Những từ ngữ đó quá xa lạ với Diêu Linh, cô chưa từng nghĩ mình lại tiếp xúc với những từ ngữ ấy nhanh như thế, hơn nữa lại theo cách này.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, làm bạn gái của người ta thì phải làm gì nhỉ? Chuẩn bị bữa sáng sao?
…….. Còn gì nữa không? Trí tưởng tượng siêu nghèo nàn của Diêu Linh không nghĩ thêm được bất cứ chuyện gì khác, ngay cả chuyện chuẩn bị bữa sáng cũng là học theo mấy cặp đôi khác.
Thậm chí khi ở một mình với Phó Hằng cô còn cảm thấy không khí như cô đặc lại, ngay cả thở cô cũng không dám thở mạnh.
Thế mà vẻ mặt Phó Hằng lại bình tĩnh như không, chẳng lo lắng bất an như cô. Sau khi cậu về lớp, cần đọc sách thì đọc, cần đi học thì đi.
Khi đến lớp, Diêu Linh bất giác ngó sang Phó Hằng, sau đó bốn mắt nhìn nhau, cô quẫn bách thu hồi ánh mắt.
Sau đó Phó Hằng mang vở và bút đến chỗ Diêu Linh, đặt lên bàn cô, “Làm bài thôi.”
Diêu Linh đặc biệt ngoan ngoãn, gật đầu, “Làm thôi làm thôi.”
Chụp lấy vở Phó Hằng đưa, nhanh chóng làm bài.
So với trước kia thì cô đã khá lên nhiều, đã tự biết cách giải nhiều đề, biết phải dùng phương pháp gì.
Phó Hằng ngồi bên cô, nhìn sườn mặt cô, ánh mắt hơi phức tạp, chính cậu cũng không biết thời gian tốt đẹp như thế này có thể duy trì bao lâu.
Sáng sớm hôm sau, khi Diêu Linh dậy thì thím Hai vẫn chưa tỉnh, cô vội làm một tô mì thịt heo, bên trong cho thêm một cái trứng gà, sau đó bỏ vào hộp mang lên lớp.
Đến lớp, quả nhiên Phó Hằng đã tới.
Diêu Linh hơi ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là mì, như thể cô không có gì tốt hơn để cho cậu, dù đây là sự thật.
Cô nghèo, hơn nữa nội tâm cũng chẳng có gì đặc sắc, có thể nói là từ vật chất đến tâm hồn đều cằn cỗi như nhau.
Thứ có thể cho cậu chỉ có bấy nhiêu.
Phó Hằng thấy Diêu Linh tới, vẫy cô lại gần.
Diêu Linh cầm mì đi qua, sau đó thấy Phó Hằng lấy một cái hộp ra, mở hộp thì thấy bên trong là bánh kem.
Diêu Linh thoáng sửng sốt thì nghe Phó Hằng nói, “Sinh nhật vui vẻ, Linh Linh, hy vọng sau này mỗi ngày cậu đều vạn sự như ý.”
Diêu Linh ngạc nhiên, hôm nay là sinh nhật cô……. Hôm nay là sinh nhật cô sao? Cô chưa từng ăn mừng sinh nhật bao giờ, cô đã quên mất chuyện này từ lâu.
Phó Hằng đeo vương miện cho cô, sau đó nghiêm túc nói với cô, “Sinh nhật vui vẻ, mong cậu vạn sự như ý.”
Nước mắt Diêu Linh chực tuôn rơi, cô cũng không tham lam đến nỗi mong vạn sự đều như ý, cô chỉ mong Phó Hằng có thể ở bên cô, cô không ước gì khác ngoài điều đó.
Diêu Linh ăn rất nhiều bánh kem, thật ngọt, như hương vị của Phó Hằng.
Nhưng từ đó về sau, đa số thời gian đều biến thành Phó Hằng dạy kèm cho Diêu Linh, chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày là dạy kèm, từ ngữ văn đến lý hóa sinh.
Phó Hằng không hề chê cô bị hổng kiến thức, chỉ cần có chỗ cô nghe không hiểu thì Phó Hằng sẽ nhẫn nại lật sách tìm lại kiến thức chỗ đó, khoanh tròn, sau đó giảng lại lần nữa cho Diêu Linh nghe.
Nhưng cậu rất giữ kẽ, trước giờ đều không chủ động cầm tay cô, thỉnh thoảng Diêu Linh sẽ cố ý chạm vào tay cậu, hoặc nắm tay cậu.
Lúc thích một người sẽ không kiềm lòng được mà muốn nắm tay cậu ấy, Diêu Linh cố nhịn nhưng không nhịn nổi, cuối cùng vẫn nắm tay Phó Hằng.
Bình thường Phó Hằng đều để cô nắm, tay Phó Hằng rất đẹp, lúc Diêu Linh nắm lấy tay cậu có thể cảm nhận được mười mấy năm sống trong nhung lụa của cậu.
Đương nhiên Diêu Linh vẫn phải đến tiệm mì phụ giúp, kỳ lạ là, hoa khôi trường và bạn học trong lớp không tìm cô kiếm chuyện nữa.
Diêu Linh cảm thấy rất lạ, nhưng không ai kiếm chuyện với cô là một chuyện tốt.
Cô vẫn không có bạn bè như trước, nhưng cũng chẳng sao, cô có Phó Hằng, Phó Hằng là tất cả của cô: Bạn bè, người thân, người yêu.
Tuy cậu rất kiệm lời nhưng lại rất tốt với cô, dù cô không biết chuyện đó có phải xuất phát từ tính cách đầy lòng nhân ái của cậu hay không.
Mặt khác, Phó Hằng cũng nói giỡn với cô, nếu chẳng may cô làm gì sai thì Phó Hằng cũng không vì quan hệ của hai người mà im lặng, cậu luôn thẳng thắn nói cho cô biết bằng cách nửa đùa nửa thật.
Đường đời rất dài, lâu lâu sẽ phân nhánh, bỗng chốc thay đổi hoàn toàn vận mệnh của một người.
Tựa như cô bây giờ, ngày nào cũng vui vẻ, ai mà ngờ được chỉ nửa năm trước, cô từng ghét đến trường, ghét học hành, thậm chí ghét bản thân đến mức nào.
Bây giờ tốt hơn nhiều, sự tự ti trong cô từ từ biến mất, không biết có phải vì ánh mắt Phó Hằng nhìn cô quá ấm áp hay không.
Khi nghĩ về tương lai, Diêu Linh vẫn thấy mịt mù như cũ, thậm chí cô hơi sợ hãi, nhưng có người mình thương yêu cũng có ưu điểm, đó là khiến lá gan cô lớn hơn.
Trước kia cô chưa từng dám nghĩ đến những chuyện như nắm tay, ôm ấp, nhưng càng ngày càng thấy mấy chuyện đó bình thường như cân đường hộp sữa.
Trong mắt Diêu Linh tràn đầy vui sướng, nhìn Phó Hằng, “Đề này em tự giải được này, anh ôm một cái đi.”
Phó Hằng nhìn cô đầy cưng chiều, “Giỏi quá, ôm một chút nào.”
Sau khi ôm được một lát, Diêu Linh vui muốn phát điên, Phó Hằng xoa đầu cô, tay hơi run lên, giọng nói đượm vẻ phức tạp, “Khoan đã.”
Diêu Linh thấy lạ, “Khoan gì cơ?”
“Không có gì, sau này anh sẽ nói cho em.”
Diêu Linh cũng không hỏi lại, cô vẫn đến tiệm mì phụ thím Hai, nhưng lạ là càng ngày thím càng đối xử tốt với cô.
Cuộc sống của cô thay đổi chóng mặt đến mức cô không tưởng tượng được khiến trong lòng cô chợt thấy lo lắng, cô sợ mất đi cuộc sống như thế, lại càng sợ mất Phó Hằng. Giờ đây cô hiểu nếu mất đi Phó Hằng, cô không biết mình phải sống tiếp như thế nào.
Phó Hằng biết cô nghĩ thế thì nghiêm túc nói với cô, “Không ai có thể ở bên cạnh ai mãi mãi, em phải từ từ học cách tự mình đi về phía trước.”
Đạo lý này cô hiểu, nhưng khi nghe vẫn khiến Diêu Linh suýt khóc. Cô hiểu rất rõ, vì cô từng phải tự mình đi rất lâu.
Nhưng cô vẫn muốn cùng Phó Hằng đi tiếp chặng đường phía trước. Cô rất lý trí, vô cùng lý trí, cô biết bọn họ đời này không thể bên nhau dài lâu. Cô không phải đồ ngốc, từ khi Phó Hằng đồng ý ở bên cô, cô luôn cố gắng tạo ra những hồi ức tốt đẹp nhất để mai sau nếu chia tay, cô vẫn có thứ để nhớ lại.
Tuy cô cực kỳ tự ti, nhưng vẫn lấy hết dũng khí ngày nào cũng nói với cậu, “Em thích anh, em rất thích anh.”
Cô muốn để cậu biết, cô thật sự rất rất thích cậu ấy.
Vậy nên mỗi ngày qua đi cô lại càng vui vẻ hơn, càng yêu cậu hơn.
Cô biết coi người nào đó như cả thế giới của mình là chuyện rất ngu xuẩn, nhưng ở tuổi ấy ai có thể khống chế được trái tim chứ, cô không thể nào khống chế nó, cô không muốn rời xa cậu.
Phó Hằng không ghét bỏ cô thiếu trưởng thành, cũng không chê cô ngốc, luôn nghiêm túc dạy cô, đừng để ý đến ánh mắt của người khác, nếu bị khi dễ nhất định phải phản kích, đừng quá nhút nhát, xử lý mọi chuyện phải dùng cặp mắt biện chứng, xuyên qua sự việc mà hiểu rõ bản chất vấn đề.
Cứ thế, dần dần Diêu Linh trở nên thoải mái hơn, không rối rắm vì những chuyện quá khứ nữa.
Nhưng chẳng có gì trên đời là bất biến.
Bọn cô bị tố cáo, vì có quan hệ nam nữ không chính đáng.
Đó là cách nói nghiêm túc, ngắn gọn hơn là yêu sớm.
Diêu Linh và Phó Hằng bị gọi vào phòng thầy chủ nhiệm. Diêu Linh rất sợ hãi, cô sợ không được đi học nữa, càng sợ nếu bị buộc thôi học thì cô và Phó Hằng sẽ không còn liên quan gì đến nhau.
Thầy chủ nhiệm nói trúng tim đen của cô, “Diêu Linh à, hoàn cảnh gia đình em ra sao em không rõ à? Sao không chịu học hành đàng hoàng mà đua đòi yêu sớm làm gì? Phó Hằng nhà người ta cho dù không học Đại học thì cũng có thể kế thừa công ty, tiền của ăn mấy đời không hết, em có thể sao?”
Phó Hằng không ổn lắm, thường ngày anh ít khi nói năng vô lễ với thầy cô, nhưng giờ do quá tức giận nên anh lạnh lùng nói, “Cô ấy có thể, của em là của cô ấy.”
Diêu Linh nhìn Phó Hằng, cô hiểu tất cả mọi người đều cảm thấy hai bọn cô không phải người đi cùng đường.
Đúng lúc này, thím Hai đến đây. Bà vừa vào đã đánh Diêu Linh.
Phó Hằng ngăn bà lại, song thím Hai đời nào bỏ qua, vẫn muốn đánh người như cũ, còn nói, “Thầy mày phải để tao đánh mày gần chết mới được, tao nuôi mày lâu như thế vậy mà mày báo đáp tao thế này đây!”
Phó Hằng cố cản bà lại, hơi gấp gáp, cậu tự trách mình tại sao hôm nay lại quên mang điện thoại đi, “Câm miệng! Cô ấy sẽ không phải nghỉ học!”
Rất nhanh sau đó, một người từ nhà họ Phó đến, trao đổi gì đó với thầy chủ nhiệm trong văn phòng, thầy chủ nhiệm không nói gì cả.
Thím Hai cũng về nhà.
Chuyện nghiêm trọng như vậy cứ thế bị vùi lấp.
Khi Phó Hằng nắm tay Diêu Linh đi ra, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình quả thật được trời cao ưu ái.
Từ văn phòng thầy chủ nhiệm đến lớp học là một đoạn đường dài, nhưng Diêu Linh lại hy vọng nó cứ kéo dài mãi, dài đến cả đời.
Để cô được nắm tay anh thế này, đi theo anh cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT