Edit: Xanh Lá


Đinh……


Giá trị nhiệm vụ trước mắt: 70


Trạng thái nhiệm vụ trước mắt: Khấu trừ kỹ năng ngủ say 10 điểm


Tổng giá trị điểm tích lũy trước mắt: 351


Giá trị nhiệm vụ thế giới sau: 50


Kỹ năng thiên phú thắp sáng ở thế giới sau: Trận pháp


Theo giọng nói quen thuộc vang lên, Đường Khanh vô cùng bình tĩnh, rốt cuộc đã làm qua nhiệm vụ ở nhiều thế giới như vậy, cô sớm đã đoán được mình sắp phải rời khỏi.


“Ai nha, xem ra sẽ không xem được đại điển đăng cơ của Tần Thời rồi.”


Hệ thống nghe tiếc nuối nhàn nhạt trong miệng cô, không khỏi hỏi: “Ngươi rất muốn xem?”


Đường Khanh cũng không trả lời, chỉ lấy vòng tay cá nhân trên cổ tay xuống, lại để lại ba chữ, lúc này mới nói: “Được rồi, đi thôi.”


Đại điển đăng cơ rườm rà phức tạp, chờ đén khi Tần Thời rốt cuộc rảnh rỗi thì đã là ba giờ sau. Làm Hoàng Hậu, vốn Đường Khanh hẳn nên cùng hắn tiếp nhận đủ loại quan lại triều bái, chẳng qua hắn đã ép việc này xuống, bởi hắn biết rõ, cô gái nhỏ của hắn không ở bên hắn được lâu như vậy. So với để cô đột ngột biến mất trước mặt mọi người, còn không bằng để cô đi an tâm một chút.


Trở lại phòng ngủ thuộc về bọn họ, hắn cầm lấy vòng tay đặt ở mép giường, trên đó dường như còn có nhiệt độ cơ thể của cô lưu lại. Mở vòng tay ra, nhìn tin nhắn bên trong, hắn không khỏi khẽ bật cười, “Đúng là không tiến bộ, sao lại là ba chữ này chứ.”


Số Không nhìn ba chữ to “Tôi đi đây” trên vòng tay, có chút áy náy nói: “Tần Thời, ngươi là nam chính của thế giới này, tạm thời còn chưa thể rời đi được.”


Tần Thời hiểu rõ, nơi này không giống thế giới trước, thế giới trước hắn rời đi cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng thế giới này hắn làm hoàng đế, nếu vô cớ biến mất, tất nhiên sẽ tạo thành hỗn loạn nhất định. Nếu hắn phải đi, cũng cần phải xử lý tốt toàn bộ những việc tiếp theo mới ổn.


Như biết hắn đang lo lắng điều gì, Số Không lại nói: “Ta đã động chút cô tay chân ở hệ thống bên kia của cô ấy, ngươi yên tâm, cô ấy sẽ không có việc gì.”


Có những lời này của Số Không, Tần Thời liền an tâm lại.


Đế quốc Ngân Hà vừa mới thành lập, mỗi ngày đều có một đống lớn chuyện cần giải quyết, mà hắn vì muốn rời khỏi nhanh hơn, liền trực tiếp tóm Sid đến đây. Một hải tặc vương có thể dẫn dắt nhiều hải tặc như vậy sừng sững ở hành tinh Ái Nhĩ, tất nhiên không phải là kẻ vô tích sự, huống hồ hai người đã sớm có hiệp nghị, nếu không sao hắn lại cam nguyện từ bỏ việc hợp tác với Lâm gia mà quay sang hắn chứ.


Sau khi Sid không biết ngày đêm xử lý các loại chính sự, rốt cuộc phẫn nộ muốn bãi công, “Hoàng đế này tôi không làm, ngay cả vợ cũng chưa theo đuổi được, anh còn bắt tôi xử lý chính sự hàng ngày! Một chút nhân tính cũng không có!”


Đối mặt với oán giận của Sid, Tần Thời mặt không biểu cảm trấn áp lại, “Nếu anh không làm hoàng đế, về sau Lâm Nhược Như chạy đi với người ra, cũng đừng tới đây khóc lóc kể lể. À, không đúng, dù sao tôi cũng rời đi, hẳn sẽ không nghe được anh khóc lóc kể lể.” Nói xong, hắn đột nhiên lấy ra một quyển danh sách ghi tên người, lạnh nhạt nói: “Nếu anh không muốn làm hoàng đế, vậy chúng ta liền đổi người đi.”


Lời này tức khắc khiến Sid có cảm giác nguy cơ mười phần, hắn cũng hiểu rõ, nếu thực lực của mình không đủ, vợ mình liền có khả năng bị người có thực lực cường đại hơn hắn cướp đi, vì để ngừa vạn nhất, hắn cần phải đứng trên đỉnh núi.


Một tay cướp đi quyển sổ trong tay đối phương, hắn nói: “Ai nói tôi không làm hoàng đế. Kia chính là hoàng đế đó, tôi cũng đâu ngu.” Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Tần Thời, Ninh Khê rốt cuộc đi đâu? Anh lại có thể yên tâm như vậy, ngay cả tìm cũng không tìm?”


Nếu không phải gia hỏa này nửa năm qua vẫn luôn thủ thân như ngọc, hắn cũng liền cho rằng Tần Thời muốn đổi sang yêu người khác, rốt cuộc nửa năm qua vẫn không hề thấy hắn đi tìm Ninh Khê một lần nào, thậm chí ngay cả nhắc tới cũng hầu như rất ít.


“Chờ anh làm hoàng đế, tôi liền tìm cô ấy, nên anh phải làm việc nhanh lên, tôi không có bao nhiêu kiên nhẫn đâu.”


Nhìn đối phương bày vẻ mặt không kiên nhẫn, lần đầu tiên Sid cảm thấy chức vị hoàng đế này dường như một chút cũng không có lực hấp dẫn như trong tưởng tượng. Nhìn vị này mà xem, quả thực coi ngôi vị hoàng đế như cặn bã!


Năng lực của Sid rất mạnh, không quá nửa năm liền xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, ngay cả vợ cũng theo đuổi được tới tay.


Một năm sau, Sid bài trừ tất cả những lời phản đối với hắn, rốt cuộc nghênh đón đại điển đăng cơ của mình, mà Tần Thời rốt cuộc cũng nghe được giọng nói xa cách đã lâu của Số Không.


“Tần Thời, có thể đi rồi.”


“Ừm.”


Nhiều năm sau, Sid dẫn theo Hoàng Hậu thân ái nhà mình du lịch thiên hà, lại nghe Lâm Nhược Như đột nhiên nói: “Sid, anh nói Ninh Khê đã đi đâu? Còn nữa, lúc ấy Tần Thời tìm được cô ấy chứ?”


Sid nhìn không gian cuồn cuộn bên ngoài tàu vũ trụ, không biết vì sao, chắc chắn nói: “Khẳng định có thể tìm được.”


***


Lại lần nữa tỉnh lại, Đường Khanh phát hiện mình đang ở bên trong trận pháp nào đó, bởi vì có bàn tay vàng, cô rất nhanh liền phát hiện trận pháp này dường như là Vây Thú Trận, có thể nhốt tất cả sinh vật còn sống bên trong một trận pháp.


Vây Thú Trận là trận pháp cao cấp, thực thi vô cùng gian nan, hơi có chút sai lầm cũng sẽ khiến bản thân bị phản phệ, nên có thể vẽ ra Vây Thú Trận hoàn mỹ như thế, đối phương tất nhiên là cao thủ.


Đơn giản nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện mình đang ở trong một sơn động không biết tên, vốn tưởng bên trong Vây Thú Trận này hẳn chỉ có một mình cô, rốt cuộc cũng đã qua nửa ngày vẫn đều không có động tĩnh khác. Kết quả ngay khi cô nghĩ xem làm thế nào để phá giải trận pháp này, liền thình lình phát hiện ở trung tâm mắt trận lại còn có một quan tài băng nữa.


Quan tài băng được làm từ huyền băng ngàn năm, trân quý vô cùng, chẳng qua hiện tại cô một chút cũng không thèm để ý giá trị của nó, ngược lại trong lòng có chút e ngại, bởi vì hệ thống của cô dường như đã xảy ra vấn đề gì đó.


“Thống? Thống Nát? Thống bảo bảo? Thống ca ca? Thống tiện tiện? Ngươi ở đâu?”


Sau khi gọi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh, cô vốn còn can đảm hơn người, nháy mắt liền sợ. Không vì điều gì khác, có hệ thống ở đây tốt xấu cô còn có thể biết đại khái tình huống, hiện giờ nó không còn nữa, quả thực chính là hai mắt bị bôi đen, thế này rất dễ dàng xảy ra chuyện đó!


Rốt cuộc ai cũng không thể bảo đảm trong quan tài băng này rốt cuộc có thứ gì.


Vốn cô còn muốn án binh bất động chờ hệ thống đến đây rồi mới quyết định bước tiếp theo nên đi như thế nào, kết quả cô lại kinh hãi phát hiện thân thể còn bị trọng thương, cái thân thể sắp chết này nếu như không chữa trị, vậy cô liền có thể không đợi được hệ thống đến.


Cô một chút cũng không muốn thử cái gọi là “xuất sư chưa giỏi thân chết trước”.


Vì thế, không chút do dự, cô trực tiếp nhìn sang quan tài băng ở mắt trận.


Quan tài băng tuy đã đóng lại, nhưng huyền băng ngàn năm lại có chút trong suốt, nên thoáng có thể nhìn thấy bên trong đó có nằm một người, hơn nữa nhìn thân hình cao lớn này, hẳn là không phải một cô gái.


Cô vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng sau khi mở quan tài băng ra, cô vẫn không nhịn được hít vào một hơi.


Không phải bị dọa sợ, mà là bị kinh diễm.


Trong sơn động tối tăm, người nằm trong quan tài băng lại dường như phát sáng lấp lánh, dung nhan khuynh thế kia, dù mặc y phục tuyệt mỹ vô song trên thế gian cũng không bị kịp một phần dung mạo tinh xảo của hắn. Duy nhất khiến người ta tò mò chính là mái tóc bạc kia, rõ ràng là dung mạo thanh niên, lại đột nhiên xuất hiện mái tóc bạc chói mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play