Edit: Xanh Lá

Châm cứu cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể khiến đối phương bị thương tổn vĩnh viễn, ví dụ như tê liệt, thậm chí là tử vong, cho nên quá trình châm cứu không được phép có nửa điểm sai lầm.

Kỳ Quân Túc yên tâm nằm trên giường tùy ý để cô động thủ như vậy có nghĩa là đã cho cô sự tín nhiệm cực lớn, chỉ là, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc của cô, lại đột nhiên đùa: “Chỉ Nhi, thân thể này của bổn vương, nàng vừa lòng chứ?”

Đường Khanh đang tập trung tinh thần châm cứu, chợt nghe lời này, tay tức khắc khẽ run, tiếp theo cô xù lông nói: “Vương gia, dân nữ đang chữa bệnh cho ngài đấy! Chẳng lẽ ngài không thể nghiêm túc chút sao! Vạn nhất ta ghim nhầm chỗ thì biết làm sao bây giờ!”

Vừa kích động, ngay cả xưng hô “dân nữ” kia cũng đều quên.

Kỳ Quân Túc lại không để ý chút nào, đột nhiên bắt lấy tay cô đặt lên khuôn ngực rộng lớn của mình, ngay sau đó nói: “Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của bổn vương.”

Rốt cuộc vẫn là nam tử bước ra từ chiến trường, Túc Vương ngày thường mặc hoa phục dĩ nhiên mang vẻ ung dung hoa quý, nhưng ai có thể nghĩ đến sau khi cởi những trang phục đó ra, trên người hắn lại chằng chịt vết sẹo, lớn lớn bé bé ngang dọc đan xen, có một số còn sâu đến tận xương cốt.

Đường Khanh cũng không biết sao mình lại đột nhiên duỗi tay sờ lên mấy vết sẹo sâu nhất kia, thoáng hoảng hốt trong chốc lát. Tuy nói là nam chính, nhưng những vết sẹo này lại thật sự tồn tại, ngay lúc đó,  hẳn là hắn đã đau muốn chết đúng không.

Kỳ Quân Túc cũng không ngăn cản, chỉ là đôi mắt hơi tối đi, buồn bã nói: “Chỉ Nhi không chán ghét những vết sẹo đó sao?”

“Vì sao lại chán ghét.” Đường Khanh thu tay về, tiếp tục châm cứu.

“Thân thể này, đã từng khiến người khác hoảng sợ.” Kỳ Quân Túc nhớ tới người nọ kêu hắn là ma quỷ, đột nhiên cười.

“Dân nữ là đại phu, sao lại bị những vết sẹo này dọa được. Hơn nữa, những vết sẹo này cũng đâu kinh khủng.” Tốt xấu gì cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ở ba thế giới, kiến thức vẫn phải có một chút.

“Chỉ Nhi của bổn vương quả nhiên không giống người thường. Lại nói, sao trước kia bổn vương lại không chú ý tới nàng nhỉ?” Kỳ Quân Túc lười biếng nhìn cô, chỗ sâu trong đôi mắt lại hiện lên một tia nghiền ngẫm.

“Vương gia quý nhân nhiều chuyện, sao có thể chú ý tới dân nữ đây.” Đường Khanh cũng không nghĩ nhiều, lại nói: “Vương gia, ngài có thể vận nội lực, xem kinh mạch có còn nóng đến mức muốn giết người như lúc trước hay không.”

Kỳ Quân Túc không hề mở miệng, mà âm thầm vận nội lực theo lời cô nói, vừa thử liền bất ngờ, vậy mà sức nóng quấy nhiễu hắn nhiều năm nay đã không còn nữa.

Nhìn ra vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt hắn, Đường Khanh tiếp tục nói: “Châm cứu chỉ tạm thời áp chế độc tính mà thôi, nếu muốn hoàn toàn trừ tận gốc, ngài cần phải phối hợp tắm thuốc, ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể trừ hết được. Còn nữa, thuốc vừa rồi dân nữ mới đưa cho Vương gia cũng cần phải dùng hàng ngày.”

Kỳ Quân Túc bị độc tính quấn thân thời gian dài, chưa bao giờ ngủ được một giấc an ổn, vậy mà ngay lúc này, dù trên người vẫn cắm châm, hắn lại có chút cảm giác buồn ngủ đã lâu không thấy.

Đến tận khi bị người kia đánh thức, hắn vẫn có chút không dám tin, không ngờ mình lại có thể ngủ an ổn đến thế.

Bỗng dưng, ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Khanh hơi thay đổi.

“Chỉ Nhi đúng là bảo vật của bổn vương. Nói đi, có yêu cầu gì muốn bổn vương đáp ứng?”

“Không có.” Đường Khanh không chút do dự cự tuyệt, lại nói tiếp: “Vương gia, ngài nên tắm thuốc.”

Mà lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng, “Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ, 85%, xem ra Kỳ Quân Túc đã cơ bản tín nhiệm ngươi.”

Đường Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác như ánh rạng đông thắng lợi đang ở ngay trước mắt!

Nhưng đúng lúc này, Đường Khanh đột nhiên bị người kia ôm lên, còn chưa đợi cô hoàn hồn đã bị thả vào trong nước, sau đó nữa cô liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Ngươi!” Nhìn cái tay quấn chặt lấy hông mình, cả người Đường Khanh đều không tự nhiên, đang  tắm thuốc sao bỗng dưng lại biến thành tắm uyên ương đây!

Kỳ Quân Túc vùi đầu giữa cổ cô, trong giọng nói mang theo một tia buồn ngủ, “Chỉ Nhi, bổn vương ngủ một lúc.”

Đường Khanh không có cách nào, cô cũng biết gia hỏa này gần mười năm không ngủ ngon giấc, nếu lúc này cô mà đánh thức hắn, quỷ mới biết hắn có thể hắc hóa hay không! Vì thế, cô chỉ có thể cắn răng, nhịn!

Bị Kỳ Quân Túc lăn lộn một đêm, trời vừa sáng, Đường Khanh đã lập tức lồm cồm bò dậy té nhào ra khỏi phòng ngủ. Nếu không nghỉ ngơi cô liền mệt chết! Làm gối ôm hình người cả đêm, quả thực muốn mạng!

Đường Khanh ngủ một giấc này đến không biết trời trăng mây gió, đến tận khi bụng đói kêu vang, cô mới không miễn cưỡng mở mắt ra.

Vừa mở mắt, cô đã bị dọa không nhẹ.

“Vương gia, sao ngài lại ở chỗ này?!”

Đường Khanh không biết hắn vào phòng cô từ lúc nào, càng không biết hắn đã ngồi mép giường nhìn cô bao lâu. Nghĩ đến đây, cô bỗng dưng rùng mình một cái. Từ bao giờ Túc Vương lại có sở thích xem người ta ngủ vậy?

“Toàn bộ phủ này đều là của bổn vương, vì sao bổn vương không thể tới đây chứ?” Kỳ Quân Túc đêm qua ngủ ngon, khí tức hắc ám cả người cũng đều nhạt đi không ít, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng không khiến người ta sợ như trước.

Đường Khanh không cách nào phản bác, cô há hốc miệng, chỉ có thể nói: “Vương gia vui vẻ là được rồi.”

“Có thể hàng ngày nhìn thấy Chỉ Nhi, bổn vương tất nhiên vui vẻ.” Nói đoạn, hắn lại hỏi: “Chỉ Nhi có đói bụng không?”

Câu nói vừa dứt, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bụng kêu rất vang dội.

Cô ~

Mặt Đường Khanh ửng đỏ, Kỳ Quân Túc lại cười khẽ một tiếng, tiếp theo hắn liền cho người mang đồ ăn vào.

Nhìn một bàn mỹ thực, Đường Khanh cũng không dùng dằng mà trực tiếp cầm đũa lên ăn.

Lúc này, Túc Vương đột nhiên nói: “Chỉ Nhi, nàng còn nhớ rõ chuyện ở Đại hội Thần y không?”

“Nhớ rõ, làm sao vậy?”

“Có người tìm tới bổn vương, hy vọng nàng có thể ra tay cứu giúp.”

Đường Khanh dừng một chút, nói: “Chính là người ngày đó bị Độc Vương ép nuốt Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan?” Nói xong, thấy hắn gật đầu, cô lại nói: “Thuốc giải dân nữ có, Vương gia thay dân nữ đưa cho người nọ là được.”

“Cứ dễ dàng cho hắn như vậy, không thu lấy một chút thù lao sao? Theo bổn vương biết, có mấy người dường như có địa vị rất cao trên giang hồ.”

“Dân nữ chỉ là đại phu, lại không lăn lộn trên giang hồ, cũng không cần thù lao gì cả.” Nói xong, cô đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía Túc Vương, hỏi: “Những người đó có giúp ích gì cho Vương gia không?”

Kỳ Quân Túc nhướng mày, “Vì sao hỏi như vậy?”

“Nếu họ có ích với Vương gia, vậy dân nữ sẽ nhận thù lao, nếu không có ích với Vương gia, dân nữ cũng không thiếu cái gì.”

Đường Khanh chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là lời này vào trong tai Túc Vương lại mang một ý vị khác.

“Chỉ Nhi của bổn vương lại suy nghĩ cho bổn vương như vậy, thật khiến bổn vương vui mừng.” Kỳ Quân Túc mang theo một tia ý cười, lại nói: “Cho nên, nàng cũng đừng gạt bổn vương chuyện gì, bổn vương thật sự không đành lòng thương tổn nàng chút nào hết.”

Đường Khanh không rõ tại sao chợt cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng cẩn thận nghĩ lại một chút, ngoại trừ thân phận công chúa mất nước này ra, mình cũng không lừa gạt hắn cái gì, huống hồ hệ thống cũng nói, Túc Vương không có hứng thú gì với chuyện này cả.

Vì thế, cô cực kỳ bình tĩnh nói: “Vương gia nói đùa rồi, sao dân nữ lại có chuyện gạt Vương gia được.”

“Như thế thì tốt.” Khóe miệng Kỳ Quân Túc vẫn như cũ treo nụ cười mười phần sủng nịch, tựa như lời nói vừa rồi chỉ là tùy ý nói ra mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play