*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Chờ bọn họ tắm suối nước nóng xong thì đã 10h tối.

An Dạ nhờ Bạch Hành đi trả phòng dùm mình, cô muốn ở cùng phòng với Bạch Hành chứ ngủ một mình thật là đáng sợ, cho dù như thế nào đi nữa thì cô cảm thấy ở cùng anh cũng sẽ ổn hơn.

"Ting ting ting." An Dạ vừa đi đến phòng thay quần áo thì di động phát ra thông báo, rất nhanh đã có tin được gửi tới

Cô click mở ra, trong đó viết: Đã trả phòng rồi, anh đổi thành phòng đôi, dọn tới số 0103. Thay đồ xong thì tới đây, anh ở cửa chờ em."

An Dạ chậm rì rì ở phòng quần áo mà chà lau thân thể, ngón chân cô bởi vì ngâm nước quá lâu nên da đã rộp lên, từng nếp nhăn uốn khúc nổi bật, sờ vào rất khác lạ. Cô bèn tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng mang vớ vào, mặc quần áo xong xuôi hết thảy.

Giai Giai và Hà Lị đã ra ngoài, trong căn phòng thay quần áo to như vậy chỉ còn lại một mình cô.

An Dạ kéo móc khoá phòng ra, đi ra ngoài. Đại khái là bởi vì quá yên tĩnh nên tiếng bước chân của cô bị phóng đại lên rất lớn, toàn bộ căn phòng đều là tiếng cô bước đi.

Theo lý thì mọi người không rời đi toàn bộ nhanh như vậy, thật giống như chỉ có một mình cô bị nhốt lại trong này.

"Lộp cộp lộp cộp."

Bước chân cô dần dần tăng tốc, càng lúc càng nhanh, thậm chí không kiềm được đã bắt đầu chạy chậm.

Vào ngay lúc này, phía sau cô lại bất ngờ có một loạt tiếng bước chân hòa với tiếng động do cô tạo ra, âm thanh kia rất nhẹ, từng bước đi nện trên mặt đất nghe bèm bẹp như là một đứa bé tuổi còn nhỏ, không có tý sức lực nào, không phát ra lực đạo.

Có ai đó còn sót lại ở đây chăng?

An Dạ vô thức muốn quay đầu nhìn xem, mà rồi lại không dám nhìn.

Cô nghĩ tới hình dáng nhanh nhẹn của một con mèo, loại động vật nhỏ mềm mụp đó những lúc vượt nóc băng tường thì sẽ không phát ra một chút âm thanh nào, thân hình và tiếng bước chân của nó chính là không phù hợp với nhau.

Cô lại nghĩ tới con nhện, là một loài côn trùng kịch độc to bằng lòng bàn tay, rõ ràng cơ thể nó cũng lớn nhưng lúc bò đi thì một chút xíu tiếng vang cũng không có.

Cho nên, làm sao cô có thể khẳng định được phía sau mình là một đứa bé hiền lành vô tội chứ?

Không chừng....Không chừng vẫn là Slender luôn theo dõi cô bấy lâu nay thì sao?

Huống chi bây giờ đã là 10h tối, loại mặt hàng kia đều sẽ chờ đến khuya mới xuất hiện!

Da đầu An Dạ như muốn nổ tung, cô chạy ra ngoài nhanh như chớp, hy vọng chạy thoát khỏi chốn không người này.

Rất nhanh, An Dạ đã đuổi kịp mấy người kia.

Hà Lị đột nhiên hỏi: "Vừa rồi cô đi đâu vậy?"

An Dạ kinh ngạc: " Tôi đâu có đi đâu."

Giai Giai cũng nói: " Kỳ lạ, vừa rồi không thấy chị, còn tưởng là chị đã ra ngoài trước rồi chứ."

An Dạ hít sâu một hơi, ra vẻ nhẹ nhàng: "Có thể là hai người hoa mắt không thấy tôi, Được rồi, ngày mai gặp lại nha. Phòng tôi ở ngay phía trước."

Đám người Hà Lị chào tạm biệt cô rồi bước vào thang máy.

An Dạ đi thêm vài bước, trông thấy Bạch Hành đã đứng nơi cuối hành lang, anh đang cầm hai bát mì ăn liền chờ cô.

Cô chạy chậm về phía anh, nói: "Đi thôi."

Bạch Hành gật gật đầu, sau đó dùng thẻ phòng mở cửa rồi theo cô đi vào.

Trong phòng có sẵn vài đôi đũa dùng một lần, Bạch Hành cẩn thận tráng đũa qua nước sôi rồi lại đưa cho An Dạ, anh nói: "Ăn chút gì nhé."

An Dạ cũng đang đói muốn chết, cô ngâm suối nước nóng được một lát thì ngủ quên mất, vẫn chưa ăn chút gì.

Lúc này lại thấy anh quan tâm săn sóc như vậy, nói cô không cảm động chính là nói dối.

Cô cũng học theo, tráng đôi đũa sơ qua nước nóng rồi đưa cho anh, thúc giục: "Anh cũng ăn đi."

Bạch Hành do dự trong chốc lát nhưng không nhận lấy, anh nói: "Không sao, anh không đói. Em cứ ăn trước đi."

An Dạ cắn răng, trực tiếp dùng đũa kẹp vài sợi mì rồi đưa đến cạnh môi đối phương.

Bạch Hành mím môi, không chịu há miệng.

Hông lẽ vì nóng quá?

Cô thật cẩn thận thổi thổi mì trong bát, lại một lần nữa kẹp sợi mì đưa đến cạnh khóe môi Bạch Hành.

Lần này thì hình như anh đã vừa lòng, không thèm nghĩ ngợi gì mà trực tiếp ngậm lấy đôi đũa, hút mì vào miệng mình.

Hơi nóng lượn lờ quanh quẩn trên mặt Bạch Hành, gương mặt lộ ra ý cười tinh nghịch rõ rệt.

Thì ra là đang trêu chọc cô?

An Dạ nghiến răng nghiến lợi, hàm răng trắng tinh cắn lấy đầu đũa, bất mãn nhìn Bạch Hành chằm chằm. Đến khi bị ánh mắt sáng quắc của anh bắt gặp thì cô lại như một con mèo vừa mới ăn vụng, chột dạ dời ánh nhìn ra chỗ khác, hai lỗ tai không kiềm được mà nóng hết cả lên, cứ như một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt cô vậy.

Một đêm này, An Dạ nằm trên giường trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ. Chỉ cần nhắm mắt là trong đầu cô liền đầy ắp những suy nghĩ miên man bất định, toàn bộ đều là những yêu chiều chăm sóc của Bạch Hành hoặc là biểu tình xa cách của anh. Tất cả đều khiến cho trái tim cô đập loạn không thể kiềm chế.

Qua ngày hôm sau, lúc An Dạ mang một đôi mắt gấu trúc tỉnh lại thì Bạch Hành đã sớm ra ngoài dùng bữa sáng.

"Ting ting ting."

Di động bất ngờ vang lên, là một tin nhắn.

An Dạ click mở ra thì thấy đó là một dãy số xa lạ, nghĩ chắc có lẽ chính là cô bé kia gửi tới.

Cô đã hẹn bọn họ sẽ gặp mặt tại cây cầu ở phố cổ Trần Nam.

Sau khi An Dạ rửa mặt chải đầu tươm tất, ra ngoài tìm chút gì đó lót dạ xong liền rủ Hà Lị cùng đi gặp cô bé kia. Những người còn lại thì chia làm hai tổ, đi điều tra những nơi có dấu hiệu liên quan đến Slender.

Hà Lị lái xe, cả hai rất nhanh đã đến phố Trần Nam.

Trên cầu phố cổ Trần Nam.

Cô bé kia đang đứng giữa cầu, mái tóc đen mượt rũ xuống trước ngực, có cảm giác như sắc xanh đen ma quái thấm sâu vào tim phổi.

Chỉ cần liếc mắt một cái, vẻ ngoài da trắng tóc đen của cô bé sẽ ghi dấu ấn thật sâu vào lòng người, không cách nào xoá đi.

Cô bé khẽ gật đầu với hai người rồi nói: "Tên em là Mộc Thâm, hiện đang học lớp 11 ở trường trung học Trần Nam, em muốn kể về chuyện một người bạn của em."

Hà Lị kéo kính râm trên mặt mình xuống, cười nhẹ: "Tôi là Hà Lị, công tác tại tạp chí Thiển Xuyên, em có thể gọi chị Hà Lị cũng được. Xung quanh đây có quán cà phê nào không? Tôi mời em dùng điểm tâm, em kể chuyện cho chúng tôi nghe, được chứ?"

Mộc Thâm chần chừ chốc lát rồi gật đầu, nhanh chóng dẫn bọn họ đến một khu trung tâm thương mại, vào quán cà phê Phi Điểu ngồi xuống.

Mộc Thâm thất thần dùng muỗng nhỏ chọc chọc lớp bơ hồng nhạt trên mặt bánh kem, nhẹ giọng kể: "Cô ấy là bạn cùng lớp với em, tên Kỳ Nguyệt."

Hà Lị viết cái tên đó vào sổ tay, cười hỏi: "Tôi có thể gọi cô ấy là Tiểu Nguyệt được chứ?"

Mộc Thâm cúi đầu, không cho ý kiến.

An Dạ nói: "Em kể một tý về chuyện của cô ấy đi? Nếu có thể giúp được gì, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ."

Mộc Thâm nói: "Cô ấy nhìn thấy Slender."

"Thấy như thế nào?" An Dạ hỏi.

Mộc Thâm cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Thực ra em và cô ấy không phải là bạn thân nên cụ thể ra sao thì em cũng không rõ lắm. Em chỉ biết, ngày đó, sau khi tan học, cô ấy và một vài bạn học khác hẹn nhau chơi trò đồng tiền bí ẩn, sau đó cô ấy bất ngờ hét to rồi đột nhiên bất tỉnh. Kế tiếp thì không còn đến lớp học nữa."

*Đồng tiền bí ẩn: một trò chơi bói toán tương tự trò Ouija của châu Âu.



An Dạ hỏi: "Em đã từng đi thăm cô ấy hay chưa?"

Mộc Thâm gật gật đầu: "Cô ấy bắt đầu sốt cao không ngừng em đã đi thăm vài lần. Có lẽ bởi vì sinh bệnh nên cô ấy rất nhanh đã ý thức được em mới là người bạn tốt nhất, chỉ là đôi khi cô ấy giống như xuất hiện ảo giác, nói mình nhìn thấy Slender, sau đó cứ trốn tránh trong phòng. Em.... em rất lo lắng, không biết cô ấy bị thứ gì ám phải nữa, là Slender đang bám lấy cô ấy phải không?"

Hà Lị mím môi: "Có tiện mang theo chúng tôi đi thăm cô ấy một chút chứ?"

Mộc Thâm trả lời: "Vâng ạ."

Ba người cùng nhau lên xe, rất nhanh đã dừng lại ở bên ngoài một gian chung cư.

Mộc Thâm mang theo hai người lên lầu, ấn chuông cửa nhà Kỳ Nguyệt.

Người mở cửa đúng là Kỳ Nguyệt, cô bé xanh xao vàng vọt, cánh môi không khống chế được cứ run rẩy, gắt gao nhìn Mộc Thâm chằm chằm.

Mộc Thâm nói: "Kỳ Nguyệt, bạn đừng sợ, hai chị này là tới cứu bạn đấy."

Kỳ Nguyệt cúi đầu không nói gì, được Mộc Thâm đỡ ngồi lên giường.

Cô ấy vùi cả cơ thể mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt tăm tối cô độc, hướng cái nhìn dồn ép đè nặng tinh thần lên người các cô.

Không hiểu sao An Dạ lại cảm nhận được một sự lạnh giá khôn cùng, cô chỉ biết cắn lấy môi dưới, hơi nhíu đầu mày.

Hà Lị thì lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả, cô ấy hỏi: "Em có thể kể với chúng tôi chuyện về Slender không?"

Lúc này, Mộc Thâm đã thoái lui sang một bên, cô bé thay thế Kỳ Nguyệt trả lời: "Bây giờ Kỳ Nguyệt không còn hay nói chuyện nữa, tuy nhiên, vừa đến chạng vạng tối thì cô ấy sẽ kể một ít về Slender, hai người có thể từ từ hỏi xem."

"Cha mẹ cô ấy đâu?" An Dạ hỏi.

Mộc Thâm thở dài: "Mẹ cô ấy là nhân viên tiếp thị rượu ở KTV, khuya lắm mới trở về, cha và mẹ cô ấy đã ly hôn rất nhiều năm rồi."

Thì ra là như vậy. An Dạ như đang suy tư về điều gì đó.

Mộc Thâm cười cười: " Nhưng cũng không sao, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Kỳ Nguyệt. Em chính là người bạn tốt nhất của cô ấy."

Lời này vừa dứt thì Kỳ Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ra, cả người cứng đờ.

Đôi mắt cô ấy trừng thẳng vào Mộc Thâm, đồng tử phóng đại, trong mắt hơi có chút ướt át giống như mắt mèo vậy.

Mộc Thâm nài nỉ: "Hai người có thể chờ đến buổi tối để nghe cô ấy kể một chút, cứu lấy cô ấy, được không?"

Hà Lị thay An Dạ gật đầu, nói: "Em yên tâm, có thể cứu được hay không tôi không hứa chắc nhưng nếu có liên quan tới Slender thì tôi sẽ không bỏ qua đâu."

Mộc Thâm cười cười đầy cảm kích, cô bé nhìn nhìn đồng hồ rồi nói: " Em đi mua cơm chiều cho hai chị nhé, muốn ăn món gì?"

Hà Lị nói: "Mua đại sandwich hay gì cũng được."

An Dạ cũng gật gật đầu: "Gì cũng được, chị không kén chọn."

Mộc Thâm gật đầu rồi rời khỏi chung cư.

Trong lúc này, Kỳ Nguyệt vẫn luôn ở trong tư thế căng thẳng thần kinh, chỉ dám lộ ra đôi mắt phòng ngừa nhìn An Dạ qua kẽ tóc của mình.

Hà Lị hỏi Kỳ Nguyệt hai vấn đề nhưng đối phương hoàn toàn không phản ứng, khiến cô không khỏi cảm thấy nhàm chán.

Cô đứng lên nói với An Dạ: "Tôi đi WC, chờ tôi một chút nhé."

"Được."

Hà Lị đi rồi, cửa phòng "lạch cạch" một tiếng, đóng lại.

Kỳ Nguyệt bất ngờ chui ra từ trong chăn, khiến An Dạ sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

Cô ấy dùng một loại tư thế bò sát quỷ dị bò đến gần An Dạ, tứ chi gầy rộc, hai tay dường như chồng lên nhau đi theo dáng đi của mèo, từng bước từng bước đi đến gần.

Kỳ Nguyệt cúi đầu, đôi mắt nhìn An Dạ gắt gao, đôi môi mấp máy: "Slender."

Giọng nói thì thào đến nỗi gần như không thể nghe thấy, An Dạ kề sát lại một chút, hỏi: "Em nói cái gì?"

"S.....lender, đi. S.....lender!" Đầu tiên, giọng nói Kỳ Nguyệt rất nhỏ nhẹ, nhưng đến âm cuối lại rít lên, ngữ điệu thê thảm như một con mèo bị dẫm phải đuôi, ngửa đầu kêu lên đầy đau đớn trong đêm tối.

An Dạ chỉ nghe được loáng thoáng hai chữ "Slender", còn lại thì không rõ.

Kỳ Nguyệt nhanh chóng trở lại trong ổ chăn, kéo chăn lên khuất cả mũi miệng, chỉ còn lộ ra đối mắt giống như lúc đầu.

Hà Lị đi WC xong đã trở lại, nhìn thấy An Dạ như vậy liền kinh ngạc: "Sao cô lại té ngồi trên đất vậy?"

"Tôi ngồi không vững thôi." An Dạ cười gượng một tiếng rồi lại nhanh chóng bò dậy, ngồi trở về trên ghế.

"Bây giờ là mấy giờ vậy?" Hà Lị hỏi.

An Dạ nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Đã 5h chiều rồi, chắc có lẽ là chạng vạng nhỉ?"

Sắc trời bên ngoài đã dịu xuống, mặt trời sắp lặn chiếu tia nắng chiều vàng vọt xuyên qua bức màn rót vào trong phòng.

Thời gian trôi đi từng chút một nhưng Kỳ Nguyệt vẫn cứ không mở miệng nói thêm câu nào.

Bỗng nhiên, có một thứ gì đó lăn từ trên bàn xuống đất, đó chính là túi xách mà Mộc Thâm đã để lại trong phòng.

An Dạ nhặt túi lên và đặt nó trên ghế.

Vào ngay lúc này, Kỳ Nguyệt bất ngờ chuyển tầm nhìn đến cái túi đó.

An Dạ dời chiếc túi đi, Kỳ Nguyệt cũng theo đó mà di chuyển cái đầu.

Kế tiếp, Kỳ Nguyệt trừng lớn đôi mắt của mình, phát ra từng tiếng đứt quãng trong cổ họng nhưng chỉ toàn là những tạp âm kỳ lạ khó nghe.

"Cô ấy đang nói gì vậy?" Hà Lị hỏi.

An Dạ lắc đầu: "Tôi không biết."

"ssss....." giữa môi Kỳ Nguyệt mở ra một khe hở, từng câu nói tối nghĩa được phát ra từ trong đó, cô bé vẫn luôn nhắc đi nhắc lại mãi cái chữ "s" này.

Tốc độ của Kỳ Nguyệt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng loạn.

Cô ấy giống như đã phục hồi lại tinh thần, hô to: "Der! Đi đi đi der...... Đi nhanh chút!"

An Dạ nhận thấy có chỗ không thích hợp liền kéo Hà Lị bỏ chạy.

Thế nhưng vào ngay lúc này, cửa bất ngờ bật mở.

"Lạch cạch" một tiếng, cánh cửa xuất hiện một khe hở nhỏ, có chút ánh sáng tràn vào phòng từ nơi đó.

Kế tiếp chính là cái đầu của Mộc Thâm thò vào, cô ấy nhìn hai người An Dạ một cách đầy khó hiểu, cả ba cứ giằng co như vậy một hồi lâu.

Cuối cùng, Hà Lị lên tiếng: "Em đã trở lại?"

Mộc Thâm bất ngờ cười rộ lên, cô ấy vói tay vào từ khe cửa, bàn tay dán chặt lên vách tường. Chốc lát sau lại có thêm một bàn tay nữa bám lên.

Đôi bàn tay của cô ta dính trên tường khiến cả nửa thân người như chen vào trong phòng.

Thế nhưng điều kinh khủng hơn đó chính là....

Không quá vài giây sau, chẳng biết từ đâu lại mọc ra thêm một bàn tay, "lộp bộp" một tiếng kề sát trên vách tường.

Một người làm sao có đến ba bàn tay?

"Lộp bộp, lộp bộp."

"Lộp bộp, lộp bộp."

Tay càng lúc càng nhiều, cả cơ thể Mộc Thâm bò dán lên tường tiến vào trong.

Cô ta bám trên tường giống như một con nhện hay con cua cực lớn, là con sâu, là Slender!

Thì ra kẻ đáng sợ không phải Kỳ Nguyệt mà chính là Mộc Thâm!

An Dạ nhớ lại mọi chuyện đã từng xảy ra, rốt cuộc đã phát hiện được chỗ không thích hợp.

Mộc Thâm nói mình chính là người bạn tốt nhất của Kỳ Nguyệt, mỗi ngày đều đến thăm. Vậy đối với Kỳ Nguyệt mà nói, đó không phải là một loại theo dõi chứ còn gì nữa?!

Vả lại, lúc vừa vào cửa, Kỳ Nguyệt đã e sợ Mộc Thâm nên không dám mở miệng đi?

Những tư liệu viết về Slender đã từng nói ban ngày nó sẽ như người bình thường, khoác lên hình dáng của một người không quá gây chú ý, đến khi đêm xuống, bọn nó sẽ bại lộ bản chất, hoá thành Slender!

Chạy mau!

An Dạ thuận tay chộp lấy cái gì đó bên cạnh quăng về phía cô ta, duỗi tay kéo Hà Lị, nói: "Chúng ta phải chạy ra khỏi đây!"

Hà Lị sợ tới mức cả người run bần bật, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, cô ấy cũng tuỳ tiện ném cái gì đó vào người Mộc Thâm.

Tốc độ bò sát của Mộc Thâm rất nhanh, chỉ mới có mấy giây mà gương mặt mỉm cười của cô ta đã phóng đại ngay trước mặt An Dạ, chóp mũi gần kề vào nhau.

A!!!!!

Dường như An Dạ trông thấy gì đó từ trong mắt cô ta, trong con ngươi nửa khép nửa mở chứa đầy những tia sáng xanh lục đang nhộn nhạo một cách kích động.

Giờ phút này, lỗ tai An Dạ bỗng nhiên nghe thấy tiếng tạp âm ong ong máy móc đầy lạnh lẽo — "Là An Dạ sao, là An Dạ sao, là An Dạ sao, là.... là là An Dạ sao?"

Tiếng nói đó dần dần trở nên có nhiệt độ, trùng khớp với câu nói của Mộc Thâm ở lần đầu tiên hai người gặp mặt — "Là An Dạ sao?"

Tiếng nói đó chính là của cô ta!

An Dạ hoảng sợ, bây giờ mới kịp hiểu được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cô vội vàng cúi đầu, luồn từ phía dưới người Mộc Thâm, mở cửa phòng liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hà Lị vẫn chạy theo sát phía sau cô, hai người vội vã phóng lên xe, An Dạ gấp rút gửi tin nhắn định vị cho đám người Bạch Hành.

Hà Lị cầm tay lái, giờ phút này cô ấy vẫn còn run run.

An Dạ hét to: "Lái xe, mau lái xe!"

Hà Lị vẫn cứ không có động tác nào, cô ấy run đến lợi hại, nói năng lắp ba lắp bắp, vươn tay run rẩy chỉ kính chiếu hậu.

An Dạ ngẩng đầu nhìn thì sợ tới mức thiếu chút nữa đã tè ra quần.

Mộc Thâm đã ngồi ngay ghế phía sau, đang mỉm cười nhìn hai người các cô.

Cô ta vẫn luôn cứ như bóng với hình mà bám theo bọn họ!

An Dạ cùng Hà Lị bò lết ra khỏi xe, chạy thục mạng về hướng trung tâm thành phố.

Ngay lúc này, phía trước hai người hiện lên một luồng sáng trắng chói mắt, gần như suýt đốt cháy đôi mắt của cả hai.

Cùng với tiếng còi xe ầm ỹ, hai cô mới dám mở mắt ra.

Suýt chút nữa thôi là đã bị xe đụng, chỉ suýt chút nữa thôi!

Chiếc xe kia đã dừng lại ven đường, cửa xe bật mở, sau đó thì có vài người từ trên xe bước xuống, thì ra là nhóm người Bạch Hành.

"Làm tôi sợ muốn chết." Hà Lị vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Giờ phút này An Dạ đang chống lấy đầu gối thở hồng hộc, nói: "Hù chết tôi, thật sự là hù chết tôi."

Bạch Hành nhíu mày: "Sao lại thế này?"

An Dạ bèn đem sự tình một năm một mười kể lại, sau đó cả đám cùng nhau quay trở lại xe Hà Lị.

Trong xe giờ đã trống không, bọn Lý Duyệt vừa muốn lên chung cư xem rốt cuộc mọi chuyện như thế nào nhưng cánh cửa chung cư kia đã bị khoá chặt, một khi đã đi ra ngoài thì sẽ không trở vào được nữa.

An Dạ bỗng nhớ chực là mình còn giữ dãy số điện thoại của Mộc Thâm, cô bèn bấm gọi đi trong sự lo âu thấp thỏm nhưng truyền lại là một hồi thanh âm tu tu, sau đó vang lên giọng nói tổng đài quen thuộc — "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Mộc Thâm giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất cứ tung tích nào.

An Dạ chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm mấy cuộc nhưng vẫn không có kết quả.

Đoàn người ai cũng mang theo tâm sự lên xe, cùng nhau quay trở về khách sạn.

Trong lúc chờ gọi bữa tối ở khách sạn, cả nhóm lại tụ tập lần nữa.

Bạch Hành là người lên tiếng đầu tiên: "Tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề."

"Anh cứ hỏi." Tất cả đều sôi nổi phụ họa.

"Đến cuối cùng thì muốn điều tra cái gì, muốn tìm hiểu Slender đến mức độ nào?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nói: "Đây quả thật là một vấn đề."

Lý Duyệt mở miệng: "Nếu chỉ để đưa tin thì những gì Hà Lị đã trải qua cũng đủ rồi."

Tóc xoăn A nói: "Tôi không biết, tôi chỉ tò mò nên mới muốn nhìn xem nó như thế nào."

Ông chú đầu hói: "Tôi à, thật ra tôi rất muốn bắt một con về để giải phẫu."

Tóc xoăn A phản đối: "Đó là một người đấy! Là một mạng người có được không?!"

An Dạ chỉ mím môi không nói lời nào, cô cũng không rõ ràng lắm. Sự kiện lần này so với mấy lần trước không giống nhau, lần này không ảnh hưởng đến tính mạng của cô, điều tra đến đây thì cũng nên dẹp đường hồi phủ rồi.

Bạch Hành cười nhẹ, nói: "Bây giờ các vị cũng đã đạt được mục đích, nếu đã thấy đủ rồi thì có thể tính đến chuyện đường ai nấy đi."

Lý Duyệt vừa là sợ hãi, lại vừa cảm thấy đã phát hiện ra được một bí mật kinh thiên động địa, nếu điều tra sâu thêm chút nữa thì không biết tạp chí sẽ bán chạy đến mức nào nữa đây.

Ông ta nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại, dù sao tới Hương Tê là để nghỉ phép mà."

Tóc xoăn A: "Tôi.... tôi đi theo giáo sư."

Giai Giai nói: "Tôi đi theo Tóc xoăn A."

Ông chú đầu hói thổi râu trừng mắt: "Liên quan quái gì tới tôi? Tôi ở chơi mấy ngày là phải về rồi."

An Dạ lại càng không cần phải nói, Bạch Hành ở đâu thì cô ở đó.

Mọi người vẫn chưa quyết định được có nên ai về nhà nấy hay không thì bỗng nhiên có một người đang đi thẳng về hướng này.

Người đến khóe miệng ngậm cười, chính là Mộc Thâm.

Cô ta cười nói: "Mọi người cũng đang điều tra về Slender sao? Tôi là biên tập viên của tuần san Phụ Nữ Đẹp, tên là Đỗ Tư Tư."

Đỗ Tư Tư?!

An Dạ và Hà Lị cùng trừng lớn đôi mắt, Đỗ cái gì Tư Tư, không phải cô ta chính là Mộc Thâm à?!

HẾT CHƯƠNG 67

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play