Quỳnh An về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Cô chào mọi người rồi đi lên phòng mình. Mở cửa phòng thì cô giật mình suýt ngã ngửa, Hạo Thiên đã ở trong phòng cô từ lúc nào. Anh đang ngồi trước bàn của cô, tay mân mê khung ảnh của cô. Nghe tiếng gõ cửa, Hạo Thiên quay lại nhìn, tay đặt lại khung ảnh về chỗ cũ.

- Làm em giật cả mình. Anh về từ lúc nào thế. - Quỳnh An vừa nói vừa đi vào phòng.

- Anh về rất lâu rồi, cố tình về sớm để gặp em mà em đi giờ này mới về. - Hạo Thiên tỏ vẻ giận dỗi.

- Em có đi chơi đâu, em là đi làm chuyện tốt mà. - Quỳnh An đi đến giường, thả túi xách xuống.

- Em đi làm chuyện tốt rồi quên mất anh luôn đúng không.

- Đâu có. Hạo Thiên của em hôm nay sao trẻ con thế. - Quỳnh An cười, đứng trước mặt Hạo Thiên nghiêng nghiêng đầu sang một bên. Dáng vẻ ấy cũng có thể cướp mất trái tim bao chàng trai rồi.

Hạo Thiên không nói gì nữa, trên khuôn mặt đã trải qua nhiều gian khổ của anh xuất hiện chút ngượng ngùng của tuổi mới lớn. Anh ngồi xuống giường rồi kéo Quỳnh An ngồi lên đùi mình. Anh vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhỏ xinh xinh của cô từ phía sau, đầu dựa vào vai cô mà ngửi mùi tóc yêu thích.

- Ngày mai chúng ta đi chơi nhé. Anh sẽ dẫn em đến chỗ này. - Giọng anh trầm ấm

- Sao tự nhiên lại muốn dẫn em đi chơi, anh không phải làm việc sao.

- Công việc không quan trọng bằng em.

- Cảm động quá đi mất. - Quỳnh An cố tình chêu chọc. - Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu?

- Đến một nơi mà anh chắc chắn sẽ rất thích.

- Vậy mai em sẽ làm một ít đồ ăn mang theo. Như thế sẽ giống đi dã ngoại hơn.

- Em không cần vất vả làm làm gì, anh sẽ bảo người làm chuẩn bị.

- Không. Em muốn tự tay mình làm cơ.

- Được, vậy theo ý em.

Thời gian qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra với anh và cô nên bây giờ anh muốn bù đắp lại những gì mà cô đã phải trải qua. Muốn làm cho cô vui một chút, quên hết đi những chuyện không vui đã xảy ra gần đây.

Sáng sớm hôm sau Quỳnh An đã dậy để chuẩn bị đồ ăn mang theo. Cô chuẩn bị khá nhiều thứ, vì Hạo Thiên rất kén ăn nên cô không muốn anh bất tiện về chuyện ăn uống khi đi xa. Mỗi thứ cô chuẩn bị đều đặt vào đó một thứ tình cảm đặc biệt. Dạo này đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi nên cô cũng muốn thoải mái một chút. Với lại anh và cô cũng chưa có dịp đi chơi xa với nhau bao giờ nên cô sẽ rất trân trọng chuyến đi lần này. Mặc dù không biết anh sẽ dẫn cô đi đâu nhưng được đi cùng anh là cô đã cảm thấy rất vui rồi.

Cô vừa chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng vừa lúc Hạo Thiên từ trên nhà đi xuống.

- Em một mình chuẩn bị tất cả những thứ này sao? Sao không bảo người làm phụ giúp.

- Em đã bảo là muốn tự tay làm rồi mà.

- Nhưng anh không muốn em vất vả một chút nào.

- Em không sao mà. Vì là chuẩn bị cho chúng ta nên em thấy rất vui, không mệt một chút nào hết. - Quỳnh An cười hì hì.

Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô. Cô là như thế, một mình mình vất vả cũng không sao nhưng lại không muốn làm phiền người khác.

Hai người cùng nhau ra xe. Vì dậy khá sớm để chuẩn bị nên sau khi lên xe được một lát thì Quỳnh An đã thiếp đi. Hạo Thiên quay sang nhìn cô mỉm cười, hạ thấp ghế xuống cho cô rồi tập trung lái xe. Anh muốn đưa cô đến một nơi xa, rời xa khói bụi, và sự ồn ào của thành phố này. Anh lái xe hơn 2 tiếng đồng hồ rồi rừng lại ở một vùng thảo nguyên. Xung quanh là những cánh đồng cỏ bát ngát một màu xanh.

Cũng vừa lúc Quỳnh Anh tỉnh dậy. Có vẻ như sau một giấc ngủ kéo dài hơn 2 tiếng thì cô cảm thấy mình có nhiều năng lượng hơn.

- Chúng ta đến nơi rồi sao? - Cô hỏi khi thấy anh đang tháo dây an toàn ra.

- Ừ. Chúng ta xuống xe thôi.

Hạo Thiên nói rồi nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, chạy sang bên kia mở cửa xe và cẩn thận đỡ cô ra.

Quỳnh An mỉm cười bước xuống xe. Và...khung cảnh trước mặt làm cô thật sự bị choáng ngợp. Xung quang cô đều là đồng cỏ xanh bát ngát. Hít một hơi thật sâu cô có thể cảm nhận được vị tươi mới và mát mẻ của cỏ cây. Thật là một nơi lí tưởng xả stress sau những ngày mệt mỏi mà. Điều khiến cô thích nhất ở đây đó là được bao quanh bởi đồng cỏ xanh mát đó là một cánh đồng hoa với rất nhiều màu sắc. Ở đây có rất nhiều loại hoa với trăm loại màu sắc đang thi nhau đua nở. Cô thích nhất là hoa nên khi nhìn thấy chúng cô không thể nào rời mắt được. Cô vui vẻ chạy nhanh vào giữa cánh đồng hoa để thoả sức ngắm nhìn và tận hưởng. Cô nhắm mắt lại, dang rộng 2 tay để cảm nhận từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua kèm theo cả mùi hoa cỏ thoang thoảng. Cảm giác như bao nhiêu muộn phiền và mệt mỏi đều tan biến hết, chỉ còn lại sự khoan khoái và thoải mái mà thôi.

Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau. Tình tứ hỏi nhỏ vào tai cô.

- Em có thích không?

- Em thích lắm. Làm sao anh có thể phát hiện ra nơi này vậy?

- Vì người mình yêu bỏ ra một chút tâm tư cũng đáng.

Quỳnh An mỉm cười nắm chặt tay anh phía trước bụng mình.

- Cảm ơn vì cuộc đời này em có anh!

Hạo Thiên nghe xong thì nhẹ nhàng xoay người cô lại, đối diện với anh.

- Từ trước giờ anh cứ nghĩ sẽ chẳng có cô gái nào có thể bước vào trái tim lạnh lẽo của anh, nhưng từ khi gặp em thì mọi chuyện đã khác. Em biến anh từ một Trần Hạo Thiên lãnh đạm, lạnh lùng, không quan tâm đến ai thành một Hạo Thiên biết nhớ, biết thương và biết yêu. Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời nhạt nhẽo của anh để anh biết thế nào là hạnh phúc. Dù cho bây giờ hay sau này đi nữa anh sẽ không thể sống mà thiếu đi em được nữa.

Từng lời nói của Hạo Thiên phát ra cũng khiến cho những dòng nữa mắt của cô trào ra không thể ngăn cản nổi. Cô hạnh phúc vì ít nhất cô cũng đã làm được gì đó cho anh, để anh không cảm thấy cô đơn nữa. Cô vui vì ít nhất trên thế giới này cũng có một người xem cô là tất cả đối với họ. Cứ thế mà cô đã khóc, khóc như một đứa trẻ.

Hạo Thiên đưa tay lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Và anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào và dịu dàng. Nụ hồn này như khẳng định họ là của nhau, không gì có thể chia cắt được họ.

Trên bầu trời đang chiếu xuống những ánh mắt vàng nhạt của buổi sớm, từng cơn gió khẽ lượn qua như đang chung niềm hạnh phúc với họ. Từng thân cây cỏ, hoa lá đều rung rinh chúc mừng cho họ đã tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình. Cảnh tượng này thật giống với một chàng hoàng tử bảnh bao đang thật hạnh phúc khi tìm thấy nàng công chúa của cuộc đời mình.

Hai người họ cùng nhau nô đùa, thưởng thức vẻ đẹp của cánh đồng hoa và cùng nhau nếm thử những gì mà cô đã chuẩn bị cho bữa trưa. Nếu như thời gian dừng lại ở đây thì cuộc đời họ đã là happy ending...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play