Sau khi kết thúc công việc kẻ chuyện ma. Cả đám lại tiếp tục một công
việc muôn thuở đó là bấm điện thoại. Mỗi đứa có một góc riêng thế giới.
Đứa thì xem phim, đứa thì chơi game, đứa thì bôn lành ra chụp hình. Đứa
đọc sách đứa ngồi ở bàn vẽ vẽ tô tô. Không ai thèm nhìn mặt ai hết, riết rồi đi chơi hay đi bấm điện thoại vậy?. Biết vậy ở nhà phạch đích ngủ
cho rồi. Lặn lội tới khu núi hẻo lánh này chi rồi ngồi vất vưởng trên
ghế sofa đắc tiền cầm một chùm nho Mỹ ăn nhóm nhép vậy chời?. Tao ngồi
đó, thở dài nói.
"Sao không tìm ra trò gì chơi? Tụi bây đi chơi hay tụi bây đi bấm điện thoại vậy?"
A Đỉnh nằm lên đùi tao, thư thả nói "Có chơi à nghe!"
Tao hỏi lại "Chơi gì?"
"Chơi điện thoại nè!"...
...
Sau mấy phút tẻ nhạt trôi qua.
Thế Mỹ đứng phất dậy rồi hét lớn làm cho cả đám muốn dựng tim tại chổ.
"Á đụ má. Cuối cùng cũng xong!"
Trời ơi ta nói cái nết vẫn như vậy, vẫn bị trôi dạt từ lúc chơi với tụi
này!. Trân Châu ngồi đó viết văn, cô ngốc đầu dậy rồi mỉm cười không nói gì. A Đỉnh ôm trym đau đớn mắng.
"Hết hồn hà. Động kinh hả má? Uống thuốc chưa ba?"
"Mày động kinh thì có! Mày câm mồm lại đi!"
Tao quay sang hỏi "Sao mày vui quá vậy?"
"Tại! Tao mới làm ra một trò chơi mới nè. Thấy tụi bây ngồi bấm điện thoại nên rủ tụi mày chơi!"
Cả đám nghe có trò mới, vài đứa trong nhóm thì thấy vui vẻ vì không biết trò mới của Thế Mỹ không não là gì. Một đám thì ngôi bấm điện thoại
không quan tâm.
"Thế trò của mày là gì?"
"Là trò bấm thăm trả lời câu hỏi! Luật chơi như sau: ở đây có 6 lá thăm
đánh số từ 1 đến 6 và có 1 lá thăm là chủ bài. Nếu 1 trong 7 đứa mình
đứa nào bóc trúng lá thăm chủ bài có hình ngôi sao thì sẽ được hỏi 1
trong 6 số đó 1 câu hỏi mà người đó phải trả lời thật lòng , có thể là
hát 1 bài hát hoặc cũng có thể là làm hành động gì đó. Hoặc cũng có thể
là...hehe!"
Nó mỉm cười trông cực kì nham hiểm nhìn lũ tụi tao. Chưa bao giờ thấy nó lưu manh xảo trá như vậy, thường ngày nói chuyện dở dở ương ương, thiểu năng chết mẹ mà lâu lâu lại sáng tạo ra 1 trò chơi cũng thú vị đấy chứ. Tao và Thuần Nhã mỉm cười tung hô hào hứng vì sẽ không còn tiếp tục
ngồi bôn lành một cách nhàm chán nữa. Chỉ có top A Đỉnh, Đình Ăn thì
thấy mệt vãi lồn. A Châu và Vũ Hào thì không có ý kiến bởi 2 anh em nhà
nó như kiểu bạn bè làm gì mình làm đó dù đúng hay sai bạn bè là chân ái.
Thuần Nhã nói "Vậy triển khai luôn đi!"
"Ok chú em!" Thế Mỹ bung xoã.
Cả đám ngồi xúm xùm lại trong phòng khách, có bầy 1 đống bánh kẹo ngon ơi là ngon xung quanh chỗ ngồi.
Sau vì phút bốc lên bốc xuống, những câu hỏi về cuộc sống vô cùng nhàm
chán. Tao cố gắng nhẫn nại xem có con dở hơi nào bốc trúng chủ bài
không. Thế là không phụ lòng chờ đợi mòi mòn như vọng phu chờ chồng, Thế Mỹ bốc trúng lá thăm ách chủ bài, nó mỉm cười nham hiểm, ánh mắt trở
nên nồng cháy hơn bao giờ hết. Nó quỳ 1 chân có 1 chân kia lên. Cầm lá
thăm trên tay rồi nói giọng điệu hào hứng.
"Cuối cùng cũng tới lượt chụy!"
"Nhanh đi má!" Ở đó làm khùng làm điên cái gì vậy?" Tao nhăn mặt, hỏi.
"Hehe. Mày chết mày rồi!... Tao sẽ hỏi 1 câu cực kì hay. Đó chính là
"Mày đã bảo giờ xem sexgay chưa? Người vinh dự được đón nhận câu trả lời này là số 5!"
Và không ai vinh dự hơn khi đó chính là A Đỉnh. Cô gái với đôi mắt đen
láy hút hồn bao chàng trai, khi bị đọc ngay trúng mình. Tay cô cầm lá
thăm số 5. Đôi mắt trở nên ngạc nhiên đến lạ. Rồi lại cáu gắt sao lại là mình
"Sao mày lại đọc số của tao?"
"Sao biết má. Tao đoán dài thôi! Mày nhanh trả lời đi! Đừng có mà làm lơ thế chứ?" Nó cục súc theo.
"Sao hông đoán số 12346! Mà lại là số 5. Bộ mày ghét số năm hả?"
Nó mệt mỏi, cả đám cũng mệt mỏi theo. Câu hỏi cân não vãi lồn. Thế Mỹ
thở dài, 17 năm trên đời chưa bao giờ nó bất lực như ngày hôm nay với
đứa mà nó hay chọc ghẹo. Ngồi đó cố gắng phân tích sâu sắc.
"Dạ thưa chị. Em không có nhìn trộm chị hay là em ghét số 5 mà là em
đoán. Em cũng không biết là sẽ trúng chị! Cái xác suất của chị là số
không gian mẫu n(Ω)=6C1 là 6 cách chọn. Mình lấy 1 trong 6 đứa trả lời
câu hỏi là tổ hợp 1 chập của 6 là 6C1=6 cách là . Lấy
P(A)=n(Ω)/n(A)=6/6=1%. Và cái 1% đó nha chị là chị xui xẻo nên chị trúng thôi ạ!. Suy ra là lỗi của định mệnh! Chị hiểu hông?"
Nghe vô lý nhưng lại rất toán học.
Sau 1 hồi giải thích vòng do tam quốc nó cũng giải thích được cõi lòng
mình suy nghĩ gì ra. A Đỉnh cũng đành tạm gác lại suy nghĩ rồi trả lời.
"Vậy tao trả lời cũng được!"
"Dạ em mời chị!" Thế Mỹ mỉm cười vì câu giải thích của mình đã có hiệu lực.