Edit: Xanh Lá

Đường Khanh chậm chạp không nhận ra, đợi đến khi phát hiện trên người Phó Minh Trạm có điểm không thích hợp, mới hiểu được vì sao hệ thống lại nói ra lời đó.

Mà lúc này, Phó Minh Trạm đã hôn lên môi cô.

Thái phó đại nhân thường ngày hôn hôn sờ mó, Đường Khanh sớm đã quen, nhưng nụ hôn hôm nay lại hoàn toàn khác biệt, sau khi cô ngây người trong chốc lát, cô liền bắt đầu có chút sợ hãi. Không phải cô nhát gan, nói cho cùng thì nam chính mất khống chế sẽ rất kinh khủng.

Đường Khanh hoang mang lo sợ, chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ, nhưng hệ thống lại buông tay, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.

“Hoàng thượng, lúc này mà ngươi còn có thể phân tâm được, xem ra là ta vô dụng.” Giọng Thái phó đại nhân hơi trầm khàn, ánh mắt nhìn tiểu hoàng đế càng như hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

“Thái…… Thái phó đại nhân, ngươi, ngươi bình tĩnh đã.”

Nhìn đôi mắt tiểu hoàng đế tràn ngập sương mù, nước mắt rưng rưng, nếu đổi thành Phó Minh Trạm trước kia đã sớm mềm lòng, nhưng hiện giờ dáng vẻ này sẽ chỉ khiến hắn càng thêm khó nhịn, càng muốn giày vò cô.

“Hoàng thượng muốn ta bình tĩnh như thế nào?”

Lời tuy như thế, nhưng động tác trên tay lại không có nửa phần tạm dừng, mắt thấy bàn tay tà ác kia sắp chạm đến ngực cô, Đường Khanh do dự trong chớp mắt, cuối cùng cắn răng một cái, quyết tâm nhắm mắt, trực tiếp đưa tay mò xuống……

So với bị phát hiện thân phận nữ nhi, còn không bằng đổi sang phương thức nghĩ qua có thể chấp nhận được.

Nhưng Đường Khanh rất nhanh phát hiện, phương thức này cô cũng không tiếp nhận nổi. Ngay khi cô sắp kiệt sức, Thái phó đại nhân rốt cuộc cũng xong……

“Hoàng thượng thật khiến ta bất ngờ.” Phó Minh Trạm giọng nói mang theo một tia khàn khàn sung sướng, hắn tuy thích tiểu hoàng đế, nhưng cũng hiểu sâu trong nội tâm tiểu hoàng đế vẫn có chút mâu thuẫn, vốn định chờ đến ngày cô tự nguyện, lại không nghĩ rằng ngày này làm hắn kinh hỉ như thế.

Không sai, Thái phó đại nhân coi việc tiểu hoàng đế nhảy cho hắn xem trở thành cô đã đồng ý “chuyện nào đó”.

Đường Khanh nhìn tay mình mỏi sắp gãy, có khổ không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng: “Thái phó đại nhân cũng khiến ta rất bất ngờ đấy.”

Nghĩ đến tiểu hoàng đế bị thiên tàn, trong mắt Phó Minh Trạm hiện ý cười, mang theo cảm giác lười biếng khi xong việc mà ôm tiểu hoàng đế vào lòng, “Hâm mộ?” Nói xong, hắn nắm bàn tay trắng nõn như ngọc của cô đặt bên miệng khẽ hôn, hơi có chút mê hoặc nói: “Hoàng thượng không cần hâm mộ, về sau nó chính là của ngươi.”

Sau một lúc cạn lời, trong đầu Đường Khanh đột nhiên truyền ra một giọng nói u oán, “Thật sự là cay xong con mắt lại kích thích lỗ tai.”

“Ây dà, đây chẳng phải hệ thống đại gia sao.” Nếu nói lúc trước cô còn có chút xấu hổ. Sau khi nghe hệ thống nói xong liền lập tức biến thành tài xế già: “Dù sao cũng là nam chính, quả nhiên thể lực kinh người. Thế nào, hệ thống đại gia xem có vừa lòng không?”

Hệ thống:…… Hắn không nên mở miệng mới phải! Đã sớm biết ký chủ rác rưởi Đường Khanh này là gia hỏa không biết xấu hổ mà lại!

Chẳng qua vì tránh cho người nào đó hiểu lầm, hắn vẫn giải thích: “Gần đây cấm cảnh nhạy cảm, trước mắt ta chỉ có thể nhìn thấy màu đen.”

“Ai nha, vậy thật đáng tiếc.” Đường Khanh nói vẻ tiếc nuối, nội tâm lại khác hoàn toàn, đầy đầu óc đều là đúng vậy a a a, tay của ta không bao giờ còn thuần khiết nữa! Đôi mắt ta cũng bị làm bẩn!

Khóc thút thít a……

Một người một hệ thống thương tổn lẫn nhau, Phó Minh Trạm thấy tiểu hoàng đế trong ngực rất lâu không nói, cho rằng lời mình nói vừa rồi đã kích thích đến “hắn”, rốt cuộc thân là nam tử, còn là ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, lại có bệnh khó nói ra như thế, đổi sang bất luận kẻ nào cũng đều sẽ không vui.

Nghĩ một chút, vốn định tiếp tục nhưng hắn lại dừng suy nghĩ trong lòng, an ủi nói: “Trước đó vài ngày thủ hạ của ta đã tìm được một thần y, có cần gọi hắn vào cung thăm khám không?”

Đường Khanh không biết mình vừa tránh được một kiếp, hơi ngây người một lúc, đột nhiên lắc đầu, “Không cần, dù sao trẫm cũng không cần con nối dõi, trị hay không đều không sao cả.”

Lần này đến phiên Phó Minh Trạm kinh ngạc. Hắn vẫn muốn độc chiếm tiểu hoàng đế, chỉ là về phương diện con nối dõi, nếu tiểu hoàng đế có thể trị khỏi, hắn cũng không cách nào tàn nhẫn cướp đoạt quyền lợi này của “hắn”, tuy rằng tưởng tượng đến việc tiểu hoàng đế sẽ ôm người khác đi vào giấc ngủ, hắn liền điên cuồng muốn giết người. Nhưng tiểu hoàng đế lại nói cho hắn rằng mình không cần con nối dõi, vậy có phải điều đó có nghĩa, hắn có thể độc chiếm tiểu hoàng đế cả đời?

Tưởng tượng đến đây, trong lòng hắn sung sướng vạn phần, ngay cả cánh tay ôm lấy cô cũng không khỏi chặt thêm chút nữa, “Không hối hận sao?”

“Không hối hận.”

Dứt lời, hệ thống đột nhiên mở miệng, “Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ tăng lên đến 87%.”

Đường Khanh trong lòng vui vẻ, trên mặt lại không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, cũng may Thái phó đại nhân sau khi có được đáp án mình muốn cũng không tiếp tục giày vò người ta nữa.

Mấy ngày sau, phiên vương các nơi đều nhộn nhịp vào kinh, nhất thời, kinh thành náo nhiệt chưa từng có.

Đường Khanh vẫn tít mít trong tẩm cung, hưởng thụ đãi ngộ của vua chúa, chẳng qua từ sau ngày hôm đó, cô liền không thích xem người ta khiêu vũ nữa. Khiêu vũ hỏng việc nha, cô thật sự không muốn lại giẫm lên vết xe đổ, cũng may gần đây bởi vì phiên vương nhập kinh nên Phó Minh Trạm cũng không rảnh giày vò cô.

Không có việc gì làm, cô liền nghĩ tới nữ chính Mục Thanh Linh, từ hai năm trước sau khi gặp qua nàng ấy, cô liền gần như đã quên nàng ấy luôn.

Nghĩ một chút, cô quyết định triệu kiến vị nữ chính căn bản không phát huy được tác dụng này.

Rốt cuộc thì sau khi phiên vương nhập kinh, An vương sẽ mượn cơ hội này dấy binh tạo phản, mà cuộc sống xui xẻo của Mục Thanh Linh cũng bắt đầu từ đây. Hiện giờ tuy lúc nào nàng ấy cũng vào cung chưi cùng Cửu công chúa, nhưng rốt cuộc vẫn ở lại phủ mình, khó bảo đảm không xảy ra chuyện.

Mục Thanh Linh đột nhiên bị triệu kiến, thật ra cũng hơi kinh ngạc, tuy không rõ vì sao lại triệu kiến mình, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tiến đến.

So với hai năm trước, Hoàng thượng lại càng anh tuấn hơn, nàng nhìn mà hơi có chút mặt đỏ tim đập, nếu không phải đang cúi đầu, Mục Thanh Linh đều cảm thấy mình sẽ thất lễ trước mặt bệ hạ.

Đường Khanh trong lòng có chuyện, cũng không chú ý tới chi tiết này, chỉ tùy ý hỏi thăm nàng chút chuyện, lại nói: “Quá ít ngày nữa là đến thọ yến của trẫm, Tiểu Cửu có thể sẽ sợ sệt, đến lúc đó trong cung e cũng sẽ có không ít người, mấy ngày này ngươi liền ở lại trong cung đi.”

Mục Thanh Linh đỏ mặt, cố duy trì lễ nghi mà nữ nhi thế gia nên có, nhẹ giọng tiếp chỉ, nội tâm lại tràn ngập các loại thẹn thùng.

Đường Khanh cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng. Sau khi nàng ấy rời đi, cô vốn định tìm chút thú vui để tiêu bớt thời gian, lại thấy Thái phó đại nhân đột nhiên trầm mặt đi tới tẩm cung của mình.

“Hoàng thượng, nghe nói ngươi mới vừa triệu kiến cô nương Mục phủ.”

Đường Khanh nằm trên nệm, lười nhác ngẩng đầu lên, tiếp theo gật đầu thừa nhận nói: “Đúng vậy, làm sao thế?”

Nhìn tiểu dáng vẻ hoàng đế hồn nhiên không biết gì, ánh mắt Phó Minh Trạm lại càng thêm u tối, “Triệu kiến ở tẩm cung?”

“Không thể sao?” Đường Khanh cũng không phát hiện bất luận điều gì không đúng, hồn nhiên quên mất mình hiện tại thân là hoàng đế lại triệu kiến một nữ tử ở tẩm cung đại biểu điều gì.

Tuy lúc trước lời tiểu hoàng đế nói không cần con nối dõi đã lấy lòng được hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ năm đó tiểu hoàng đế đã nói với hắn rằng mình thích nữ tử.

Kìm nén cơn giận trong lòng, hắn nói: “Hoàng thượng có nghĩ đến việc cưới vợ không?”

“Cưới vợ? Trẫm?” Đường Khanh dùng ngón tay chỉ vào mình, đầy mặt kinh ngạc, “Trẫm đã không cần con nối dõi, cưới vợ làm gì?”

Nghe vậy, tức giận trong lòng Phó Minh Trạm hơi dịu đi, “Vậy sao vừa rồi ngươi lại triệu kiến Mục Thanh Linh?”

“Đương nhiên là vì Tiểu Cửu.”

“Vậy ngươi triệu kiến trong tẩm cung làm gì?”

“Trời giá rét thế này, trẫm lười ra cửa……” Nói xong, cô lại nói: “Thái phó làm sao vậy? Trong số phiên vương có người khiến ngươi tức giận hả?”

Câu trả lời của tiểu hoàng đế khiến Phó Minh Trạm trong chớp mắt cạn lời, chẳng qua một lúc sau hắn cũng bình tĩnh lại. Tiểu hoàng đế có đôi lúc đúng là lười đến mức khiến người ta giận sôi……

Chẳng qua không sao cả, hắn đều thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play