Nha Trang, 03/01/20
Editor: Xiao He
(Wattpad: He_Lazi_lazier)
Buổi trình diễn thời trang lần này của AIO xem như là tương đối thành công.
Nhưng đối với Úy Lam mà nói, cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Sara hủy hợp đồng, còn muốn bồi thường, Nam Địch làm hư chuyện kia rồi, bây giờ còn không biết Thời Quang đã nói với chú út chưa, cả một đêm hôm qua cô không thể nào ngủ được.
Quay lại Bắc Kinh, Ủy Lam định hẹn Thời Quang ăn cơm, nhưng lại sợ khéo quá thành vụng, bị Thời Quang bắt được nhược điểm, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn nên đành thôi.
Tâm trạng đi công tác hôm nay của cô cũng không còn, huyệt thái dương cứ nhảy thình thịch, hoa mắt chóng mặt.
Tiếng gõ cửa vang lên, "Úy tổng."
Là Nam Địch.
Úy Lam tùy ý lật ra một phần tài liệu, "Vào đi." Cô tiện tay cầm một cây bút.
Nam Địch cầm theo một phong thư tiến vào, sau đó trực tiếp để lá thư trên bàn làm việc.
Úy Lam liền giật mình, đơn từ chức?
Cô liền ngẩng đầu lên, "Có ý gì?"
Nam Địch: "Em tự nhận lỗi nên từ chức, thật xin lỗi, Úy tổng, là em làm việc không đúng."
Úy Lam đẩy lá thư về, việc đã đến nước này, có đuổi Nam Địch đi cũng vô dụng, sau này cô vẫn còn cần tới Nam Địch, "Chuyện đã qua rồi, muốn thay đổi mọi chuyện cũng đã là điều không thể."
Cô lựa chọn chiến lược tha thứ.
Nhưng Nam Địch nhất quyết: "Mấy hôm nay em cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, thiết kế là chuyên môn của em, em không thể nào bỏ lơ nó được nữa, năm nay em sẽ thi nghiên cứu sinh, muốn yên tĩnh học tập, nếu tiếp tục công việc này, nhất định sẽ không có thời gian học hành nữa."
Úy Lam tựa như có suy nghĩ, nhìn Nam Địch, biểu hiện của Nam Địch đều lạnh nhạt, không nhìn ra cái gì.
Cô cật lực giữ lại: "Chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua, không truy cứu nữa, về phần bồi thường tiền, cũng không ảnh hưởng tới cô."
Nam Địch cắn môi, vẫn là câu nói xin lỗi ấy.
Úy Lam xoa xoa mi tâm, suy nghĩ một lát, xem ra cô ấy đã quyết định đi, không thể nào níu kéo được nữa.
Cô ấy từ chức, cô có thể tranh thủ đẩy chuyện của Thời Quang lên người Nam Địch.
Mở đơn từ chức, cô ký tên xác nhận.
Sau đó nói vài câu đàng hoàng, "Chờ tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, chỉ cần cô muốn đến AIO, thì công ty luôn hoan nghênh cô."
Nam Địch: "Cám ơn Úy tổng."
Cửa khép lại, trong văn phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Úy Lam tựa lưng vào ghết ngồi, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể chỉ ra được chỗ nào sai xót.
Cô nhắn tin cho Mễ Dĩnh: [Buổi trưa đi ăn chung không?]
Mễ Dĩnh: [Ở nước ngoài.]
Úy Lam ném di động qua một bên, trong lòng phiền muộn nhưng không có chỗ để giải tỏa.
Buổi chiều Nam Địch đã làm xong thủ tục từ chức, lúc rời khỏi AIO, cô quay người lại liếc nhìn tòa nhà.
Ngày đầu tiên nhận chức như mới chỉ hôm qua, cô cứ tưởng rằng giấc mơ làm nhà thiết kế của cô đã bắt đầu.
Nhưng Thời Cảnh Nham lại cho cô biết rằng xã hội này đen tối và tàn khốc cỡ nào.
Tại bữa tiệc ngày hôm đó, anh đứng cạnh cửa sổ là cố ý đợi cô.
Cô chỉ là một nước cờ trong tính toán của anh mà thôi, đây là anh nói với cô, thẳng thắn như vậy.
Nhưng anh cũng nói, Thời Quang rất hâm mộ tài năng thiết kế của cô, thế nên cô không nên để sở trường của mình bị chôn vùi.
Cô rất ngưỡng mộ tính cách ngay thẳng của anh, nhưng cũng sợ sự mưu mô trong ấy...
Xế chiều Úy Lam nhận được điện thoại của Thời Cảnh Nham, bảo cô đi tới văn phòng của anh, cũng chỉ nói đơn giản vài chữ, không nói rõ mục đích để làm gì, liền cúp điện thoại nhanh chóng.
Trực giác của Úy Lam mách bảo, chắc là chuyện có liên quan đến Sara, cũng có liên quan đến Thời Quang, dù gì cũng không thể trốn tránh mãi được, cô cầm túi và điện thoại đi tới Thời Vũ.
Văn phòng của Thời Cảnh Nham hôm nay không giống với ngày thường, điều kỳ lạ nhất chính là, có hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng làm việc, cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Đến cửa, liền bị vệ sĩ ngăn lại, "Cô Úy, không thể mang giỏ xách và điện thoại vào."
Úy Lam chợt cười, "Sao vậy? Sợ tôi ghi âm?"
Trong túi cô chỉ để một vài đồ trang điểm, về phần điện thoại, cũng không có gì bí mật.
Một người vệ sĩ khác mang đến một cái két sắt khác, liền đặt ở cửa.
Úy Lam hiểu ra, bọn họ sẽ không đụng chạm vào đồ của cô, cô để điện thoại và túi xách vào, khóa kỹ rồi rút chìa khóa ra.
Lúc đi vào, Thời Cảnh Nham đang nhìn máy tính, thần thái vô cùng tự nhiên.
"Đây là Hồng Môn yến?" Úy Lam ngồi xuống đối diện anh.
Ánh mắt của Thời Cảnh Nham vẫn nhìn trên màn hình máy tính, nhàn nhạt mở miệng: "Biết còn hỏi"
"A."
Úy Lam cũng không nói gì nữa.
Xem ra Thời Quang đã kể hết những chuyện xảy ra trong buổi trình diễn với anh rồi.
Thời Cảnh Nham cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô, liền đưa vài tờ giấy qua cho cô đọc.
"Cái gì?" Úy Lam cầm lấy, nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, mi tâm của cô bỗng nhảy lên, ngón tay nắm chặt, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, cho đến khi hai tay không tự chủ được mà phát run.
Hóa ra tất cả đều là một cái bẫy.
Là do Mễ Dĩnh khiến cô lọt vào cái hố này, lúc sau cô gọi điện qua cho người bạn ở New York để chứng thực, người bạn ấy cũng là người bị Thời Cảnh Nham thu mua, không đúng, phải nói là anh dùng lợi ích để trao đổi với những người ở bên cạnh cô.
Cho dù cô hỏi ai, kết quả cuối cùng đều giống như nhau.
Sau đó cô không chờ đợi được liền để Nam Địch tìm người tung tin tức này ra sớm nhất có thể cho Thời Quang nghe, thế nhưng Nam Địch lại chọn cách mượn miệng Sara để nói ra cái 'Bí mật' này.
Người đại diện của Sara nhanh chóng lấy được đoạn ghi âm, nhờ vào đó mà làm mưu đồ lớn, hủy hợp đồng không nói, còn bắt cô bồi thường tổn thất.
Điểm nhấn cho màn mở đầu không có, lại bởi vì là chuyện của Thời Quang, thế nên cô không có cách nào giải quyết, đành phải nhờ Mẫn Lộ cứu nguy, nhưng lại khiến cho Thời Quang vừa vặn được làm người mở màn.
Đoạn ghi âm là ai ghi chép được?
Lúc ấy cô không để ý đến, cứ tưởng rằng Thời Quang ghi âm lại, hóa ra không phải.
Là Nam Địch tự biên tự diễn, ghi âm xong liền đưa cho người đại diện của Sara, sau đó mọi chuyện đều diễn ra như trong kịch bản.
Người mẫu mà Thời Quang thích nhất không làm người đại diện cho AIO nữa, hủy hợp đồng thuận lợi đến như vậy, còn có thể lấy được tiền bồi thường, khiến cô phải ngậm đắng nuốt cay.
Người cô tin tưởng nhất chính là Mễ Dĩnh, Nam Địch, nhưng bọn họ lại đâm cho cô một đao như vậy.
Vậy còn chuyện đó? Đứa con gái mười một tuổi ấy?
Úy Lam nhanh chóng lật đến trang thứ hai, đầu não 'ong' một tiếng.
Làm sao có thể? Không có quan hệ cha con với chú út?
Cô vô thức cầm chặt tờ giấy kia, âm thanh 'Ào ào' chói tai lạ thường, trang giấy nhăn thành một đoàn.
Im lặng nửa ngày, con mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào bộ dáng bình thản nhẹ nhàng của Thời Cảnh Nham, phảng phất như mọi chuyện không liên quan đến mình.
"Thời Cảnh Nham, sao anh có thể âm hiểm như vậy!" Hai tay cô nắm thành quyền, khớp xương lộ màu sắc trắng bệch.
Lúc này Thời Cảnh Nham mới nhìn về phía cô, "Là do cô dạy dỗ tốt thôi."
Hơi thở Úy Lam phập phồng, cánh tay không tự chủ được mà phát run.
Thời Cảnh Nham ngả về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, "Xem xong rồi?"
Ánh mắt Úy Lam lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh, "Anh khổ cực đi một vòng lớn như thế, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Thời Cảnh Nham kéo ngăn kéo ra, ném một bản hợp đồng lên bàn, "Cô chủ động từ chức chủ tịch của AIO đi, rời khỏi hội đồng quản trị, từ bỏ quyền sở hữu cổ phiếu, từ hôm nay không còn liên quan đến bất cứ hoạt động kinh doanh nào của AIO, nếu cô an phận, tôi vẫn sẽ chia cổ phần cho cô."
Anh cố ý ngừng lại, "Sau này không được dùng bất cứ cách nào để đả kích Đào Đào, chỉ cần vi phạm một trong những điều nói trên, thì văn phòng luật của cô cũng khó mà giữ được, như thế cô sẽ không thể nào lăn lộn trong cái giới kinh doanh này nữa đâu, ngay cả Úy Minh Hải cũng không bảo vệ được cô!"
Úy Lam: "Thời Cảnh Nham, anh đừng quá đáng như vậy!"
AIO là tâm huyết nhiều năm của cô, làm sao cô có thể chắp tay nhường cho người khác, như vậy khác nào đâm hai thanh đao lên trái tim cô.
"Dù sao chuyện này cũng không nặng nề đến vậy, cùng lắm thì tôi đi nhận tội với chú mình thôi!"
Để cô từ bỏ AIO, không có cửa đâu.
Thời Cảnh Nham: "Tùy cô, nhưng tôi khuyên cô nên nghĩ tới hậu quả đi."
Anh nhấp một ngụm trà, chậm rãi từ tốn nói: "Đoạn ghi âm trong tay Sara mà được công khai, cô thật sự cho rằng mình sẽ bình an mà thoát sao? Vậy tôi cũng tiện tay đưa những việc làm xấu xa của cô ra ngoài ánh sáng, đảm bảo lên hot search cả một tuần, cô có làm cách nào cũng không gỡ được."
Anh cho Úy Lam mấy giây tiêu hóa, lại nói tiếp: "Còn nữa, cho dù vợ trước của Úy Minh Hải không có con với ông ấy, nhưng nếu bà ta vu oan giá họa cho cô, nói cô liên thủ với bà ta, chuẩn bị để đối phó với Thời Quang, vậy sau khi cô đoạt được số cổ phần từ trong tay Úy Minh Hải, sẽ phải cảm ơn bà ta."
Úy Lam xé nát những tờ giấy kia, "Anh còn là con người sao, Thời Cảnh Nham!"
Giọng điệu của Thời Cảnh Nham vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi cũng chỉ lấy lại công đạo cho người khác thôi."
Anh còn rất nhiều biện pháp khác, "Nếu cô muốn cá chết lưới rách cũng được, tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, chờ tung hết tin tức của cô ra ngoài, tôi sẽ bán tống bán tháo cổ phiểu, chờ tới khi giá cổ phiếu xuống sập sàn, tôi sẽ mua lại tất cả cổ phiếu, cũng sẽ đuổi được cô ra khỏi hội đồng quản trị."
Nhưng làm như thế sẽ gây thương tổn cho AIO, cũng làm liên lụy tới Thời Quang, nếu chưa tới bước đường cùng, anh sẽ không bao giờ làm như vậy.
"Nếu thật sự tới nước ấy, ngay cả tiền hoa hồng cô cũng đừng hòng nhận được, văn phòng luật kia cô cũng xác định là mất đi."
Đây là lần đầu tiên Úy Lam thảm hại đến như vậy, nước mắt uất hận cũng đều rơi xuống.
Cô nghìn tính vạn tính, cuối cùng vẫn thua đến trắng tay.
"Khi đoạn ghi âm kia được công khai, anh không lo lắng cho Thời Quang chút nào sao!"
Thời Cảnh Nham: "Không quan trọng, lúc Úy Minh Hải công khai cô ấy trên mạng xã hội, mọi người đều đã biết chuyện này, dù sao người cô ấy gả cho là tôi, con riêng thì sao? Ai dám nói cô ấy như vậy?"
Anh ném hợp đồng qua cho cô, "Cô đọc kĩ mấy điều khoản trong đó đi, bây giờ chưa cần ký vội, miễn cho sau này lại nói tôi dùng thủ đoạn bức người ký hợp đồng, mặc dù sự thật đúng là như vậy."
Tim Úy Lam đau không chịu được, cũng không thể nào kìm nén được nước mắt.
Thời Cảnh Nham: "Tôi nể tình cô là cháu gái của Úy Minh Hải, để lại cho cô một phần thể diện, sáng mai, cô phải chủ động đề xuất từ chức tại cuộc họp hội đồng quản trị, về phần lý do, cô tự bịa một cái lý do cao thượng nào cũng được."
Úy Lam cầm theo tờ hợp đồng kia, rời khỏi Thời Vũ, cô ngồi trong xe khóc hơn nửa tiếng, Thời Cảnh Nham quá nhẫn tâm, những thứ cô quan tâm nhất anh đều lấy đi cả rồi, không để lại cho cô một cái gì.
Bạn bè không có, công ty cũng không.
Điều tàn nhẫn nhất chính là, còn bắt buộc cô phải chủ động buông tay.
Thời Quang không hề chịu chút thương tổn nào, lợi ích của anh trong AIO cũng không hề bị ảnh hưởng, Mẫn Lộ vẫn duy trì được kiêu ngạo của bản thân.
Trước đây cô còn hi vọng xa vời rằng chú út sẽ là chỗ dựa của mình, nhưng bây giờ chú ấy lại đặt tình cảm lên hàng đầu, cho dù sau này ông biết những chuyện này do
Thời Cảnh Nham sắp đặt, ông cũng sẽ không hề ngăn cản.
Khóc đủ rồi, Úy Lam mở điện thoại ra, gửi một tin nhắn tập thể: "Tám giờ sáng mai, họp hội đồng quản trị."
Hai ngày sau, AIO chính thức tuyên bố, phó tổng giám đốc của Thời Vũ sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch của AIO, tổng giám đốc là Mẫn Lộ.
Không chỉ vậy, toàn bộ nhân viên trong AIO, kể cả bộ phận cấp cao cũng thay máu hoàn toàn.
Úy Lam đưa ra lý do: Thiết kế là chuyện nên để người có chuyên môn làm, sau này cô muốn dành toàn bộ tinh thần và sức lực vào chuyên môn của mình hơn.
Sau khi giao hết mọi công việc, Úy Lam cầm hết mọi đồ vật của mình trở về nhà, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã kéo tới.
Thành thị chói lóa, nhưng những gì cô có thể nhìn thấy chỉ toàn là đau thương.