Nha Trang, 11/01/20
Editor: Xiao He
(Wattpad: He_Lazy_lazier)

Sau khi hai người sắp xếp ổn thỏa với nhau thì xác định sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối, Úy Minh Hải cũng không ngạc nhiên lắm.

Phóng viên kinh tế tài chính này có hiệu suất làm việc rất cao, cô sẽ không để chuyện kéo dài đến ngày thứ hai.

Cô rất hiểu, kế hoạch nào cũng có thể thay đổi, trong vòng một đêm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, lỡ như ngày thứ hai ông thay đổi suy nghĩ, hoặc là lịch trình có trục trặc, sẽ làm chậm trễ quá trình thu hình.

Úy Minh Hải bước ra khỏi văn phòng của Tần Thư lại đi tới xem áo bông nhỏ một chút, cô đang vùi đầu vào bản thảo để chỉnh sửa lại thiết kế.

"Ba." Cô ngẩng đầu lên nhìn một chút, tiếp tục công việc của mình.

"Vẫn chưa xong sao?"

"Sắp xong rồi ạ."

"Trà xanh ướp lạnh có uống được không?" Úy Minh Hải không ngồi xuống mà dựa vào bàn làm việc của Thời Quang.

Trên bàn làm việc của cô có bày một loạt chậu hoa nhỏ, có đủ loại sắc màu, còn có hai chậu xương rồng nhỏ.

Thời Quang đặt bút xuống, "Ba nói chuyện với Tần Thư xong rồi sao?"

Úy Minh Hải: "Ừ, nói xong rồi, buổi tối ba còn có hẹn, tám giờ gặp mặt."

Thời Quang nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, cô đứng dậy, đưa ghế cho Úy Minh Hải, "Ba ngồi một lát đi."

Cô cầm lấy bình trà xanh uống, bên trong có bỏ thêm mật ong, ngọt lịm.

"Đây là ba tự làm sao?"

"Ừ." Úy Minh Hải nói: "Sắp hè rồi, ba sẽ làm nhiều một chút bỏ vào tủ lạnh, đây cũng là một loại đồ uống tốt cho sức khỏe, không có chất phụ gia nào."

Ông nhìn thiết kế nội thất trong văn phòng cô, có một tủ lạnh nhỏ ở góc tường.

Thời Quang cầm ghế tới, ngồi xuống bên cạnh Úy Minh Hải, cô dựa đầu trên vai ông.

Sáng nay ngủ khá nhiều, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

"Ba đừng nhúc nhích, con chợp mắt một lúc."

Úy Minh Hải không hề động đậy, ông nhìn những bản thảo trên mặt bàn cũng không thể nào hiểu được, trên màn hình máy tính cũng có vài bức ảnh lookbook, ông miễn cưỡng có thể thưởng thức được.

"Ba, con luôn cảm thấy bao nhiêu thời gian cũng là không đủ, ngẩng đầu một cái, trời đã tối rồi, vừa mở mắt ra, mặt trời đã lên đỉnh đầu."

Úy Minh Hải: "Ai bắt đầu kinh doanh cũng có trải nghiệm như vậy, hận không thể đóng băng được thời gian."

Thời gian chạy quá nhanh, không hề chờ đợi một ai.

Nơi này cách đài truyền hình không xa, ông liền để Thời Quang ngủ nhiều một chút.

Thời Quang ngủ rất sâu, còn có một giấc mơ, trong mơ cô đang đánh Thời Yến Lãng, sau đó cô cười ra tiếng.

Úy Minh Hải: "..." Ông nhìn áo bông nhỏ, khóe miệng cô đang mỉm cười.

Nhìn con gái ngủ ngon như vậy, ông cũng không nỡ đánh thức cô, cho dù cánh tay ông vừa mỏi vừa tê.

Thời Quang ngủ một giấc đến bảy giờ mới tỉnh, tâm trạng rất tốt.

Tối nay Thời Cảnh Nham có buổi xã giao, đoán chừng sẽ trở về rất muộn, sau khi ba rời khỏi phòng làm việc, cô lại tiếp tục tăng ca.

Một ngày lại kết thúc, màn đêm không hẹn mà kéo tới.

Úy Minh Hải đến đài truyền hình, Thời Cảnh Nham thì tới hội sở.

Vốn dĩ Thời Cảnh Nham không có cuộc hẹn nào, nhưng lúc tan tầm lại nhận điện thoại của Úy Phong, hẹn anh đến nói chuyện về dự án hàng không kia, bảo anh sắp xếp thời gian để cho một cái hẹn gặp mặt.

Đúng lúc tối nay không bận, liền hẹn lúc tám giờ.

Trước kia anh với Úy Phong là người dưng với nhau, chỉ trừ những trường hợp đi xã giao gặp nhau thì mới nói chuyện với nhau vài câu.

Bởi vì lập trường khác biệt, nên cũng không muốn nói nhiều.

Bây giờ vì Đào Đào, quan hệ giữa hai người cũng hòa hoãn hơn.

Mặc dù không còn giương cung bạt kiếm như trước, nhưng cũng không thân thiết đến mức có thể nói chuyện thoải mái với nhau.

Lúc Thời Cảnh Nham đến, Úy Phong đã đợi được một lúc, do sợ kẹt xe, anh đã tới sớm hơn giờ hẹn một chút.

"Uống gì không? Rượu vang đỏ?" Úy Phong hỏi ý kiến Thời Cảnh Nham.

Thời Cảnh Nham: "Sao cũng được."

Úy Phong liền nói nhân viên phục vụ khui chai rượu vang đỏ, đây là rượu anh gửi ở hầm rượu bên này.

Nói chuyện đơn giản vài câu, sau đó bắt đầu vào chuyện chính.

Vì cái dự án kia mà hai tập đoàn đã bận rộn gần nửa năm, không ai chịu nhường ai.

Nói chuyện kinh doanh với Thời Cảnh Nham cũng không cần quanh co lòng vòng, huống hồ anh còn là người chủ động nhượng bộ, Úy Phong: "GK sẽ tạm thời rút đấu thầu khỏi dự án kia, rủi ro quá cao. Thời tổng, có nghĩ đến biện pháp nào để giảm thiểu rủi ro cho đôi bên không?"

Úy Phong đã thả tín hiệu hợp tác, Thời Cảnh Nham cũng không kinh ngạc.

Trên đường tới đây, anh đã nghĩ tới khả năng này, Úy Phong dự định nhượng bộ, hai tập đoàn sẽ tìm kiếm giải pháp hợp tác vừa lòng đôi bên, cùng nhau giành được dự án kia.

Thời Cảnh Nham nhìn về phía Úy Phong, "Chủ tịch Úy chắc chưa đồng ý đâu nhỉ."

Úy Phong: "Tôi đã dựng xong cầu nối rồi."

Thời Cảnh Nham không nói nhiều, cầm một li rượu đế cao, Úy Phong cũng cầm li rượu lên, hai người chạm nhẹ li vào nhau, xem như đây là lời chúc hợp tác vui vẻ.

Chuyện công việc đã nói xong.

Hai người cũng không thân quen, tiếp theo đều nói đến chuyện kinh tế.

Úy Phong chủ động đề xuất, "Anh về nhà với Đào Đào đi."

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng, xuống dưới sảnh hội sở thì tách ra.

Tối đó Thời Quang tăng ca đến tối muộn, Úy Minh Hải ghi hình xong cũng đã mười giờ.

Buổi ghi hình hôm nay sẽ được phát sóng sau ba ngày nữa, cũng đúng với tính toán của Tần Thư Đây là một tin tức khiến giới tài chính bùng nổ, có thể cảm giác được là do người đứng sau dắt lối truyền thông. Nhưng vẫn không có một bình luận hay tin tức bát quái nào xuất hiện trên mạng.

Mẫn Lộ sớm biết Úy Minh Hải sẽ làm khách mời trong chương trình hôm nay, nên đã ngồi canh trước TV rồi.

Cô không thể nào hiểu được, sao ông lại thay đổi suy nghĩ, chấp nhận phỏng vấn rồi?

Cô rất chắc chắn không phải vì chuyện công khai nhóc đáng yêu.

Hai mươi phút đầu chương trình, chủ đề chỉ xoay quanh chuyện đầu tư tài chính.

Cho dù cách màn hình, khí chất của ông vẫn cường thế như cũ, khiến cho người khác có loại cảm giác không thở nổi.

Vẫn cách nói chuyện đầy thâm ý kia, nhưng đã ôn hòa hơn trước không ít, ngôn từ không còn sắc bén nữa, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có chút lạnh nhạt trong giọng nói. 

Mẫn Lộ hiểu rằng sự thay đổi ấy có liên quan đến Đào Đào.

Trong màn hình TV, phóng viên đang thay đổi chủ đề.

Phóng viên kinh tế tài chính nhẹ nhàng hỏi: "Chủ tịch Úy, trong hai mươi năm kinh doanh, ông chưa từng đầu tư sai lầm một dự án nào, có thể chia sẻ cho chúng tôi một chút kinh nghiệm không?" 

Hai chân Úy Minh Hải để song song, vô cùng tự nhiên dựa vào ghế salon, ông cười nhạt, đã thành công dẫn dắt tới chủ đề mà ông muốn biểu đạt, đương nhiên, những việc này cũng đã thương lượng trước với phóng viên.

Không có kịch bản cụ thể, nhưng phóng viên kinh tế tài chính vẫn vô cùng chuyên nghiệp, nói không thành vấn đề, cam đoan sẽ đạt được hiệu quả ông mong muốn, nên mới đặt câu hỏi vừa rồi. 

Úy Minh Hải: "Đương nhiên ai cũng sẽ mắc sai lầm, tôi đã từng thất bại trong việc đầu tư vào tình cảm." 

Phóng viên kinh tế tài chính cũng hùa theo, giả bộ giật mình. 

Úy Minh Hải: "Tình cảm mà tôi nhắc đến bao gồm cả tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu, những vấn đề này không thể nào đầu tư bằng tiền bạc được, phải tốn rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Đừng tưởng rằng những chuyện này không liên quan đến việc đầu tư, thật ra tình cảm có thể ảnh hưởng đến phán đoán của một người, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc đầu tư." 

Phóng viên kinh tế tài chính mỉm cười, "Tôi cảm thấy, bây giờ không chỉ mình tôi, đoán chừng tất cả người xem chương trình hôm nay đều quan tâm đến việc đầu tư tình cảm của ông, chắc còn lớn hơn sự tò mò về cách đầu tư tài sản nữa." 

Ngừng một lát, "Chủ tịch Úy, giống như ông đã nói, tình cảm của một người sẽ ảnh hưởng đến sự đầu tư, ông đã thất bại trong việc đầu tư vào tình cảm, vậy tại sao nhiều năm như vậy ông vẫn chưa rút được kinh nghiệm sao?"

Úy Minh Hải: "Nếu như ở phương diện này tôi có thể xử lý thật tốt, có lẽ giá trị thị trường của GK bây giờ đã nhảy vọt rồi." 

Phóng viên kinh tế tài chính gật đầu, "Có thể hiểu là, bởi vì cách xử lý chuyện tình cảm của ông vẫn còn nhiều khiếm khuyết, thế nên đã bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt sao?"

Úy Minh Hải gật đầu, "Có thể hiểu như vậy." 

Phóng viên kinh tế tài chính: "Ông có thể lấy một ví dụ không?" Nói xong, cô cười, "Đây là tôi thay mặt người xem hỏi thôi nha." 

Úy Minh Hải chần chờ mấy giây, phóng viên kinh tế tài chính nhắc đến một câu chuyện: "Vậy tôi sẽ hỏi một vấn đề mà rất nhiều người quan tâm tới, trước đây có một buổi trình diễn thời trang được truyền thông rất chú ý."

Cô cố ý dừng lại một giây, "Là Mẫn Lộ." 

Ngồi trước TV, Mẫn Lộ nghe được tên của mình, đại não trống không mấy giây, hai tay không tự chủ được nắm chặt gối ôm, lòng bàn tay lạnh lẽo không có chút độ ấm nào. 

Loại cảm giác khó thở này, còn mạnh mẽ hơn lúc Úy Minh Hải từng đối xử với cô. 

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV, muốn biết Úy Minh Hải sẽ nói những gì. 

Trên TV. 

Úy Minh Hải vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, "Tin tức mọi người biết được đều không đúng với sự thật." 

Phóng viên kinh tế tài chính: "Vậy hôm nay chúng tôi muốn biết sự thật là như thế nào, ông có nói bởi vì không xử lý tốt chuyện tình cảm, dẫn đến bở lỡ cơ hội đầu tư tốt, có liên quan đến Mẫn Lộ sao?" 

Úy Minh Hải: "Việc GK không thâm nhập vào thị trường thời trang cao cấp đúng là có liên quan đến Mẫn Lộ. Là tôi có thành kiến với cô ấy, dẫn đến sau này không muốn đầu tư vào thị trường này." 

Phóng viên kinh tế tài chính: "Bởi vì một người mà hận cả một ngành nghề sao?" 

Úy Minh Hải: "..." Cười cười, "Cũng không hẳn gọi là yêu hận, chuyện giữa tôi và Mẫn Lộ không như mọi người đang đồn thổi đâu, đã nhắc đến rồi, vậy hôm nay tôi sẽ mượn cơ hội này để nói rõ một chút. 

Vốn dĩ cô ấy không hề e ngại nói với mọi người muốn theo đuổi tôi, không phải vì có tình cảm với tôi, mà là có nguyên nhân khác. 

Bởi vì tôi chia rẽ chuyện tình cảm của cô ấy, lúc ấy cô ấy còn trẻ tuổi bồng bột, nên hận bạn trai khi ấy không có trách nhiệm mà muốn chia tay với mình, cũng tức giận tôi đã thẳng tay chia cắt đôi uyên ương, nên mới tạo ra tình huống rắc rối như vậy." 

Phóng viên kinh tế tài chính: "Ông chia rẽ tình cảm của cô ấy với ai?" 

Úy Minh Hải: "Cháu tôi - Úy Phong." 

Phóng viên kinh tế tài chính giật mình, "Ông vào vai bậc cha chú trong nhà ngăn cản đôi uyên ương sao?" 

Úy Minh Hải gật đầu, "Bọn họ đã quen biết nhau được bảy năm rồi, lúc ấy Mẫn Lộ hai mươi lăm tuổi, đã bộc lộ tài năng trong giới thời trang, khéo léo lại tài năng, mà Úy Phong vẫn còn đi học, tâm tư đơn thuần." 

Phóng viên kinh tế tài chính nói tiếp lời: "Ông cảm thấy bọn họ không thích hợp với nhau nên cưỡng ép chia cắt sao?" 

Úy Minh Hải trầm mặc một chút: "Không chỉ chia rẽ mà còn lấy tiền đồ của Mẫn Lộ để áp chế Úy Phong." 

Phóng viên kinh tế tài chính cười, "Chủ tịch Úy, ông đúng là thành thật mà, ông nói những lời này ra là muốn cứu vãn mọi chuyện sao?" 

Úy Minh Hải: "Sự thật chính là như vậy, không cần phải che giấu. Nếu cô ấy và Úy Phong vẫn còn cơ hội để tới với nhau, tôi sẽ hoan nghênh cô ấy trở thành người nhà của chúng tôi." 

Mẫn Lộ sửng sốt, cô không ngờ Úy Minh Hải sẽ đổi trắng thay đen (*) như vậy, chỉ vì muốn để lại một đường lui cho cô mà ông lại nói dối trước mặt mọi người trên truyền hình. 

(*): nói có thành không. 

Tất cả phụ nữ trong giới đều cảm thấy cô như một trò khôi hài, nói cô chỉ là một câu chuyện cười với Úy Minh Hải thôi. 

Phóng viên kinh tế tài chính nói, "Vì sao ông lại thay đổi cái nhìn với Mẫn Lộ vậy?" 

Úy Minh Hải: "Vừa rồi cô có nhắc đến buổi trình diễn thời trang, tôi cũng tham dự sự kiện đấy, làm nhà thiết kế rất vất vả, hơn cả những gì tôi tưởng tượng. 

Bọn họ đều kiên trì với sự hoàn mỹ của mọi sự vật và hiện tượng, điều ấy khiến cho tôi cảm thấy mặc cảm. 

Mặc dù cô ấy có hút thuốc, lâu lâu cũng sẽ phóng túng bản thân một chút, nhưng không phải là một đứa trẻ xấu tính, cô ấy là một người hiền lành, đó cũng chính là thiếu xót của tôi. 

Nhờ vào đó, tôi muốn nói lời xin lỗi cũng như cảm ơn với cô ấy." 

Phóng viên kinh tế tài chính cười nhẹ: "Vậy chủ tịch Úy có ý định đầu tư và ngành thời trang cao cấp sao?" 

Úy Minh Hải: "Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cân nhắc." Ông uyển chuyển, "Cho nên tình cảm có ảnh hưởng rất lớn đến sự đầu tư." 

Ông không dấu vết dẫn lối đề tài về lại câu chuyện đầu tư.

Chương trình kết thúc từ lúc nào, Mẫn Lộ không biết, trong đầu của cô vẫn chỉ dừng lại ở câu nói kia của Úy Minh Hải: Tôi muốn nói lời xin lỗi cũng như cảm ơn với cô ấy. 

Rõ ràng cô là người cố chấp với đoạn tình cảm này, ông không hề sai, không sai một chút nào. 

Nhưng ông lại mượn chương trình này để làm sáng tỏ, ôm mọi trách nhiệm về mình, để lại cho cô phần tự tôn, khiến cho con đường tình cảm sau này của cô bằng phẳng và rộng rãi, thoải mái hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play