Trường tao có 1 tấm gương được
đặt ở hành lang. Lúc tao đi đổ rác thì vô tình nhìn thấy nó. Lúc đi
ngang qua lại lướt mắt nhìn bản thân 1 cái cho hả dạ. Tao ậm ực nói với
bản thân của mình rằng:
- Ừ! Bề ngoài cũng tạm!
Đổ rác xong, đi ngang lại nhìn thêm 1 lần nữa, lại thốt lên:
- Ổn!
Lại đặt thùng rác nhỏ xuống dưới đất, liếc mắt không thấy đứa học sinh nào
xung quanh. Tao bèn đi qua đi lại mấy chục lần, mỗi lần đi ngang cái
gương lại trưng cái bộ mặt lạnh lùng girl mà nhìn bản thân của mình.
Đi qua đi lại chán chê, tao mới dừng lại rồi tiến sát vào gương. Ngắm
nghía từng đường nét trên khuôn mặt mình, lại không tự chủ thốt lên:
- Á đụ má, mĩ nhân a!
Trời ơi, sao mình lại không nhận ra được vẻ đẹp tìm hoài không thấy của mình vậy chứ?. Hmm!. Nếu xét trong đám bạn mất nết của tao thì tao chỉ xếp
sau Trân Châu thôi. Tao tự nhận điều đó!. Nét đẹp này mà sinh ra hồi xưa thì ăn lên làm má hoàng thượng còn được:)). Tại sinh nhầm năm thôi chứ
mấy ai xinh đẹp, cao sang được như tao??.
(T/g: Lại tới nữa rồi! Lại tự luyến! Người đâu, đem bô để tui đi ỉa??)
Tao, hoàng hậu Thái Bình tự là A Bình, là bậc mẫu nghi thiên hạ đang ngắm
mình trong chiếc gương, gương có hơi cũ nhưng vẫn còn mượt lắm nha. Xoay qua xoay lại cười khúc khích, cảm ơn mẹ đã ban cho con nhan sắc không
phải ai muốn cũng có được tại vì đéo ai thèm muốn có:)).
Tao lại ngẫm nghĩ rồi nói 1 mình:
- Mũi mình cũng cao có điều hơi tẹt, mắt mình hai mí rành rạnh có điều hơi hí, trán mình hơi cao 1 tí
có điều nó vồ, môi mình đỏ mộng căng tròn có điều hơi móm, chân mài mình đậm có điều nó không có đuôi...ủa đụ, rồi rốt cuộc mình đẹp hay hông
ta?
Dừng lại 1 chút, tao mới suy nghĩ về cuộc đời tại sao mẹ tao
lại sinh ra đứa con như tao vậy nhỉ?. Nói túm cái quần lại, tao mà diễn
tả cái nhan sắc chim sa cá lặn của mình chắc có môn nhảy lầu tự tử cho
xong. Càng diễn càng thấy mình có 1 cái gương mặt ngây ngất lòng người,
nếu mà gỡ nó ra được chắc đi tham gia giải đấu bò tót chắc được đó. Tao
mà dùng cái bản mặt của mình đi khè chắc con trâu thấy được xách cặp
chân nó chạy không kịp:v.
...Ôm mặt khóc lóc, bỗng nhiên có 1 giọng nói xuất hiện:
- Why con khóc?
Tao ngước lên, cứ tưởng là bà tiên trong truyện cổ tích kiểu như cô tấm hay lọ lem hoá ra là Thế Mỹ, nó cầm 1 cây chổi trên tay rồi ôn tồn nhìn tao với ánh mắt thương cảm, tao quỳ xuống ôm mặt khóc càng thảm hơn:
- Tưởng tiên ai dè con mẹ điên!
- Không phải! Ta không phải là tiên, ta là phù thủy! Why con khóc???
- Con buồn quá tiên ơi! Hụ hụ!!!
Thế Mỹ không nói gì thêm, nhìn vào chiếc gương thần kì gần đó. Nó hết hồn:
- Á đụ má, ai mà đẹp zữ!! Đi thi ngừi mẫu là bị đuổi chắc! Á lộn, làm hoa hậu chắc!
Rồi sau đó trở về dáng vẻ ban đầu, chỉ biết thở dài rồi kéo tay tao. Dìu tao đứng dậy:
- Thôi con nín khóc đi!
- Nếu con nín thì con sẽ được điều ước chứ ạ?
- Không!
- ...!
Bây giờ tao mới nín thiệt nè. Tao đứng chống nạnh dè dặt hỏi:
- Không cho điều ước ra đây chi?
- Tại đang tính đi ỉa mà thấy mày ôm mặt ở đây nên mới ráng kiềm lại rồi chạy tới hỏi thăm sức khỏe nè! Sao khóc zậy?
- Tao buồn quá! Huhu!
Lại khóc, thế là Thế Mỹ tặng cho tao 1 cú
tát tình thương mến thương 17 năm cuộc đời yêu mến con bạn của mình mà
quy tụ tạo thành 1 tiếng chát oan nghiệt. Tao ôm mặt xoa xoa, nó chửi:
- Nứng lồn hay gì khóc quài?
- Mày không hiểu gì hết!
Sau đó tao kể lại toàn bộ tâm tư của
tao. Thế Mỹ mới cười ha hả lên, giọng cười banh xe máy, cháy ô tô của nó vang vọng khắp hành lang sau trường. Nó đáp:
- Thôi ta cũng thấy con tội nghiệp!
- Dạ. Vậy...
- Thôi ta đi đây chứ mắc ỉa quá rồi!
- Không cho điều ước sao? Nãy giờ biết tao khô cuống họng với mày lắm không?_Tao hoang mang.
- Chứ sao má? Mày xấu đó giờ rồi thì tao biết làm sao??
...Một lát sau, tao đánh con Thế Mỹ gần chỗ có cái gương, đang bức lông nách nó ngon lành thì lại có thêm tiếng nói:
- Trời má, ai mà nhan sắc đẹp dữ bây?
Hai đứa tao núp sát tường nhìn xem là ai, ồ, hoá ra là thầy Quang Lâm. Tao
đoán chắc ổng nghe tiếng chuông 15p đầu giờ nên tính vào lớp hỏi xem
tình hình của lớp mấy ngày nay ra sao đây mà. Hoá ra lại thấy dáng vẻ
khác người của thầy mình ở đây, thầy ta ưỡn ẹo nhìn toàn bộ cơ thể của
mình đến phát chán. Lại thêm ánh mắt thoả mãn kia kìa, đúng là làm người đẹp sướng thật!.
Thế Mỹ núp sau tao, nó nhăn mặt nói:
- Cái chó gì đây? Làm giáo viên vậy đó hả? Mà sao cái gương đó lại ở đó!
- Tao cũng không biết nhưng tao biết đó là lý do tao thấy nhan sắc của mình y chang mỹ nhân thời xưa!_Tao tự tin nói điều đó.
Thế Mỹ oẹ 1 cái, hai đứa lại nhìn thấy thầy ta chụp hình tự sướng. Mẹ ơi,
có ai mà đi ngang 1 cái, tao mà là ổng chắc đội quần khỏi đi dạy quá.
Tướng cũng đẹp nhưng tại sao lại ẻo lả quá vậy? Tao hoài nghi ổng là bia đia nha. Nghi lắm à, tao tặc lưỡi khen:
- Má tướng này mà nằm dưới là má hú luôn!
- Mày bớt đi được không? Tối ngày nghĩ đam, ủa mà bộ "Dạ Ký" mày gửi tao tao đọc mà tao nứng á!
- Tất nhiên là vậy rồi! Tao gửi cho A Hào coi nó còn gửi sticker like cho tao nữa mà!
- Mày tính bẻ cong nó hay sao?
- ...Không hẳn!
...
- Á, sao mà đẹp dữ dậy nè! Gương xịn nhaaaa!_Thầy ta cầm điện thoại lên chụp 1001 tấm, tất cả đều khoe đùi và mông là chủ yếu.
...
Rồi luôn, đéo nghi ngờ gì nữa, ông thầy Lâm ổng bóng chắc luôn. Vậy mà
bấy lâu nay, tao còn tưởng ổng là người men nhất chứ. Nhưng thấy cái
cách dáng đi cứng ngắt của ổng là tao biết ổng đang gồng mà. Bóng mà giả trai đụ nai đụ bò. Tao bảo:
- Tao phải nói cả lớp thầy Lâm là bóng lẹo cái để cho mấy con nữ nó sẽ chết lặng và nguyền rủa ổng nằm dưới suốt đời!
- Má ác! Mày đừng nên làm vậy!
Sau đó, nó rút cái điện thoại ra rồi bật chế độ quay. Vì là điện thoại xịn nên quay rất rõ nét nha. Nó mỉm cười thân thiện:
- Sao không quay rồi cho chúng nó coi, lỡ như chúng nó không tin thì sao?
- Mày cũng ác nhỉ?_Tao chắc lưỡi, khinh bỉ.
- Cuối cùng ngày tàn của thầy cũng đến. Biết bao nhiêu lần thầy buông
lời cay độc bảo tôi làm trò khùng điên khiến danh hiệu trò chăm ngoan cả lớp đi xuống, ha. Hôm nay lại thấy thầy trổ bóng! Thật đúng là trời
thương!
Ngày hôm đó, ai cũng biết thầy Quang Lâm không chỉ được
mệnh danh là người có cái nách chua nhất giới giáo viên mà còn là một em "Bot" đáng yêu, chụp hình khoe mông gửi cho chồng mình coi. Sự nghiệp
của thầy cũng từ đó không cánh mà bay, Thế Mỹ trở thành kẻ thù không đội quần chung của thầy giáo Quang Lâm. Cuộc sống học đường của tao cũng từ đó mà lại có drama đấu đá dài tập của lớp trưởng độc mồm Thế Mỹ và thầy bot Quang Lâm.
Câu chuyện 4: Suy nghĩ.
Tiết văn cô giáo
nổi hứng, cho cả lớp làm 1 bài văn cảm nhận tự chọn. Trong một đám im
lặng suy nghĩ, có 2 con đang ngồi xoay viết. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào
cái cuốn tập trắng tinh không 1 vết dơ.
Đỉnh Đỉnh lấy viết làm đồ uốn tóc, quay sang hỏi Thế Mỹ đang chu chu thỏi cây viết mặc dù đéo biết để làm gì:
- Mày có ý tưởng chưa?
- Chả lẽ mày có?_Thế Mỹ quay sang.
Đỉnh Đỉnh mỉm cười, ánh mắt nó đắc ý:
- Hay để bố đây làm ví dụ rồi con cố phát huy cái não 100 phần trăm nhé? Sau đó tìm ra phương hướng cảm thụ là ô kê!
- Địt mẹ, sủa nhanh!
Đỉnh Đỉnh cười ke ke, nó cuộn cuốn tập lại
thành hình tròn rồi đặt kề vai của Thế Mỹ, hướng gần sát lỗ tai của Thế
Mỹ rồi kê mỏ vào thì thầm:
- Hãy tưởng tượng, sau khi làm xong
đống bài tập Toán ở nhà. Mày thở phào nhẹ nhõm rồi đi ngủ, lúc mày đang
chìm sâu vào giấc ngủ thì có 1 con rết chui vào lỗ tai của mày..._giọng
nó càng thì thào mỗi lúc 1 nhỏ lại, dừng lại 1 chút mới đáp: Sau đó nó
bò ra từ lỗ tai của mày! Rồi...
Thế Mỹ lúc đầu cũng thấy khá ô kê cho tới khi con rết xuất hiện trong sự ảo tưởng của nó, nó dị ứng với
cái kiểu nói chuyện nhảm cứt này nên nó gạt cuốn tập ra, khuôn mặt khó
chịu nói lớn:
- Địt mẹ cái đéo gì đấy? Bố đây đéo muốn cảm nhận cái này!
- Vậy tao đổi cái khác!
Sau đó nó lại tiếp tục cầm cuốn sách cuộn tròn kề sát lỗ tai của Thế Mỹ, giọng nói bình thản đến sởn cả gai óc:
- Một trận bão gây ra vụ tai nạn giao thông. Rồi tai nạn đó khiến mày bị vô sinh luôn!
Thế Mỹ tức điên người, tại sao nó phải lắng nghe những điều này trong khi
nó biết con Đỉnh là một đứa ngáo đá chứ?. Nếu biết vậy đã ngồi với Thu
Nguyệt còn hơn, người ta tuy im im nhưng người ta học văn rất giỏi..Tại
sao lại ngồi với cái con người này cơ chứ?.
Mỹ nó tức giận, ánh mắt vồ lấy Đỉnh Đỉnh rồi nắm cổ áo nó xốc ngược lên:
- Tại sao tao lại phải cảm nhận nhân sinh như con cặc của mày chứ? Không thể tốt đẹp lên tí à? TỐT ĐẸP ẤY????
Cô giáo ngồi đó, nhíu mày:
- Thế Mỹ, em im lặng chút đi!
- Cô ơi! em muốn chuyển chổ ngồi!. Em quá mợt mỏi, còn mệt mỏi lắm mẹ à!
- Thế tao đổi cái khác. Đừng bỏ rơi tao mà!_Đỉnh Đỉnh khóc lóc ôm eo của Thế Mỹ.
Thế Mỹ ớn lạnh, chân tay đều nổi da gà vì cú ôm của Đỉnh Đỉnh. Nó hầm hổ lên:
- Biến con mẹ mày đi! Tởm quá!
- Huhu! Mình hứa sẽ vất óc suy nghĩ để có thể thoát ra nhưng câu văn hay hơn mà. Đừng bỏ mặc mình!
- Ủa chứ không phải mày ngu Văn y như con tác giả hả?? Câu nào viết ra cũng như cái buồi ấy!
(T/g: Ủa rồi mắc gì lôi tao vô? Có tin tao cho mày bay màu không?)
...
Đỉnh Đỉnh đang lập dàn ý. Nó chuyên tâm sâu sắc đến mức có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc ở gần phía cửa sổ, tiếng chim kêu ở trên nóc
trường và tiếng cười ha há của Đình An và Trân Châu nó phát cơm chó cho
ăn. Nó còn bảo với nhau sau này cưới sẽ nhận con nuôi về. Đúng là tuổi
trẻ chưa trải sự đời mà!. Những đứa con trẻ thơ ơi, tới lúc đó rồi tới
công chiện với ba mẹ nè của Đình An nè.
Đỉnh Đỉnh trầm tư 1 hồi, nó nhẹ nhàng nhìn người con gái kế bên cạnh
mình, thần sắc của cô ấy vô cùng khó coi. Đang nhắm đôi mắt lại không
buồn mở ra 1 lần, Thế Mỹ đang sợ hãi phải kiềm chế bản thân mình. Nếu mà Đỉnh Đỉnh nói khùng nói điên thêm 1 câu nào nữa, nó sẽ lập tức bẻ cổ
liền. Đã quá mệt mỏi rồi!.
Đỉnh Đỉnh vẻ mặt tỉnh bơ luyên thuyên:
- Trong ngày lễ thất tịch! Thình lình crush xuất hiện trước mặt mày! Trước mắt mày!
Nó có thể thấy được, Thế Mỹ đang ngại ngùng, đôi môi xuất hiện một nét
cười nhẹ để diễn tả được tâm trạng của nó hiện tại, Đỉnh Đỉnh lại nói
thêm:
- Với khuôn mặt bẽn lẽn, ngại ngùng nhưng lại rất cực kì
đẹp trai. Nhưng chắc dường như anh ta đang đấu tranh tâm lý dữ lắm! Cuối cùng anh ấy cũng đã mập mờ đôi môi mỏng của mình và nói với chất giọng
trầm ấm và ngọt ngào với mày nghe mà muốn đẻ, lại bonus thêm cái nắm tay nhẹ nhàng...
Nó càng nói, Thế Mỹ càng sung sướng. Nó biết Mỹ
đang bay lên cao với trí tưởng tượng 1+1 bằng 2 của nó rồi. Khuôn mặt nó lộ rõ nét vui sướng, đang phê tới nóc cũng đủ biết. Mặt dù đéo biết
crush của Thế Mỹ là ai nữa. ( T/g: Nhưng chắc gu nó mặn lắm)
Đỉnh Đỉnh lại ôn tồn, sát đến bên Thế Mỹ. Nghe được tiếng đập trong trái tim của nó ngày 1 lớn theo thời gian. Cái chất giọng mềm mại của nó
thốt lên:
- "Cảm ơn em vì đã đến dự lễ cưới của anh!"
- ...!_Thế Mỹ lập tức mở mắt ra, ảo mộng trong đầu nó lập tức phai mờ
dần đi chỉ còn khoảng đen vô tận. Đôi mắt nó biến sắc cùng với sắc mặt
trầm lại.
- "Đi cùng anh ra gặp chồng của anh nào!"
- ...!
...Cô giáo đang đi tuần loanh quanh trong lớp từ bàn cuối
đến đầu, lại quay gót đảo lên trên nhìn hai cặp học sinh đang nằm gục
xuống bàn kia. Thế Mỹ không ngừng thút thít, đôi vai không ngừng run
lên bần bật. Cô giáo hoang mang 1 chút không hiểu tại sao đường đường là lớp trưởng nổi danh của trường này lại là học sinh giỏi toán toàn tỉnh. Nghe nói bản tính không kiên nè ai cũng không sợ thầy cô nào, ai mà ngờ lại khóc lóc chỉ vì 1 vài câu nói của đứa kế bên chứ?. Rốt cuộc là đã
nói cái gì?.
Cô giáo đi lại, vỗ vai của Đỉnh Đỉnh, mỉm cười:
- Em đã nói suy nghĩ gì mà lại để lớp trưởng khóc thế kia? Chắc là một bài phát biểu ý nghĩa lắm!
Đỉnh Đỉnh mặt tỉnh, ánh mắt hướng lên cô:
- Dạ cũng bình thường thôi ạ!
- Vậy chủ đề của em nói đến là gì?
- Dạ thưa cô đó chính là cảm nhận "Sao anh nở vội lấy chồng" ạ!
- ...!_Cả lớp và cô giáo đứng hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT