"Đúng vậy, những lời của anh Khoa nói không sai chỗ nào, vì vậy hiện tại cậu không cần bứt rứt gì hết, chuyện trước mắt chính là biết sai sửa sai, không phụ niềm kỳ vọng của mọi người".

Tôi cố gắng khuyên giải, bởi vì tình hình trước mắt rất nguy cấp, Đặng Phong chính là kỳ vọng cuối cùng của tụi tôi.

"Đúng đó Phong Phong, con phải đối diện với tâm ma của mình".

Lão Phan có vẻ hiểu ý tôi, ổng ngay lập tức thêm vô. Câu nói khiến cho Đặng Phong có thêm một chút sức mạnh, cậu ta nhìn một lượt tụi tôi rồi đột ngột thay đổi hình dạng.

Trong làn khói nhang, cậu ta biến thành một bộ dạng đối nghịch với tâm ma. Quần áo chỉn chu, ánh mắt quyết đoán, khắp người tỏa ra chánh khí.

Tâm ma nhìn cậu ta mà trợn mắt không nguôi, hắn quát lớn "Bây giờ mày định chiến đấu với tao sao?".

Nói rồi hắn gầm gừ lớn một tiếng, mái tóc khẽ lay động, tà khí cùng oán khí từ đâu bao bọc lấy thân thể của hắn.

"Tôi nghĩ tụi mình nên tìm một chỗ nào đó an toàn trú thân trước đã".

Không để tôi kịp trả lời lại, Trần Tiến Khoa liền kéo tôi trốn sau bàn thờ. Lão Phan, Lâm bà bà cùng Nguyễn Thành Hiên thì trốn phía sau bổn kỷ (1).

(1) Bổn kỷ: chỗ để cắm đèn cầy thắp sáng khu vực lễ bái buổi tối.

Tâm Ma hất tay một cái, oán khí hóa thành một mũi tên, nó bay thẳng về phía Đặng Phong, nhưng trong chớp mắt, thân ảnh của Đặng Phong đột ngột biến mất không nhìn thấy.

Tâm Ma mắt thấy Đặng Phong biến mất trong khoảnh khắc, sắc mặt liền trở nên tối dần.

"Lại chốn tránh sao?".

Tiếng của Tâm Ma còn chưa dứt, thì một bàn tay mang sức lực khổng lồ đánh thẳng vào sau lưng hắn, khiến thâm thể của hắn nhất thời bay lên cao, rồi rớt xuống giữa đền.

Chỉ là trong khoảnh khắc, Tâm Ma lại hóa làn khói đen biến mất, chứng kiến cảnh tượng này tôi vô thức cảm thấy có chuyện không ổn sắp diễn ra. Nhưng còn chưa hiểu chuyện gì, thì cái thần án ở gần đó bay thẳng lên, rồi ngắm Đặng Phong mà tiến tới.

Đặng Phong nhất thời không để ý, liền bị cái thần án đâm vào người, một tia máu chảy ra từ khiến miệng.

Thân thể có chút không ổn, cùng lúc này một cỗ sức lực quái dị nâng cơ thể tôi lên, mặc dù tôi đã cố gắng dẫy dụa, nhưng lại không thể thắng được, nó đẩy tôi lên rồi hướng thẳng Đặng Phong mà ném tới.

Do không kịp phản ứng, Đặng Phong đã bị tôi té lên người, may thay do hắn chỉ là một hồn phách nên tôi lại là người bị thương nặng nhất. Xương cả người dường như gãy hết, cơ hồ không thể cử động được.

Đặng Phong dùng sức kéo tôi đứng dậy, rồi lo lắng hỏi tôi có sao không, tôi lắc đầu đáp "Không nặng lắm, chỉ là nhất thời không cử động linh hoạt được thôi".

"Tôi nghĩ kỳ này Tâm Ma muốn một lần tiêu diệt cả hai tụi mình rồi".

Đăng Phong lên tiếng, âm thanh có chút hoảng loạn, nhưng những lời của cậu ta nói hoàn toàn chính xác, Tâm Ma dồn tôi và Đặng Phong vào một chỗ nhất định là vì muốn tiêu diệt cả hai, mục đích khiến cho nghi lễ phong ấn quỷ sông và hắn không thể diễn ra được.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, thì Đặng Phong đã bày ra tư thế phòng thủ, mắt của cậu ta quan sát xung quanh một cách kỹ lưỡng, nhằm có thể xác định được vị trí của Tâm Ma.

"Mày tìm tao sao?".

Giọng của Tâm Ma vang lên, tụi tôi quay sang thì nhìn thấy hắn đang chậm rãi tiến về phía tụi tôi. Ánh mắt của hắn cực kỳ hung hãn, đang nhìn chằm chằm.

Tuy vậy, Đặng Phong không hề tỏ vẻ e sợ, cậu ta nhìn lại hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Cùng lúc đó làn khói trắng trên tay hóa thành một thanh Tầm Đao, hướng Tâm Ma mà chuẩn bị tấn công.

Nhìn thấy tình hình như vậy, tôi chợt nghĩ tới một chuyện, có khi nào Đặng Phong muốn liều mạng với Tâm Ma hay không?.

Nhưng mà với tốc độ phản đòn như lúc nãy, thì e rằng không thể dễ dàng công kích hắn được, hiện tại nếu có vị tiên nhân của năm xưa thì tốt biết mấy.

Ngoài ra, Tâm Ma vốn không phải là oán linh, quỷ sông hay ma quỷ gì. Hắn là do ác tâm tích tụ oán hận mà hình thành, vì vậy nếu dùng những thứ trừ ma diệt quỷ sẽ không có hiệu nghiệm nhiều tới hắn.

Chỉ là lúc này, tụi tôi phải làm gì đây? Chắc chắn phải có cái gì khắc chế hắn mới phải.

"Tâm Ma, rốt cuộc mày muốn làm gì sau khi giết hết mọi người hả? Như vậy là tạo nghiệp chướng đó".

Lâm bà bà đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của bả có chút sự dũng cảm, tôi cảm nhận được bả đang muốn kéo dài thời gian. Nhưng mà để làm gì chứ?

"Ha ha ha, ta muốn có thiệt nhiều oán khí, một khi oán khí tích tụ đầy đủ, ta có thể trở lại bộ dạng trước đây".

Tâm Ma không quay đầu nhìn sang Lâm bà bà, mà hắn nhìn chằm chằm vào Đặng Phong, trầm giọng nói.

Ánh mắt này của hắn mang theo vô vàn oán hận, tôi biết hắn hận Đặng Phong vì hành động năm xưa của cậu ta. Con người ta đều có bản chất tốt và xấu, một khi hai bản chất này tách ra, sẽ xuất hiện kẻ Đặng Phong và Tâm Ma, họ sẽ đối đầu nhau.

"Vậy tới lúc đó mày sẽ làm gì? một khi bộ dạng đó chỉ được duy trì bằng cách hấp thụ thêm oán khí".

Lão Phan lúc này đột nhiên lên tiếng, Tâm Ma nhếch mép cười khẩy một cái, rồi lạnh giọng đáp "Thì ta sẽ giết thêm"

"Hey...".

Nghe câu nói của hắn, lão Phan thở dài nói "Chấp niệm của mày quá lớn, vì không cam tâm chết mà bắt người khác phải chết cùng, như vầy thiệt sự quá độc ác rồi đó đa".

"Đây không phải lỗi của ta, mà là của hắn, chính là hắn đã tạo ra ta, gián tiếp gây ra chuyện này".

Tâm Ma vừa nói vừa chỉ tay về phía Đặng Phong, khiến cho Đặng Phong có chút điêu đứng.

Lúc này tôi cảm thấy nếu không tìm cách chuyển đổi tình thế, có lẽ tâm lý của Đặng Phong sẽ bị lay động bởi những lời nói kia. Cơ bản Tâm Ma là một kẻ không đơn giản, những lời hắn nói luôn có mục đích, vì vậy tôi không thể để hắn đạt mục đích được.

Nghĩ vậy, tôi liền nén đau đớn đứng dậy, kéo tay Đặng Phong và nói "Đừng đổ tội lỗi cho người khác, nếu lúc đó mày không quấy nhiễu Đặng Phong, thì làm sao xảy ra cớ sự như ngày hôm nay, mày là tâm ma của cậu ấy mà".

"Lúc trước nếu như tao không yếu lòng sẽ không bị mày làm nhiễu loạn, sẽ không gây ra tình trạng như hiện tại, tao cảm thấy vô cùng tội lỗi, vì vậy tao phải chính tay tiêu diệt mày, như vậy mới xóa được phần nào tội lỗi của tao".

Ngữ khí của Đặng Phong ngập tràn kích động cùng hối hận.

Ánh mắt của Tâm Ma trừng lớn, hắn có lẽ bị phản tác dụng, nên đứng sững sờ không nói được gì.

"Đã tới lúc dừng lại mọi chuyện rồi".

Đặng Phong hét lớn, Tâm Ma hừ một cái, quát "Nếu vậy, để coi tụi mày sống hay là ta?".

"Chấp niệm của mày quá sâu đậm, không thể dùng lời nói để khuyên giải được, chỉ còn cách đánh cho mày hồn siêu phách tán thôi".

Vừa dứt lời, Đặng Phong liền nắm chặt Tầm Đao trong tay rồi lao tới chỗ Tâm Ma. Cậu ta ngay lập tức đâm thẳng đoạn đao vào tim của hắn, nhằm để trừ khử tâm mi. Nhưng mà Tâm Ma đã né được, khiến đoạn đao chỉ cắt được một mảnh thịt mục nát.

Cậu ta còn chưa kịp rút đoạn đao về, thì đã bị một bàn tay hung hãn xiết chặt cổ.

Tâm Ma hóa thành làn khói đen, xuất hiện trước mặt Đặng Phong, dùng hết sức lực bóp lấy cổ của Đặng Phong, rồi đẩy cậu ta lùi về phía cây cột gần đó.

"Phằng".

Phía bên kia, Trần Tiến Khoa sợ hãi cầm khẩu súng, hướng Tâm Ma mà bóp cò. Viên đạn lao nhanh về phía Tâm Ma, một tia máu trên đỉnh đầu phun ra, khiến cho Tâm Ma tức giận.

Hắn hướng Trần Tiến Khoa vung tay, một làn khói đen nhanh như gió bay về phía Trần Tiến Khoa.

Do không kịp phản ứng, Trần Tiến Khoa bị nó quật té, khẩu súng quăng ra phía xa.

Còn chưa định thần lại, Tâm Ma lại hất tay thêm cái nữa, một làn khói đen dày đặc bay thẳng tới chỗ Trần Tiến Khoa, nó quấn lấy cổ họng hắn rồi theo sự điều khiển của Tâm Ma chọi hắn về phía cây cột.

Trần Tiến Khoa bị đập mạnh vào cây cột, rớt xuống đất, từ miệng hắn trào ra một ngụm máu đỏ.

"Anh Khoa..".

Tôi hoang mang kêu lớn, vội vàng chạy tới đỡ hắn lên.

"Phúc Phúc cậu tránh ra, không khéo hắn sẽ giết luôn cậu bây giờ đa".

Nhìn thấy tôi, Trần Tiến Khoa liền cố gắng nói thiệt lớn, tay của hắn đẩy tôi ra, nhưng do sức lực của hắn khá yếu nên cũng chẳng đẩy tôi nổi.

"Muốn chết trùm sao? Được, ta sẽ thành toàn cho tụi mày".

Nói rồi một cỗ sức mạnh bóp lấy cổ họng của tôi, lúc này Trần Tiến Khoa luôn miệng kêu tên tôi, hiện tại hắn chẳng còn sức lực để làm gì khác nữa.

Viễn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ một âm thanh bể vụn vang rất lớn. Cùng lúc đó cỗ sức mạnh trên cổ của tôi cũng dần dần yếu đi.

Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền nhìn về phía Tâm Ma, hình ảnh lão Phan đứng bên cạnh, đôi tay chạy rất nhiều máu. Nhưng mà tôi chợt nhận ra máu đó không phải là của lão Phan, mà là máu của Tâm Ma bắn ra, hắn vừa bị lão Phan đập nguyên một cái lư hương bự vào đầu.

Do tro nhang trong lư hương là vật trừ tà, khử bỏ oán khí nên cũng có chút tác dụng với Tâm Ma.

Hắn nhất thời tru lên một tiếng thảm thiết, tro nhang dính vào từng chút thịt da mục nát khiến cho nó sủi bọt kinh dị. Tâm Ma tựa như phải chịu dựng rất nhiều đau đớn, tiếng tru của hắn vang lên không đứt.

Âm thanh rất kinh khủng, tôi phải dùng hai tay che lỗ tai lại mới có thể chịu đựng được.

Lâm bà bà hình như không quan tâm tới thứ âm thanh nhức đầu này, bả châm nhang, khói nhang lang tỏa khắp mọi nơi, rồi bả niệm gì đó, cuối cùng chọi mớ nhang vào người Tâm Ma.

Nén nhang vừa chạm vào cơ thể hắn, đã nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa xanh lam kỳ lạ. Lúc này Tâm Ma càng la hét một cách dữ dội hơn, cơ hồ hắn sắp nổ tung ra.

Chỉ có điều, trong cơn đau đớn tột độ đó, hắn cũng không buông Đặng Phong ra, cánh tay của hắn càng lúc càng bóp chặt hơn. Như thể muốn kéo Đặng Phong biến mất theo mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play