Tần Minh Nguyệt ưu nhã nhấc li trà lên, nhấp vài ngụm thấm giọng, lại nói tiếp: "Tôi sợ nhất chính là lúc Thời Nhất Thịnh tức giận, đến lúc đó lại không quan tâm tới chuyện của anh trai của bà, cho nên tôi đâu dám nói chuyện này cho ông ấy biết, tôi phải tới đây để làm rõ mọi chuyện trước đã."
Nếu li nước cầm trong tay mẹ Úy Lai lúc này là li nhựa chắc chắn đã bị bóp dẹp rồi.
Tần Minh Nguyệt nhắc tới Thời Nhất Thịnh, "Tính cách ông nhà tôi vô cùng thẳng thắn, nhớ lúc Đào Đào còn học cấp hai, có một lần tan học về nhà, hai con mắt đỏ bừng, trùng hợp hôm ấy Thời Nhất Thịnh lại ở nhà, hỏi Đào Đào đã xảy ra chuyện gì, Đào Đào im lặng một lúc lâu mới dám nói, trong lớp có người nói con bé là đứa bé bị bỏ đi, còn bị bạn bè trêu chọc rằng chắc là con gái ngoài dã thú nên mới bị ném đi, không ai cần đến."
Năm chữ con gái ngoài dã thú này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Úy Minh Hải.
Thời Quang nhìn Tần Minh Nguyệt, cấp hai cô học có xảy ra chuyện như vậy sao?
Bạn bè trong lớp của cô đều rất tốt, không ai nói xấu gì cô cả, từ nhỏ đến lớn, chỉ duy nhất mỗi Úy Lai gọi cô là con riêng thôi.
Tần Minh Nguyệt dừng nửa phút, tiếp tục kể câu chuyện khi ấy, "Chuyện hôm đó khiến Thời Nhất Thịnh vô cùng tức giận, cả đêm đều ngủ không ngon, sáng hôm sau liền tới cổng trường học thật sớm, nhất định phải chờ gặp được phụ huynh của hai đứa bé kia, bắt hai đứa nhỏ ấy phải xin lỗi Đào Đào, hai cô bé ấy không muốn xin lỗi, ngay cả phụ huynh cũng ngang bướng không chịu, ông ấy liền chẳng thèm nói nữa mà trực tiếp lao vào đánh hai vị phụ huynh ấy luôn, tiền bồi thường thuốc men lần ấy nhà chúng tôi phải chịu hơn mười vạn."
Bà kể đoạn này chủ yếu là để Úy Minh Hải nghe, vốn dĩ bà không muốn kể ra, nhưng sợ Thời Cảnh Nham không cho.
Nói xong, Tần Minh Nguyệt nhìn về phía Úy Minh Hải, lúc này mới cho Úy Minh Hải một cái sắc mặt tốt, "Úy tổng, lần trước ông nhận lại Đào Đào, nửa đêm Thời Nhất Thịnh liền chạy tới Bắc Kinh, sáng hôm sau hẹn gặp ông ngay có phải không?"
Úy Minh Hải khẽ vuốt cằm, "Đúng vậy."
Tần Minh Nguyệt nhàn nhạt thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn mẹ Úy Lai: "Nhiệt độ mấy bữa tết nguyên đán ấy bỗng nhiên giảm đột ngột, cặp long phượng thai trong nhà đều phát sốt, ông ấy nói không có thời gian để xin nghỉ phép về nhà, thế nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Đào Đào, ông ấy không hề trì hoãn chút nào cho dù chỉ là một phút, tối đó ông ấy cố gắng bắt một chuyến tàu để tới Bắc Kinh vì sợ con gái mình vô một môi trường mới lại bị ủy khuất."
Đến bây giờ Thời Quang vẫn còn nhớ rõ, tối đó Thời Nhất Thịnh gọi điện vô cùng lo lắng cho cô, sợ cô bị ức hiếp.
Rõ ràng ông mệt mỏi như vậy nhưng sáng sớm hôm sau liền đi gặp Úy Minh Hải.
Không biết ông nói gì với Úy Minh Hải, sau đó lại vội vàng trở về Nam Kinh.
Tình thương cha mà ông dành cho cô mấy năm nay luôn rất vội vàng, toàn là những hành động nhỏ bé.
Thế nhưng chính những hành động ấy lại khiến con tim cô như mềm hẳn đi.
Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói chuyện với mẹ Úy Lai: "Thời Nhất Thịnh vô cùng cưng chiều Đào Đào, đến mức tôi nhìn còn phải ghen tị, cho nên tôi không thể nào thân thiện với con bé được."
Thật thật giả giả xen kẽ, nhưng đây chính là lời nói thật lòng của bà, không hề giả dối chút nào.
Bà che giấu cảm xúc dư thừa lại, tiếp tục dựng chuyện: "Lúc Đào Đào mới lên Đại học, có lần khóc lóc gọi điện về cho ba, vừa khóc vừa nói cảm thấy bản thân rất thất bại, làm gia sư cho một học sinh cấp ba mà cũng bị đuổi việc, đuổi thì cũng thôi đi, kết quả."
Nói tới đây, bà cố ý dừng lại, nhẹ nhàng thổi nhẹ vào li trà.
Thời Quang khẽ giật mình, đến tận bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện làm gia sư cho ba biết, bữa ăn tối đêm giao thừa Thời Yến Lãng có hỏi han cô vài câu, cô mới kể với hắn.
Nói đến làm gia sư, mọi người trong Úy gia đều biết, học sinh mà Thời Quang kèm cặp chính là Úy Lai, sau đó tất cả ánh mắt đều nhìn về phía mẹ Úy Lai.
Trước đó Thời Cảnh Nham không biết vì sao Thời Quang không làm công việc này nữa, hạt thông trong tay đã lột vỏ xong hết rồi, nhưng lại không đưa cô, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Thời Quang nghiêng đầu, không nhìn anh.
Li trà trong tay Tần Minh Nguyệt đã cạn đáy rồi, bà đứng dậy, rót đầy li nước trở lại.
Thời gian Tần Minh Nguyệt dừng lại không nhiều, lại nói tiếp: "Kết quả không biết mẹ đứa bé kia nghe ai nói Đào Đào là con nuôi, còn biết tôi rất khắt khe với con bé, sau đó còn gọi điện cho Đào Đào, nói ra những từ ngữ vô cùng ác độc không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ bà mẹ đó, còn có con gái của bà ta, mỗi lần học kèm đều làm khó Đào Đào, có thể tưởng tượng được lời nói có biết bao cay nghiệt.
Chúng tôi nuôi dạy Đào Đào rất tốt, không thèm chấp nhặt với đứa nhỏ kia, nào biết có một số người được một tấc lại muốn tiến lên một thước, ngông cuồng làm sao, còn tưởng cả Bắc Kinh này đều là nhà của bọn họ hay sao?
A, đúng rồi, nghe nói đứa bé ấy có một người chú, hình như có mở một công ty nhỏ."
Mọi người trong Úy gia: "..."
Tập đoàn của Úy Minh Hải trị giá trăm tỷ, vậy mà qua lời nói của bà liền trở thành một công ty nhỏ không đáng nhắc tới.
Bỗng nhiên Thời Quang hít khí lạnh, lúc ăn hạt thông liền bị cắn trúng đầu lưỡi.
Cô nhìn về phía Thời Yến Lãng, hóa ra mấy hôm nay hỏi cô chuyện Úy Lai chính là vì muốn bênh vực cô.
Thời Yến Lãng tránh đi ánh mắt của cô, sờ sờ chóp mũi, giả bộ như không có chuyện gì tiếp tục chơi game.
Hắn không ngờ thím tư sẽ dựng lên một câu chuyện xuất sắc như vậy, đưa cho bà một chút tài liệu, bà có thể xây dựng một câu chuyện cẩu huyết, hấp dẫn như một bộ phim.
Tần Minh Nguyệt nói dối không chút ngập ngừng, nói tiếp: "Đứa bé kia nói, dù sao một nửa cổ phần công ty chú út đều là của con bé, sẽ để bản thân chịu thiệt thòi một chút mà để ý tới Đào Đào, nếu con bé cao hứng sẽ cho Đào Đào một công việc kiếm sống."
Nói xong, bà "A" một tiếng.
Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại thể hiện đầy đủ sự khinh thường và khinh miệt trong lời nói.
"Cho dù tôi có không thích Đào Đào, thế nhưng ba mẹ tôi luôn coi Đào Đào là cháu ngoại ruột của mình, đã sớm trải ra một con đường đầy hoa cho con bé, làm gì tới phiên một đứa nhóc không biết trời cao đất rộng ban phát cho một công việc?"
Mặt Úy Lai đen thui, nắm chặt lấy bàn tay, bóp chặt đến nỗi quên mất cả đau đớn.
Mọi kiêu ngạo của bản thân đều bị chà đạp dưới chân của người khác.
Thời Quang nhẹ nhàng cắn hạt thông, nhắc tới ông bà ngoại ở Nam Kinh, đúng là đối xử với cô vô cùng tốt, không vì cô là con nuôi, hay Tần Minh Nguyệt không thích cô mà đối xử bất công với cô, so với những đứa cháu khác trong nhà, ông bà ngoại luôn quan tâm cô hơn một chút.
Tần Minh Nguyệt uống mấy ngụm trà, suy nghĩ tiếp kịch bản, "Thời Nhất Thịnh nghe con gái khóc lóc kể lại mọi chuyện, thế nhưng điều khiến ông ấy tức giận nhất chính là thân thế của con gái mình bị người khác coi như một trò đùa.
Thứ sáu tuần ấy ông ấy liền chạy tới Bắc Kinh, muốn tìm mẹ cô bé kia nói chuyện rõ ràng, đứa bé kia mới cấp ba còn nhỏ tuổi thì coi như không cố ý nói vậy đi, sẽ bỏ qua coi như không có chuyện gì, thế nhưng một người lớn cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, ăn cơm nhiều năm như vậy mà cũng không có tác dụng gì.
Tới khi Thời Nhất Thịnh tới Bắc Kinh, Đào Đào lại không muốn ba mình cãi nhau với người khác, liền không nói làm gia sư ở đâu hay làm cho ai.
Thời Nhất Thịnh không còn cách nào khác chỉ có thể an ủi con gái một chút, rồi quay trở về."
Lời nói vừa kết thúc, bầu không khí trong phòng khách hoàn toàn thay đổi
Mẹ Úy Lai khó chịu nhấp một ngụm trà, khổ không tả được, hết lần này đến lần khác có nỗi khổ mà không nói được, bởi vì Tần Minh Nguyệt cũng không chỉ đích danh đó là ai.
Một li trà, Tần Minh Nguyệt đã uống được một phần ba, bà nhìn mẹ Úy Lai cười cười, trong giọng nói mang theo một chút áy náy: "Bà thấy tôi có vô dụng hay không, không thể khiến ba Đào Đào lắng nghe lời nói bản thân, nếu không sẽ cãi nhau cả ngày trời."
Sau đó lại chuyển hướng: "Rốt cuộc giữa Đào Đào và Úy Lai xảy ra chuyện gì vậy? Tôi có hỏi qua Đào Đào, nhưng cũng không thể nghe lời nói từ một phía được, mượn cơ hội hôm nay, người lớn chúng ta nói chuyện với nhau đi, miễn cho vì một hiểu lầm không đáng có mà xa cách nhau."
Sắc mặt mẹ Úy Lai đã trắng bệch, bà không ngờ Tần Minh Nguyệt nhìn vẻ ngoài mềm mại như vậy mà nói câu nào cũng đầy dao găm, mỗi một con dao đều đâm vào điểm yếu của bà, bà cảm thấy có một ánh mắt lạnh thấu xương đang nhìn chằm chằm mình, còn hung ác hơn cả Tần Minh Nguyệt.
Úy Minh Hải sờ túi áo, có thuốc lá, ông liền đứng dậy rời đi.
"Mẹ Úy Lai?" Tần Minh Nguyệt gọi một tiếng.
Mẹ Úy Lai hoàn hồn, "Chuyện giữa mấy đứa nhỏ thôi, về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại Úy Lai thật tốt, sau này hai đứa nhỏ sẽ hòa thuận sống chung với nhau ấy mà."
Tần Minh Nguyệt cười cười: "Mẹ Úy Lai à, không thể trách oan con cái được đâu, nên làm rõ ràng mọi chuyện, nếu không phải Đào Đào ương bướng không chịu quay trở về, tôi cũng không cố chấp đến vậy, nếu là Đào Đào sai, hôm nay con bé nhất định sẽ xin lỗi Úy Lai."
Trong lời nói này có một tầng ý tứ khác, Úy Lai nhất định phải xin lỗi Đào Đào.
Mẹ Úy Lai tránh nặng tìm nhẹ, "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là hôm sinh nhật chú út con bé, Úy Lai mặc váy của Thời Quang, sau đó hai đứa liền cãi nhau một chút ấy mà."
Nói ra cũng không quá vô lý, bà cũng tranh thủ bổ sung: "Về nhà tôi cũng đã răn dạy lại Úy Lai rồi."
Tần Minh Nguyệt gật gật đầu, "Tôi còn tưởng Đào Đào nói dối chứ, con bé nói người khác tự ý lấy váy của con bé mặc vào, tôi không tin, nhà nào mà lại dạy dỗ con cái mình như vậy chứ. Hai đứa nhỏ ở nhà tôi cũng vậy, xưa nay chưa bao giờ tự ý đụng chạm bất kỳ đồ vật nào trong phòng Đào Đào."
Bà nghĩ được ý gì liền nói ý đó, đêm nay phá kỷ lục trước giờ của bà, trước kia dù có cãi nhau với Thời Nhất Thịnh cũng chưa từng nói nhiều đến như vậy.
Sau đó bà nhìn về phía Thời Yến Lãng, "Đúng rồi, Thời Yến Lãng, bữa con đi ăn chung với Đào Đào cũng có xích mích với Úy Lai có phải không?"
Thời Yến Lãng vẫn còn đang chơi game, "Đúng ạ, lúc ấy Úy Lai đang đi ăn với bạn trai mình, tụi con trùng hợp ngồi chung một bàn, Úy Lai nói Đào Đào là con riêng, con nhịn không được, xém chút nữa thì đánh người rồi."
Thời Yến Lãng dừng tay, không chơi game nữa, "Lúc đó cô thi không tốt, kết quả chỉ đứng thứ ba từ dưới đếm lên, không vì yêu đương nên mới như vậy sao? Tôi nói sai chỗ nào?"
Úy Lai: "Nói bậy, không hề có chuyện đó!" Cô tức hổn hển.
Mẹ Úy Lai nhìn chằm chằm mặt con gái mình, Úy Lai có nói dối hay không, bà có thể phân biệt được, lúc này đây, rõ ràng Úy Lai không có đầy đủ chứng cứ, nếu thật sự cô không làm chuyện đó, đã sớm đứng lên cãi lại rồi.
Mẹ Úy Lai tức giận đến đau tim, hận không thể một cước đạp chết Úy Lai, không ngờ cô lại dám yêu sớm.
Tần Minh Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian chênh lệch không nhiều, bà nói: "Mẹ Úy Lai có phải đã hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi không, có nên nói con mình tới xin lỗi Đào Đào không?"
Úy Lai cảm thấy chuyện ngày hôm nay không thể cho qua được rồi, cô vô thức cầu cứu chú út, thế nhưng chú ấy không ở trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ lớn, cô thấy chú út đang hút thuốc trong sân.
Khói mù lượn lờ, một làn gió thổi qua làm tỏa đi hết cả.
Những lời nói tựa như không có ý nghĩa gì của Tần Minh Nguyệt đều đã đâm thẳng vào trái tim ông.
Trong phòng.
Mẹ Úy Lai bị nhiều cặp mắt nhiều chuyện nhìn chằm chằm như vậy, lại đuối lý không thể nói lại, mấu chốt còn ở câu nói uy hiếp ban nãy của Tần Minh Nguyệt vẫn còn đọng lại trong tai bà.
Khó chịu lại bị áp lực và bất đắc dĩ, phải chịu đựng phẫn nộ trong lòng, đành phải tự mình kiểm điểm trước, nói bản thân thất trách, không biết dạy dỗ con cái.
Vỗ vỗ Úy Lai, "Chuyện này cũng là con không đúng, xin lỗi chị con đi."
Mắt Úy Lai đỏ ngầu, cô chưa bao giờ chịu uất ức như vậy.
Cô biết, nếu cô không xin lỗi, cuộc sống sau này sẽ vô cùng khó khăn, bờ môi xém nữa thì bị cắn nát, thật vất vả nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
Thời Quang không ngẩng đầu, ăn hết hạt thông mà Thời Cảnh Nham đã tách ra sẵn cho mình.
Lời xin lỗi này, cô vốn không cần.
Không bao lâu sau, bà nội bước ra khỏi phòng làm việc, "Chúng ta về thôi, còn phải qua chúc tết những nhà khác nữa."
Tần Minh Nguyệt đứng dậy, "Được ạ."
Bà lướt qua những người trong Úy gia, trên người lộ ra khí chất cường thế cùng lạnh lẽo, khiến cho người khác run sợ.
Thời Quang cũng đứng dậy đi theo, cô phát hiện vốn dĩ hôm nay cô không cần nói câu nào.
Thời Cảnh Nham vừa rồi cứ ngồi tách hạt thông, rút khăn giấy ướt ra lau lau tay, anh vẫn ngồi im không nhúc nhích, nói với Thời Quang: "Lát nữa em đi chung xe về với anh."
Thời Quang nhìn anh mấy giây, hiểu ra, tạm thời anh vẫn chưa đi.
Cô đã đứng lên lại ngồi xuống.
Bà nội với Tần Minh Nguyệt và Thời Yến Lãng chào tạm biệt rời đi.
Những người trong Úy gia có muôn vàn sắc thái, lo lắng không thôi, thỉnh thoảng nhìn vào mắt nhau.
Thời Cảnh Nham đứng dậy, lấy tập hồ sơ để lên bàn trà, đặt trước mặt mẹ Úy Lai.
Mẹ Úy Lai không hiểu gì, nhìn về phía Thời Cảnh Nham, mặt anh không biểu cảm, ánh mặt lạnh lẽo.
"Đây là cái gì?" Nói xong, bà cầm lên.
Hai chân Thời Cảnh Nham vắt chéo, dựa vào ghế sô pha, không nói gì.
Mẹ Úy Lai mở ra, tay hơi dừng lại.
Là tài liệu về hai người anh trai và một người chị của bà, còn có một cột tổng hợp tất cả công việc của mọi người trong nhà, Thời Cảnh Nham đều dùng bút đỏ đánh dấu lại.
Bà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thời Cảnh Nham: "Không phải đã xin lỗi rồi sao?"
Khinh người quá đáng, đều là dựa vào quyền thế cả thôi.
Bờ môi Thời Cảnh Nham mím chặt thành một đường, lát sau mới nói, "Xin lỗi là xong?" Cằm anh khẽ nhếch, "Trang cuối cùng là giá của cái váy."
Mẹ Úy Lai nhanh chóng lật ra trang cuối cùng, lúc này ba của Úy Lai cũng ngồi bên cạnh, những câu nói vừa rồi của Tần Minh Nguyệt ông cũng không thể nào nói lại, biết được nhà mình đuối lý.
Ông nhìn đến giá trị của cái váy, tức giận không thôi: "Năm trăm vạn? Đây là váy làm từ kim cương sao?"
Thời Cảnh Nham: "Ông nói đúng rồi, cái váy này được khảm kim cương."
Mẫn Lộ có một viên kim cương, khi ấy cô đã tìm một thợ lành nghề mà phân tách ra.
Anh nhìn lướt qua Úy Lai, "Nếu không có kim cương sao có thể gọi là váy công chúa? Con gái ông sẽ để ý tới sao?"
Úy Lai cúi đầu không nói gì, đúng thật bởi vì trên đó có kim cương nên cô mới thích nhất.
Không chỉ Úy Lai, ngay cả Úy Lam lần đầu tiên thấy cái váy đó cũng vô cùng kinh ngạc.
Những cái váy mấy chục vạn được thiết kế riêng kia đều không thể so sánh với cái váy này.
Thời Cảnh Nham không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng: "Hai trăm vạn, một đồng cũng không thể thiếu. Đương nhiên, nếu các người muốn đền bù một cái váy khác cũng được, thế nhưng phải giống y đúc cái váy này."
Mẹ Úy Lai nắm chặt tờ giấy trong tay, âm thanh "Ào ào" phát ra, nghiên răng nghiến lợi: "Thời Cảnh Nham, cậu là đang đe dọa sao?"
Sắc mặt Thời Cảnh Nham không thay đổi: "Bà cảm thấy là như vậy thì đó chính là như vậy." Anh nói tiếp: "Hai trăm vạn, bà đưa đến viện mồ côi, trước mùng tám, tôi nhất định phải thấy bằng chứng chuyển khoản của các người."
Anh nói chậm rãi từng chữ, "Có những chuyện không phải hai trăm vạn là có thể giải quyết tất cả."
Nói xong, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác của Thời Quang, nắm chặt lấy tay cô rời đi.
Trong viện, Úy Minh Hải đang nói chuyện với mẹ mình, cũng là cố ý chờ đợi Thời Quang, mẹ ông vỗ vỗ vào bờ vai ông, sau đó quay người nói chuyện với Thời Quang, "Đào Đào, trưa nay ở lại ăn cơm với bà nội đi."
Thời Quang lắc đầu, "Con phải về, trong nhà còn có họ hàng, khi nào con rảnh sẽ qua cửa hàng thăm bà nội."
Bà nội thở dài, bà biết nói gì cũng không thể thay đổi được quyết định của cô.
Thời Quang ôm bà một cái, "Bà nội năm mới vui vẻ, mạnh khỏe."
Bà nội cũng ôm cô một cái, "Cháu ngoan."
Bà nội không nỡ nhưng cũng không nói gì, đi vào nhà, trong viện yên tĩnh lại.
"Đào Đào." Úy Minh Hải đến gần, đưa ra một bao lì xì màu đỏ, "Ba cho con tiền mừng tuổi, không nhiều lắm, con cầm đi." Nhét bao lì xì vào túi cô, đè tay lại không cho cô động vào.
Thời Cảnh Nham cưng chiều xoa đầu cô, lên xe trước.
Thời Quang cũng không cố gắng trả lại bao lì xì, có nhiều thứ, nên nhẹ nhàng cho qua.
Trước kia là Tần Minh Nguyệt, bây giờ là Úy Minh Hải.
Những chấp niệm cũng như hèn mọn van xin của cô cũng nên buông xuống rồi.
Cô nhìn Úy Minh Hải: "Cám ơn ba. Ba cũng bảo trọng nhé, sau này... tự chăm sóc bản thân, con cũng vậy."
Cô nhẹ nhàng ôm Úy Minh Hải, sau đó không quay lại nhìn ông, quay lưng rời đi.
Di động Thời Quang vang lên, là Thời Nhất Thịnh gọi cho cô, cô hít sâu một hơi, tạm thời không nghe máy.
Ô tô chậm rãi khởi động, rời đi.
Úy Minh Hải cũng có cuộc điện thoại, là thư ký Trần gọi tới, ông không nghe máy, cứ nhìn theo chiếc ô tô đang dần rời xa.
Tựa như vẫn còn nghe được bài hát trời cao biển rộng bản quốc ngữ của cô.
"Dù sao nhiều người cũng từng đau thương như vậy, tôi sao không thể buông xuống quật cường, tôi cũng có thể buông bỏ tất cả mà, rồi nhất định sẽ trở thành đôi cánh đẹp nhất bầu trời này."
Lúc đó nhạc chuông điện thoại ông cũng vang lên, là bản tiếng Quảng Đông.
"Tha thứ cho anh cả đời không bị trói buộc, tư do yêu đương, nhưng cũng sợ sẽ có một ngày mắc sai lầm..."
Hai bài hát, cứ văng vẳng vang lên bên tai ông.
Trong khi đó xe của Thời Cảnh Nham sớm đã biến mất phía cuối con đường rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT