Khi giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, Đường Khanh liền biết mình phải rời khỏi.
“Hệ thống.”
“Biết rồi biết rồi.”
Hệ thống dứt lời, trên không trung của Tịch Dao Tiểu Uyển - hoặc có thể nói là toàn bộ Kiếm Huyền Tông xuất hiện một đám mây tím lớn, đám mây vừa áp xuống, giống như cả ngọn núi bị bao bọc bên trong, hơn nữa sấm sét bên trong đám mây kia đan xem đày đặc, thanh thế to lớn này khiến tất cả mọi người chấn độgn chạy ra xem.
“Đây…… Đây là vị đạo hữu nào đang độ kiếp?”
“Chưởng môn, người xem lôi vân này, ta còn chưa bao giờ thấy.”
“Chỉ sợ là lôi vân Đại Thừa kỳ trở lên, tuy ta cũng chưa bao giờ gặp, chẳng qua Tàng Thư Các từng có ghi lại, đây là Cửu Thiên Huyền Lôi.”
“Độ kiếp thành tiên trong truyền thuyết!”
Chưởng môn cả kinh nói, tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
Chẳng qua rất nhanh bọn họ lại bừng tỉnh, có thể may mắn xem đạo hữu Đại Thừa kỳ độ kiếp ở khoảng cách gần thế này, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.
Thanh Hư Tử lạ không giống như những người khác, ông nhíu mày, nhìn phương hướng đám mây kia, nếu như không đoán sai, đó chính là Tịch Dao Tiểu Uyển.
“Thanh Hư Tử.”
Hồng Hồ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn chỗ kia, chậm rãi nói: “Nếu là Dao Nhi, vậy chính là chuyện cực kỳ tốt.”
“Ta biết.”
Thanh Hư Tử nói, “Chỉ là trong lòng có chút không nỡ.”
Hồng Hồ cực kỳ tiêu sái, thấy lôi vân biến mất, vạn đạo kim quang chiếu thẳng xuống mặt đất, tức khắc sang sảng cười to, “May mắn nhìn thấy độ kiếp thành tiên, đời này cũng đáng.”
Ở một chỗ khác, Tịch Dao Tiểu Uyển, trong một loạt tiếng chúc mừng, Kỳ Tu sắc mặt tối tăm, nhìn cô gái nhỏ một thân bạch y như trích tiên giữa luồng hào quang rực rỡ.
“Này, Kỳ Tu, ta ở trên trời chờ ngươi, ngươi cũng đừng để ta đợi lâu quá.”
Đường Khanh đứng trong luồng sáng vàng, tươi cười ngọt ngào nói: “Còn nữa, phải đối xử tử tế với thế giới này, nếu ngươi còn giống như trước, ta sẽ tức giận nha.”
Một câu ‘chờ ngươi’ của Đường Khanh tức khắc khiến sát khí trên người Kỳ Tu bớt đi không ít, hắn không chớp mắt nhìn cô, đến tận khi thân ảnh của cô mờ dần, mới gật đầu thật mạnh, “Được.”
Đinh…… Giá trị điểm nhiệm vụ trước mắt: 80 Trạng thái nhiệm vụ trước mắt: Khấu trừ linh dược 20 điểm Tổng giá trị điểm tích lũy trước mắt: 141 Giá trị điểm nhiệm vụ thế giới sau: 50 Kỹ năng thiên phú thắp sáng ở thế giới sau: Thú thể chín mạng
***
Về Kỳ Tu
Ký ức đầu tiên của Kỳ Tu là trong một con phố phồn hoa, bốn phía người đến người đi, rất náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt đó lại dường như không liên quan gì tới hắn cả, hắn không biết mình là ai, cũng không biết sao mình lại đến nơi này, bởi vì hắn phát hiện trong óc mình trống rỗng, ký ức trước kia đã toàn bộ không còn.
Một năm đó, hắn mới năm tuổi.
Ngay từ đầu vì diện mạo hắn đáng yêu, còn có không ít người bố thí chút đồ ăn, nhưng cũng vì vấn đề diện mạo mà lại khiến một số kẻ biến thái mưu toan bán hắn cho tiểu quan quán* (*tương tự kỹ viện nhưng người hành nghề là nam) để đám quan to hiển quý chơi đùa, hắn tất nhiên không muốn làm việc dơ bẩn kia, cho nên liền thoát khỏi nơi đó, chẳng qua hắn cũng rõ ràng, chỉ cần khuôn mặt này của mình còn đó, vẫn sẽ còn những kẻ rác rưởi kia, vì thế hắn ngày ngày bôi xấu mặt mình, lẩn vào giữa đám khất cái* (*ăn mày).
Cứ như vậy, năm năm liền trôi qua, hắn đảo mắt đã mười tuổi, đã trải qua các loại trò hề của nhân gian, vốn tưởng rằng mình sẽ như vậy cả đời, lại vô tình nghe được tông môn tuyển đệ tử.
Rốt cuộc cũng coi như một cơ hội có thể trở nên cường đại, hắn không muốn bỏ qua, vì thế một đường đi bộ, đi những mấy năm, rốt cuộc cũng tới Kiếm Huyền Tông.
Kiếm Huyền Tông tuyển đệ tử nghiêm ngặt, tuy chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Mấy năm nay, hắn nỗ lực tu hành, rốt cuộc cũng trổ hết tài năng trong một lần đại hội thi đấu dành cho tân đệ tử.
Chỉ là, hắn không nghĩ rằng thiên phú như vậy lại thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác.
Vốn đã chuẩn bị nghênh đón các loại vũ nhục, lại không nghĩ rằng sư tỷ nhìn như điêu ngoa tùy hứng này cũng không gây ra cho hắn thương tổn thực chất gì, ngược lại còn cho hắn số cơ hội mà trước đây căn bản không thể nào có, hắn rất quý trọng, nhận thức về sư tỷ cũng bắt đầu dần dần đổi mới.
Hắn thấy nhiều tiểu nhân chó cậy thế chủ, cậy thế bắt nạt người, cũng từng được ân huệ của người khác, nhưng những gì sư tỷ cho hắn, lại khiến hắn đời này khó có thể quên.
Dần dần, ánh mắt hắn bắt đầu dõi theo nàng, chỉ là hắn cũng biết, với thân phận của mình, hắn căn bản không có tư cách đứng bên cạnh nàng, cho đến lần thí luyện đó, hắn thế mà lại tìm được ký ức của mình, nhưng ký ức này lại khiến hắn khó mà tiếp nhận, bởi hắn phát hiện mình lại có thân thể Ma tộc.
Trong khoảnh khắc đó, hắn tình nguyện mình chưa bao giờ là nhi tử của Ma Tôn tiền nhiệm, hắn tình nguyện chỉ là người bình thường, bởi vì sư tỷ hắn, ghét nhất là Ma tộc.
Mấy năm nay ở chung, vốn định giải thích với nàng, nhưng nàng lại không cho mình lấy nửa cơ hội giải thích, trực tiếp bảo hắn quyết đấu với nàng.
Hắn sao có thể hạ thủ được, vì thế tùy ý để nàng đâm trúng, vốn tưởng như vậy có thể khiến nàng nghe mình nói, nàng lại tuyệt tình đá hắn xuống vực sâu.
Tục ngữ nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nhưng sau khi hắn rơi xuống vực được người cứu, ngay sau đó lại bị lọt vào Vô Tẫn Thâm Uyên.
Ba mươi năm kia, là ba mươi năm thống khổ nhất đời này của hắn, chỉ là loại thống khổ này khi so với nỗi đau mất đi sư tỷ, căn bản vẫn không thấm tháp chút nào.
Một khắc ra khỏi Vô Tẫn Thâm Uyên, hắn liền ngựa không dừng vó tìm được nàng.
Sư tỷ vẫn cao cao tại thượng như vậy, nhưng hắn lại không còn là mình khi trước, hắn có tư cách giữ nàng lại, chỉ là sự tuyệt tình của nàng khiến hắn có chút sợ hãi, hắn không dám tiếp tục đối tốt với nàng như trước kia, sợ nàng rời đi, vì thế liền đổi sang biện pháp kém cỏi nhất, khiến nàng trở thành tỳ nữ của mình.
Chẳng qua rất nhanh, hắn liền từ bỏ biện pháp này, bởi hắn gặp được Thanh Hư Tử, nghĩ tới một biện pháp càng tốt hơn, chính là để nàng diễn phu thê ân ái với mình, mặc dù biết những điều này đều là giả, cũng khiến hắn cam tâm tình nguyện.
Bởi vì chuyện liên quan đến Thôn Thiên Ma Tôn, nàng đã đáp ứng.
Đoạn thời gian kia chính là khoảng thời gian vui sướng nhất đời này của hắn.
Nàng cho rằng tất cả sủng ái của hắn chẳng qua là diễn kịch, lại không biết đó đều là tình cảm chân thật nhất của hắn.
Niềm vui luôn cực kỳ ngắn ngủi, ngay khi hắn muốn sau khi giết Thôn Thiên Ma Tôn liền chung sống cùng nàng cả đời như vậy, nàng lại chết đi, vì cứu mình.
Hắn tình nguyện người chết chính là mình, nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc, mỗi ngày ôm thi thể lạnh băng của nàng, hắn thiếu chút nữa phát điên.
Ngay khi hắn sắp không thể kiên trì sống sót, nàng đã trở lại.
Ôn nhu như vậy, tươi cười như thế, hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ, rốt cuộc sư tỷ sao lại thích hắn được.
Chẳng qua, dù không thích thì đã sao, kinh hỉ cực đại ùa đến, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như lúc trước, lúc này đây, hắn phải đối xử với nàng thật tốt.
Kinh hỉ còn chưa lui, Thiên Đạo lại cho hắn một kinh hỉ thật lớn khác, hóa ra nàng lại thích mình! Thế giới trước nay luôn tối tăm, từ đây sáng ngời rực rỡ.
Cứ như vậy lại qua mấy năm sung sướng, vốn tưởng bọn họ sẽ luôn như vậy, nhưng ý trời trêu ngươi, cũng không biết có phải vì là linh thể trời sinh hay không, mà tốc độ tu luyện của sư tỷ lại tăng nhanh cực độ, khi hắn còn chưa đột phá Đại Thừa trung kỳ, nàng đã độ kiếp thành tiên.
Lại một lần nữa, hai người xa cách hai nơi, không thể nào gặp mặt.
Nhìn nàng trong lôi kiếp, cười nói chờ mình, đó là ước định của hai bọn họ, sao hắn lại có thể không tuân thủ? Hắn liều mạng tu luyện, chính là muốn dùng phương pháp nhanh nhất để gặp nàng, nhưng tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên tiến triển tu vi cực kỳ chậm, cứ như vậy qua 500 năm, suốt 500 năm thời gian, hắn rốt cuộc mới chờ được lôi kiếp.
Chỉ là, lúc này, hắn lại không tìm được nàng.
Hắn, lại mất nàng thêm lần nữa……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT