Chương

"Anh đi đâu vậy hả? Lũ khốn đó cứ đến liên miên không dứt, tí nữa là bọn em xong rồi."

Linh Nhi chạy ra, dáng vẻ giận dỗi. Nhưng Trần Phong lại đứng ngơ ngác, bởi hắn cảm nhận được một luồng tinh thần lực như có như không toả ra từ mi tâm cô bé, dẫn đến những tên võ gỉa kia.

"Linh Nhi, em không lẽ....là người đó."

Trần Phong có chút không tin vào dự đoán của mình, bởi vậy hỏi dò.

Linh Nhi nháy mắt mấy cái, lộ rõ vẻ tinh nghịch, cười hì hì:

"Anh đoán xem."

Đến đây Trần Phong đã khẳng định được rồi. Hắn cũng không ngờ cô bé lại là người lạ mặt đó, và thành tựu về Tinh thần lực lại cao đến như vậy! So với hắn còn muốn vượt qua không ít!

"Giỏi, giỏi thật."

Hắn hít một hơi thật sâu. Cô bé chỉ từng xin phép hắn tu luyện gần đây, vậy mà bây giờ đã vượt qua hắn. Chẳng lẽ đúng như Khoai nói, hắn thật sự là một thằng ngốc hay sao?

"Giờ ngươi mới nhận ra hay sao? Hơi muộn rồi đấy."

Khoai lên tiếng trào phúng, nói tiếp:

"Ta biết con nhóc này từ lâu rồi, thậm chí ta đã có mấy lần gợi ý cho ngươi. Vậy mà....ai da, trách ai bây giờ đây."

"Ta muốn làm con ốc sên. Ta thật kém cỏi."

Hắn có chút thất hồn lạc phách, cảm thấy khó tin về chuyện này.

"Giờ mau chạy thôi! Đứng đực ra đấy làm gì hả mấy đứa kia?"

Lê Chí Cường giận dữ quát, bước trước một bước. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng theo sau ông ta mà đi. Hà My chạy lại bên cạnh hắn, nói nhỏ:

"Em xin lỗi, thực ra em đã biết em ấy từ lâu, nhưng vì giữ bí mật mới giấu anh. Anh đừng giận em, chị Ánh Nguyệt cũng biết đấy!"

Trần Phong lắc đầu, thở dài:

"Hóa ra bấy lâu nay ta bị lừa. Vậy mà..."

Mấy tên võ giả kia cũng bị Linh Nhi điều khiển, chạy theo bọn hắn. Trong đấy đa phần là Tụ khí cấp, chỉ có một vài tên là Nội cương cấp, không có lấy một Ngoại cương. Bởi vậy dù người đông nhưng thế không mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ mà thôi.

Lê Chí Cường dù sao cũng là người thế hệ trước, kinh nghiệm đầy mình, thấy một đám người như vậy theo sau bọn hắn liền nói:

"Đem bọn chúng chia ra, đừng đi thành một nhóm lớn, dễ bị phát hiện!"

Linh Nhi ngẫm nghĩ lại cũng thấy có lí, bèn điều khiển đám người kia tách làm hai nhóm, chạy vào hai ngõ hẻm khác, nhưng vẫn bám sát bọn hắn.

Trên trời cao lúc này ầm ầm dậy sóng, Linh lực hóa thành dị tượng che phủ bầu trời, thậm chí đôi lúc còn có sóng xung kích đánh xuống khiến mặt đất rung chuyển liên hồi.

"Linh giả đại chiến rồi, mau chạy ra bờ sông. Ở đó chúng ta có thể trốn đi!"

Trần Phong lên tiếng, lập tức mọi người nghe theo, hướng về phía sông mà chạy. Lúc này không hiểu sao đám Linh giả trên bầu trời tách ra, di chuyển về bốn phương tám hướng, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

"Mau đi thôi!"

Cả đám người đồng loạt hô lớn, dùng toàn bộ khí lực mà chạy, tốc độ cực nhanh. Đến lúc chạy qua nơi cách học viện hơn một cây số thì Trần Phong đột ngột dừng lại, nhảy lên một căn nhà bốn tầng.

"Lũ súc sinh....."

Trần Phong thầm nói, lòng đau như cắt, hai tay siết chặt đến mức móng tay đâm thủng da, máu chảy tong tong xuống mái nhà.

Lê gia lão tổ cũng nhảy lên, nhìn về phía học viện Minh Dương mà lộ ra vẻ giận dữ vô cùng:

"Sao chúng dám.... Khốn nạn, đó chỉ là một lũ trẻ thôi mà!"

Mọi người cũng nhao nhao nhảy lên, khi thấy cảnh tượng nơi học viện thì không khỏi giận dữ, thậm chí Hà My, Linh Nhi,....những cô gái này còn khóc như mưa, không dám nhìn tiếp nữa.

Học viện Minh Dương, đã thành một nơi đồ sát! Đám Linh giả kia điên cuồng ra tay, chém giết từng tên từng tên học viên. Bọn hắn căn bản chỉ là cá nằm trên thớt, chỉ là dê béo mà thôi, làm gì có sức phản kháng? Một kiếm chém qua liền có mười mấy học viên trẻ tuổi ngã xuống, máu tươi phun ra như suối.

Thành xách đao trong tay, gầm lên:

"Lũ chó chết đó, ta dù chết cũng phải liều mạng với chúng!"

Lê gia lão tổ lắc đầu, dùng Cương khí trấn trụ hắn, nói:

"Lao lên cũng chỉ nộp mạng vô ích. Các ngươi mau mau trốn đi, còn sống thì mới có cơ hội báo thù!"

Nói xong lão nhảy xuống, một mình tiến về phía trước.

"Bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta, ta cản đường bọn nó, các ngươi mau đi!"

Nói rồi ông ta gầm lên, Cương khí trong cơ thể phun trào, hóa thành một cây cột dựng thẳng quanh thân thể.

"Nếu gặp được Lê Nghĩa thì nói với nó ta xin lỗi vì không bảo vệ được nó!"

Ông ta cao giọng quát, mà đúng lúc này có ba luồng kiếm khí bay vọt tới, trong đó thậm chí thấy được từng sợi Linh quang xen lẫn Cương khí.

"Ba tên Chuyển Linh cảnh...."

Trần Phong cúi gằm mặt, sau đó quát:

"Đi thôi!"

Nói rồi hắn chạy lại chỗ Linh Nhi cùng Hà My, đem hai cô bé xốc lên, sau đó tức tốc chạy trốn.

"Như thế mới phải chứ..."

Lê gia lão tổ cười thê lương, một chưởng đánh ra, lập tức đem ba tên Chuyển Linh kia đánh bay! Nhưng ông ta cũng bị lực phản chấn đánh cho thổ huyết, ngã về phía sau.

"Người trẻ tuổi, các ngươi là tương lai của Nam Việt quốc chúng ta! Những thân già chúng ta vô dụng rồi, chỉ có thể góp chút ít vào cái tương lai đó mà thôi."

Lão gầm lên, Cương khí hóa thành từng cái đao, lơ lửng quanh thân lão, ngăn cản kiếm khí đánh đến. Nhưng rốt cuộc lão đã già, hơn nữa kẻ địch còn có tận ba tên, khiến lão dần dần bại lui, trên thân thể đầy rẫy miệng vết thương.

"Lê Chí Cường, đầu hàng đi. Chúng ta có thể cho ngươi lẫn gia tộc các ngươi hưởng vinh hoa phú quý, sung sướng suốt đời."

"Đúng vậy, niệm tình ngươi tu luyện không dễ, nếu bây giờ đi bắt lũ nhóc kia, ta đảm bảo ngươi sẽ có thể tu thành Linh giả."

.....

Ba tên kia lên tiếng khuyên nhủ, dù sao ông ta chiến lực quá mạnh, lấy một địch ba mà vẫn cần cự được như vậy. Nếu lão liều mạng thì trong đây chắc chắn sẽ có một người phải chết. Ai muốn là kẻ đó?

Lê Chí Cường cười to, một tay đem áo ngoài xé nát, lộ ra cơ thể gầy khô đầy rẫy những vết đâm chém. Chòm râu bạc trắng cũng bị ông ta chém đứt, từng cái râu theo gió bay đi.

"Nếu muốn, ta đã phản từ mười năm trước rồi! Các ngươi nghĩ người Nam Việt quốc bọn ta ai ai cũng giống đám người Triệu gia, Sơn Hà phái, tình nguyện làm chó săn? Sai, sai to rồi. Chúng ta có thể tự chém giết lẫn nhau, tuy nhiên chúng ta không có kẻ bán nước cầu vinh, không có kẻ vì lợi mà bán rẻ danh dự, bán rẻ tổ quốc!"

Khí thế lão ngày càng tăng cao, nơi mi tâm vang lên tiếng kẽo kẹt, không ngờ Cánh cửa Linh hồn lại được mở ra ngay lúc này! Bên trong là một mảnh Tinh thần hải tương đối rộng lớn, giữa trung tâm là một quả trứng chứa lấy một đứa trẻ. Mà theo đó thì Cương khí trong cơ thể lão nhanh chóng chảy vào Tinh thần hải, cùng với Tinh thần lực dung nhập vào quả trứng. Một lúc sau một luồng sáng bay ra, đó chính là Linh lực do Linh hồn luyện ra.

Từng đợt cảm ngộ không hiểu truyền vào, khiến lão hiểu ra được rất nhiều đạo lí, những bí ẩn xưa nay chưa từng biết nay đều được giải đáp.

"Lão ta đang cảm ngộ Linh, dự định tu thành Linh hồn! Mau ngăn lại."

Ba trên Chuyển Linh cảnh hoảng hốt, ầm ầm đánh tới. Bọn hắn tuy chỉ là Chuyển Linh tam tứ chuyển nhưng Linh lực cũng đã luyện ra ba bốn phần mười rồi, một chiêu đánh ra uy lực cực kì khủng khiếp, đã hoàn toàn vượt qua phàm nhân.

Nơi xa xa nhóm Trần Phong đang cật lực mà chạy, phía sau bọn hắn là mười mấy tên võ giả, vậy mà không có tên nào thấp hơn Ngoại cương! Thậm chí có mấy tên Khai Huyệt, đem đám võ giả bị Linh Nhi điều khiển giết sạch sẽ, mà tốc độ không có chậm bao nhiêu.

Trần Phong vừa chạy vừa cố gắng liên lạc với Giao Thanh Đồ. Con này đã tu thành Yêu thú cấp năm, diệt sát võ giả Khai Huyệt của nhân loại là dễ.

Những người còn lại cố gắng sử dụng nỏ, cung, bắn về phía đám người kia hòng cản chân chúng. Hiệu quả cũng không tính là thấp, khiến khoảng cách giữa hai bên được bảo đảm.

"Được rồi!"

Trần Phong hai mắt sáng lên, đột ngột quay người lại, năm ngón tay mở ra, từ đó năm luồng Giao Long kiếm khí bùng phát, thẳng đâm về phía những tên kia.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Cương khí trên thân thể chúng bị Giao Long khí xé nát, máu tươi chậm rãi rỉ ra.

Một tên Khai Huyệt cao thủ thấy vậy không khỏi nhíu mày, nói với đồng bạn:

"Trong danh sách có tên nhóc này, tên Trần Phong, rất đáng nghi! Tuổi còn trẻ vậy mà đã tu thành Khai Huyệt, hơn nữa thời gian tu luyện cực ngắn, có lẽ mới được hơn nửa năm! Tốc độ này dù là Linh thể trung cấp cũng chỉ ngang bằng mà thôi."

"Bắt lấy nó, biết đâu đúng thì chúng ta lại lập được công lớn rồi. Ta bị nhốt ở cảnh giới này mấy năm rồi, nếu được một viên Tụ hồn đan thì ta sẽ thẳng bước Linh giả!"

Mấy tên Khai Huyệt cười vang, đồng thời ra tay. Cương khí bọn hắn so với thép ròng còn muốn cứng hơn, so với Bảo khí cấp một cấp hai cũng không yếu hơn chút nào.

Trên trời cao nhanh chóng ngưng tụ ra một cái đỉnh, một thanh kiếm, một con chim ưng, một bàn tay. Bốn công kích cùng tấn tới, dù là Trần Phong cũng có chút chịu không nổi, lập tức phun ra một ngụm máu.

"Cường hóa tốc độ! Cường hóa khả năng phòng thủ! Cường hóa tốc độ khôi phục Chân khí!"

"Trị liệu Mộc hệ! Trị liệu Quang hệ!"

"Khống chế, Băng giới! Khống chế, Thanh đằng! Khống chế, Đầm lầy!"

Hà My nâng lên gậy phép, một hơi sử dụng mười mấy loại phép, chủng loại đa dạng, khiến cho người xung quanh không khỏi lau mắt. Mà đám người truy sát bọn hắn cũng sợ gần chết, má ơi, từ khi nào Ma pháp sư có thể niệm phép nhanh như vậy a?

Trần Phong vốn bị thương không nhẹ, nhưng được Hà My phù phép qua lập tức khôi phục lại, thực lực thậm chí tăng thêm một đoạn lớn! Hắn tế ra bảo khí của mình mới luyện chế, một búa nện tới.

"Tất cả mọi người bảo vệ Hà My. Anh Thành, nhờ anh xử lí mấy tên lọt qua!"

Trần Phong nện đến một búa, cứng rắn chặn đứng công kích của bốn tên Khai Huyệt kia. Lần này vì Hà My đã niệm phép cho hắn nên hắn đã mạnh mẽ lên rất nhiều, dù đánh không lại thì cũng có thể cầm cự một lúc.

Thành ở phía sau tiếp lấy, một nắm đấm đánh ra, theo đó khí thế bộc phát cực kì dữ dội, khiến mấy kẻ xung quanh nhất thời bị chấn nhiếp.

Cảm giác như một đầu hùng sư đang ở đâu, nhe nanh múa vuốt muốn ăn tươi sống bọn hắn.

Thành sử dụng đến Thế!

Một quyền đánh ra, khí thế ngất trời!

Hết chương 182

Chương mới chào năm cũ. Chúc mừng năm mới Kỷ Hợi! Vốn định mai đăng, nhưng nhận ra mai là mồng 1, chém giết nhiều không tốt a:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play