngọc Linh đang nhìn chằm chằm hắn, đôi môi hồng khẽ cong lên.

"Nguy rồi!"

Trần Phong lập tức kéo theo Linh Nhi di chuyển, thầm chửi mình quá bất cẩn. Mà cũng không phải hoàn toàn là do hắn, sợi tơ kia được cô ta tinh luyện quá tốt, đến nỗi sau mấy ngày vẫn cảm ứng được.

"Ta đi tìm một người."

Ngọc Linh cười duyên, một nụ cười đầy mị hoặc khiến mấy thanh niên xung quanh đều ngơ ngác nhìn, chỉ có số ít người vẫn giữ được bình tĩnh.

"Cô định đi đâu? Nếu có ai đến khiêu chiến thì sao?"

Một tên tỏ vẻ quan tâm, tức thì cô nàng nhìn hắn chăm chú, cười nói:

"Nếu có ai giúp ta thì hay biết mấy nhỉ?"

Tên kia nghe vậy lập tức váng cả đầu, gật liên tục như gà mổ thóc:

"Đừng lo, ta sẽ giúp cô!"

Mấy tên ở xa xa cũng gào lên, mà Ngọc Linh thì nhảy khỏi đài, đuổi theo Trần Phong.

"Chỉ có di chuyển trong đám đông mới có thể tránh khỏi sự truy đuổi của cô ta. Lúc nãy cô ấy có thể còn chưa thấy được mặt ta, dù sao đông người như vậy."

Hắn tựa như cá gặp nước, bước chân liên tục dịch chuyển qua từng người. Ngọc Linh ở phía xa xa thì không cần vậy, cứ một đường chạy thẳng. Dù sao cô nàng bản thân cực kì xinh đẹp, người hâm mộ lại nhiều, chỉ cần nói một chút là sẽ có hàng tá thằng nguyện làm trâu làm ngựa.

Hai trăm, một trăm.....

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mà lúc này Trần Phong cách cửa ra chỉ một đoạn. Hắn đang định lao ra thì đã thấy Ngọc Linh la lên:

"Giao Vân, Giao Vũ, mau chặn hắn!"

Hai con Giao Long kia tưởng chừng chẳng nghe ai nhưng lần này lại quay đầu lại, nhe miệng cười:

"Vâng, thưa tiểu thư!"

Nói rồi chúng dùng thân thể khổng lồ của mình chặn cổng, nhe cái răng khổng lồ ra.

"Nhóc con, đây là do tiểu thư ra lệnh chứ không phải là thù riêng đâu!"

Hết chương 203

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play