“Ăn sáng thôi.” Giọng Phó Hằng bên ngoài dịu dàng như nước.

Diêu Linh trốn trong chăn, vẫn thấy là lạ không hiểu rõ cảm giác mình đang trải qua là gì, nhưng nói chung cô vẫn chưa quen, như thể vừa chuyển tới nơi ở mới cần thích nghi lại từ đầu vậy.

Đương nhiên chuyện này cũng không xấu, vì đối phương là Phó Hằng. Cô đương nhiên yêu Phó Hằng, tất nhiên thích làm chuyện đó với anh, chỉ là… cảm thấy hơi ngại ngùng.

Phó Hằng kéo chăn ra, “Còn khó chịu à?”

Bọn họ là vợ chồng son ngày đầu tiên, chỉ cần nhìn đối phương là thấy vui.

Diêu Linh im lặng đứng dậy, thân thể cô không thoải mái, dù nằm hay ngồi cũng không thoải mái.

Cảm giác này khiến Diêu Linh thực sự tin tưởng anh chàng này suốt bao nhiêu năm nay chưa hề khai trai.

Phó Hằng bị cô nhìn chằm chằm phát ngại, “Ăn gì trước đã.”

Diêu Linh đi theo anh ra ăn sáng, sau đó thấy Phó Hằng vẫn nhìn cô, ánh mắt của anh không khác đêm qua là mấy, Diêu Linh lập tức đỏ mặt.

Sau đó cô nhớ tới một chuyện quan trọng, “Mình còn đi đăng ký kết hôn không?”

Phó Hằng nghe vậy thì trong lòng thấp thỏm, câu hỏi của Diêu Linh là hôm nay còn đi đăng ký kết hôn không chứ không phải là hôm nay khi nào đi, hai câu khác nhau quá lớn.

Phó Hằng mang bộ mặt như bị khi dễ nhìn Diêu Linh, anh con trai vốn cao to mà bây giờ trông thật tội nghiệp, “Em…”

Thật ra Diêu Linh tính dời sang ngày mai, hôm nay cô không muốn đi, cô định nghỉ ngơi thêm một lát rồi đến văn phòng làm việc.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đó của Phó Hằng thì cô chợt nhận ra anh đang hiểu lầm, “Ý em là hay mai rồi đi?”

Dù sao hai người đã có quan hệ vợ chồng, hơn nữa cô vẫn đắn đo về ý kiến của cha Phó Hằng.

Diêu Linh chỉ có một người thân là thím Hai, nhưng thực ra cô và thím Hai đối xử với nhau không giống như quan hệ người lớn và con cháu trong gia đình bình thường, nhưng Phó Hằng không giống cô, Phó Hằng có cha. Tuy cô không hiểu rõ cách cư xử với người lớn, nhưng vẫn cảm thấy kết hôn là chuyện quan trọng, tất nhiên cần báo cho cha Phó Hằng một tiếng.

Nên Diêu Linh bàn bạc với Phó Hằng.

Diêu Linh không biết kết hôn bình thường phải như thế nào, nhưng cô cảm thấy không nên quá đơn giản.

Lúc cha Phó Hằng nghe anh báo tin thì có cảm giác như mấy kiếp đã trôi qua.

Một cậu thiếu niên vì sợ bất trắc xảy ra mà phải bỏ đi, giờ lại muốn kết hôn.

Giữa trưa, ông Phó đến, không chỉ đến mà còn mang theo rất nhiều quà cáp.

Diêu Linh gặp người lớn thì bối rối không biết làm gì, may mà ông Phó không phải người khách sáo, hỏi thẳng hai người muốn tổ chức hôn lễ như thế nào.

Đương nhiên ông Phó muốn tổ chức thật hoành tráng, hai người đến với nhau không dễ dàng gì, hơn nữa nhà người khác đều như thế nên nhà họ đương nhiên cũng muốn thế.

Diêu Linh không quen lắm, nhưng ngại nói ra, cô chỉ muốn làm đơn giản, đi đăng ký kết hôn sau đó cùng nhau ăn bữa cơm là được.

Ông Phó đã cho người xem ngày lành tháng tốt, chợt Phó Hằng mở miệng nói, “Bọn con không muốn làm đám cưới.”

Ông Phó nhìn sang, “Con nói gì vậy?”

Thật ra lúc trước Phó Hằng cũng muốn làm đám cưới, cũng muốn khoe khoang, nhưng anh hiểu Diêu Linh thích gì, cũng hiểu cô không muốn gây sự chú ý.

Cho nên anh cảm thấy không làm đám cưới cũng tốt, dù sao chỉ là nghi thức, anh hy vọng Diêu Linh thấy vui vẻ, đương nhiên sẽ làm chuyện khiến cô thấy thoải mái.

Diêu Linh cảm thấy kết hôn không phải là suy nghĩ trong lúc bồng bột của cô, nhưng kết hôn như thế nào thì có vẻ phức tạp.

May mà Phó Hằng không làm khó cô, vì thế hai người liền làm theo kế hoạch trước đó của cô, hai người đi đăng ký sau đó cùng nhau ăn cơm, coi như đã kết hôn thành công.

Lúc xếp hàng, Diêu Linh nắm tay Phó Hằng, trong lòng hơi hồi hộp, đương nhiên phải hồi hộp, dù sao sau này sổ hộ khẩu không chỉ có tên mình cô nữa.

Sau này không bao giờ lo lắng nếu mình gặp chuyện không may thì chẳng ai hay biết, nhưng từ khi có anh, cô cũng không bao giờ muốn mình gặp chuyện gì.

Hai người đi chụp ảnh.

Kết hôn xong, lúc Diêu Linh cầm giấy chứng nhận vẫn cảm giác như nằm mơ, trước kia cô cứ nghĩ sẽ ở vậy cả đời, nhưng giờ đã kết hôn, không những thế còn gả cho mối tình đầu của mình.

Ai nói người yêu nhau không đến được với nhau chứ, không phải bọn cô đã ở bên nhau rồi sao?

Diêu Linh nằm lấy bàn tay người đứng bên, thấy anh cũng nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kia.

Diêu Linh nói, “Có phải anh cũng cảm thấy như đang mơ đúng không? Chúng ta kết hôn rồi, sau này anh là chồng em, còn em là vợ anh.”

Vợ chồng… nghe ngộ ghê.

“Vợ ơi?” Phó Hằng khẽ gọi cô.

Diêu Linh ừ một tiếng, “Không được, em vẫn thấy là lạ..”

“Lạ chỗ nào?” Phó Hằng hận không thể bế bổng người bên cạnh lên mà xoay vòng vòng.

Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không khác trước là bao, ngoại trừ buổi tối.

Tối đến hai người coi như cũng giao lưu kết hợp chút đỉnh, coi như tìm hiểu đối phương bằng cách mới mẻ hơn.

Ban ngày, hai người cùng đi làm, tuy không làm cũng chỗ nhưng hai nơi tương đối gần, nên có thể cùng ăn trưa với nhau.

Diêu Linh nhanh chóng tuyển được nhân viên. Cô không muốn hợp tác với đồng nghiệp cũ nên sau cuộc điện thoại hôm trước họ có nhắc lại hai lần, Diêu Linh đều từ chối.

Đồng nghiệp mới đều là sinh viên mới ra trường, tuy thiếu kinh nghiệm nhưng được cái tràn đầy nhiệt huyết, yêu chính nghĩa và có lý tưởng.

Kỹ năng, kinh nghiệm đều có thể tích lũy, nhưng những điều trên nếu đã mất đi thì rất khó tìm lại.

Diêu Linh tiến hành huấn luyện khẩn cấp cho họ, trên thực tế cô hơn sinh viên vừa tốt nghiệp năm tuổi, nhưng vì mặt mũi non choẹt, lại vui vẻ cởi mở nên không nhìn ra tuổi thật.

Lúc Diêu Linh nói cô đã lập gia đình, vài người còn ngạc nhiên.

Không bao lâu, khi bọn họ thấy người nhà của Diêu Linh thì không còn ngạc nhiên nữa mà biến thành sốc toàn tập luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play