- Giám đốc thì không phải con người sao. Chơi cho tôi đi. Nha nha. - Quỳnh An lay lay tay Hạo Thiên lăn nỉ.
- Thôi được rồi, cô đúng là trẻ con mà. - Hạo Thiên đành bó tay với cô gái này.
sau khi Quỳnh An đút đồng xu vào máy thì Hạo Thiên bắt đầu chơi. Anh điều khiển máy, cố gắng di chuyển đến chỗ con gấu mà Quỳnh An thích. Quỳnh An đứng bên rất hứng thú luôn reo hò anh cố lên. Với Hạo Thiên, cuộc đời anh chưa từng làm trò nhảm nhí này nhưng không hiểu sao lại bị thuyết phục bởi cô.
- A...được rồi. - Quỳnh An reo lên khi cuối cùng Hạo Thiên cũng kéo được chú gấu màu xanh mà cô thích nhất. Cô cầm trên tay nũng nịu như đứa trẻ vừa được mẹ cho quà khi đi chợ về.
- Cô thích là được rồi. Đi thôi.
- Khoan. Gắp cho tôi một con nữa đi. - Quỳnh An vội kéo tay Hạo Thiên lại khi anh định bỏ đi.
- Không. Nếu thích cô có thể ở lại chơi. - Hạo Thiên nói xong thì bỏ đi về phía trước.
- Xì...đồ lạnh lùng...Chờ tôi với. - Quỳnh An gọi với lại khi thấy Hạo Thiên đã bỏ lại khá xa mình.
Hai người họ tiếp tục cùng nhau chơi rất nhiều trò ở đây. Nụ cười luôn thường trực trên môi Quỳnh An. Chơi đùa vui vẻ thế này cô tạm thời quên những điều nặng lòng mình đang suy nghĩ. Cứ thế vui đùa như một đứa trẻ.
Hai người rời khỏi khu vui chơi thì trời đã nhá nhem tối. Hạo Thiên đưa cô đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối. Cô cảm thấy thật không quen với những nơi này một chút nào nên cảm thấy không thoải mái. Cô cố gắng dùng bữa thật nhanh để ra khỏi nơi này. Hạo Thiên như hiểu được cô đang nghĩ gì liền nói.
- Cô không thích nơi này?
- À...đâu có. chỉ là tôi không quen.
- Vậy thì đi thôi/ - Hạo Thiên nói dứt câu thì đứng lên.
- Nhưng...- Quỳnh An chưa kịp nói gì thì Hạo Thiên đã đi trước. Cô định nói là anh ta còn chưa kịp ăn gì mà. Cô vội đi theo Hạo Thiên rời khỏi nhà hàng.
Hai người đi xuống xe nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
" Mày được lắm. Mày là ai mà dám đi bên anh ấy chứ. Vị trí bên cạnh anh ấy là của tao".
Hạ Vy ngồi trong xe mắt đăm đăm nhìn đôi trai gái vừa bước ra khỏi nhà hàng. Tay cô nắm chặt bô lăng mà rít lên, xung quanh tỏa ra mùi chết chóc.
- ----------------------------------
Quỳnh An nói muốn hóng gió ở công viên, Hạo Thiên lập tức cho xe đến đó. Hai người ngồi trên ghế, không khí như trùng xuống. Không ai biết nói với ai câu gì. Mỗi người dường như đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
- Cảm ơn anh. - Quỳnh An bỗng nhiên lên tiếng. Mắt vẫn nhìn về phía những hàng cây.
- Vì chuyện gì.
- Vì ngày hôm nay.
- Không phải cô đang trả ơn tôi về chuyện hôm qua sao. Còn cảm ơn?
- ....
- Người yêu cô thật không biết quan tâm cô rồi. Bạn gái mình buồn cũng không một lời hỏi han. - Hạo Thiên quay sang nhìn Quỳnh An với đôi mắt trêu đùa.
- Người yêu... Tôi sao??
- Chẳng phải cô đã có người yêu. - Hạo Thiên hơi bất ngờ về thái độ của Quỳnh An.
- Dựa vào đâu mà anh lại nói như vậy. Bản thân tôi thì có thể yêu ai. - Quỳnh An đôi mắt nhìn xa xăm, bây giờ tình yêu đối với cô quả thật là 1 điều rất xa sỉ.
- Vậy người đi cùng cô hôm ở nhà hàng là ai.
- Đó chỉ là một người bạn cùng lớp tôi. Anh nhìn thế nào lại ra người yêu. - Quỳnh An mỉm cười.
Hạo Thiên không nói gì, đôi mắt lại trở nên sâu sa khó đoán.
- Còn anh, người yêu anh sẽ không nói gì chứ. - Quỳnh An nhớ đến Hạ Vy, nếu cô ta biết cô hôm nay đi cùng anh thì chắc sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
- Ý cô nói cô gái ở nhà hàng. - Hạo Thiên biết cô đang suy nghĩ gì.
- Ừ... Hạ Vy.
- Cô quen cô ta.
- Chỉ là quen biết sơ sơ, cô ta học bên cạnh lớp tôi.
- Thì ra là thế. Cô ta và tôi chẳng có quan hệ gì cả.
- Là vậy sao. - Trong lòng Quỳnh An bỗng nhiên xuất hiện niềm vui. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại như thế. Nhưng khi nghe anh và cô ta không có quan hệ gì lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hai người cứ ngồi như thế. Những cơn gió mùa hạ buổi tối cứ thế mà len lỏi qua 2 người. Mái tóc của cô cũng vì thế mà bay bổng. Có thể cảm nhận mùi hương của tóc cô đang hòa cùng làn gió, đùa vui khắp nơi đây.
- -----------------------------------
- Chào quản lí. Anh về sao. - Chị Hoa thấy anh Toàn đi ra từ phòng làm việc thì lên tiếng hỏi.
- Tôi phải đi công tác ngay bây giờ.
- Muộn thế này sao.
- Ngày mai có cuộc họp sớm. Đi giờ này mới kịp.
- Vâng. Quản lí đi cẩn thận.
- Đó là gì vậy. - Anh Toàn nhìn thấy chiếc túi trên tay chị Hoa thì tò mò hỏi.
- À, đây là túi của Quỳnh An, con bé chắc đi vội quá không kịp lấy lại. - Chị Hoa đưa chiếc túi xách ra trước mặt.
- Vậy tôi xin phép đi trước.
Chị Hoa bước đi thì trong túi rơi ra một chiếc khăn tay màu. Anh Toàn đi đến nhặt lên, trong lòng dâng lên một điều khó hiểu. Chiếc khăn tay này tại sao lại ở đây, trong túi cô gái này chứ.
- Khoan đã.
- Quản lí muốn dặn dò gì sao.
- Cô nói chiếc túi này là của Quỳnh An. - Anh Toàn nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, gương mặt không giấu nổi sự mất bình tĩnh.
- Đúng thế thưa quản lí. - Chị Hoa hơi bất ngờ về thái độ của anh. Trước giờ chưa thấy anh mất bình tĩnh như thế bao giờ cả.
- Cô ấy hiện giờ đang ở đâu. - Anh Toàn nói lớn.
- Vì điện thoại em ấy để trong túi nên không thể liên lạc và biết cô ấy đang ở đâu.
Anh Toàn không nói gì, nhanh chóng đi ra xe của mình. Trong lòng anh đang tràn đầy sự nghi ngờ và niềm hy vọng rất lớn. " Quỳnh An, có phải là em "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT