*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

An Dạ nhìn chằm chằm vào bóng đèn bên trong cái chụp đèn.

Rõ ràng đang là mùa đông, vậy mà vẫn có một con côn trùng bay xung quanh ánh đèn, thân mình nó bị ánh sáng phản xạ, chiếu vào vách tường, biến thành một cái bóng lớn hơn gấp nhiều lần, giống như một con quái vật đang phô trương thanh thế, thực tế thì chịu không nổi một cái búng tay.

Con quỷ cô nhìn thấy trong mộng không phải cũng như vậy hay sao?

Trong mộng nó không gì làm không được, vừa đến lúc tỉnh dậy thì nó liền tan biến.

An Dạ đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô cẩn thận suy đi nghĩ lại để tìm ra manh mối nhưng bất ngờ trong đầu đau đớn, giống như cô bị thiếu dưỡng khí vậy.

Cuối cùng cô không nghĩ ra được gì nữa, chỉ có thể từ bỏ.

Bạch Hành hỏi: " Sao? Lại tiếp tục ngủ nhé? Trời còn chưa sáng."

An Dạ hơi sợ, trả lời: "Tôi không dám ngủ nữa, sợ lại nhìn thấy nó."

"Lúc sợ hãi có thể nghĩ tới tôi, giống như lúc nãy vậy, tôi sẽ có mặt ngay lập tức."

Cô hơi có phần quẫn bách, thế nhưng điều đối phương nói lại là sự thật, con quái vật kia là nhịp cầu giữa cô và Bạch Hành, cô có thể kéo anh vào trong mộng dễ như trở bàn tay.

Giấc mộng là địa bàn của con quái vật hung hãn đó, đồng thời cũng là nơi mà cô tạm thời có được khả năng đặc biệt.

Cô cúi đầu, nhìn nhìn quần áo của Bạch Hành, có vậy mới nhận ra nãy giờ là anh ghé vào mép giường mà ngủ.

Hiện tại trời lạnh như vậy, bên trong phòng bệnh lại không có máy sưởi, anh ấy không thấy lạnh hay sao?

An Dạ vừa định mở miệng lại cứ cảm thấy xấu hổ, cô cũng không thể bảo anh lên giường mình nằm cho ấm nhỉ? Vậy thì kỳ cục quá....

An Dạ vươn tay, chạm vào đầu ngón tay của Bạch Hành, quả nhiên là tay anh lạnh ngắt. Cô úp tay mình lên tay anh, chậm rãi siết lại, ấp úng nói: " Tôi chỉ muốn ủ ấm tay anh một chút thôi, anh đừng có hiểu lầm nha, tôi không có cố ý ăn đậu hũ của anh đâu!"

"Tôi biết...." Bạch Hành thực bất đắc dĩ, "Hơn nữa, những lời này hẳn nên là tôi nói mới đúng?"

Anh rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay An Dạ, trở ngược lại nắm lấy tay cô, bảo bọc chặt chẽ đôi tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay mình.

An Dạ ngơ ngẩn liếc nhìn anh một cái, lại phát hiện đối phương vẫn cúi đầu, cẩn thận giúp cô sưởi ấm.

Cô vậy mà không có ý định rút tay về, chỉ là lỗ tai có hơi nóng lên, chắc là do Bạch Hành ma sát tay mình nên mới nóng như vậy nhỉ?

Bỗng nhiên An Dạ cảm thấy không còn lạnh nữa, từ dưới đáy lòng trào dâng một tia ấm áp, xua tan hơi lạnh bốn phía xung quanh cô.

Cảm giác ấm áp này bao bọc lấy hai người bọn họ một lúc lâu thật lâu.

Một lát sau, An Dạ cảm thấy hơi buồn ngủ, hỏi: " Đặt cho con quỷ kia một cái tên đi? Tôi không biết nên hình dung nó như thế nào, mỗi lần nói tới điều bất tiện."

"Vậy kêu nó là bóng đè?"

"Cũng được. Anh nghĩ cái bóng đè này có nhược điểm nào không?" An Dạ hỏi.

"Em cảm thấy thế nào?"

An Dạ nghĩ nghĩ, nói: "Nó ở trong mộng thì rất lợi hại, nhưng người ta vừa tỉnh dậy, cũng chính là trở về thế giới thực, nó liền biến mất."

"Nhưng người đó có khả năng rời khỏi thế giới trong mộng không?"

Cô lắc đầu, nói: "Không, ngay cả đã chết cũng vô dụng. Tuy đã chết nhưng vẫn cứ bị nhốt trong đó."

"Thế nên nó rất mạnh, đúng không?"

"Sao có thể có những thứ như vậy chứ? Trên đời này có tồn tại hay sao? Một con quái vật không có sơ hở nào.... Nó chỉ biết hại người!" An Dạ nói lung tung hỗn loạn một hồi, sau đó lại khôi phục sự trấn định: "Không đúng, có thể chỉ cần chết đi là được."

Bạch Hành hỏi: "Tại sao?"

"Mộng được hình thành từ đại não, nếu đại não không còn hoạt động nữa thì làm sao làm ra được giấc mộng?"

Bạch Hành nhếch môi, cười cười và hỏi: "Nói vậy, nếu Tần San San đã chết thì cô ấy sẽ biến thành cái dạng gì?"

"Ý anh là...?" An Dạ nhíu mày, cô cẩn thận suy nghĩ nếu Tần San San đã chết thì sẽ như thế nào.

Nếu như nói Tần San San đã chết, vậy thì giấc mộng liền sẽ biến mất, cô ấy cũng sẽ không bị nhốt ở trỏng.

Nhưng nếu cô ta chết, ý thức bị nhốt của cô ta sẽ trở thành gì? Một du hồn không có lối về chăng?

Không không, "Tần San San" kia không phải là thật, đó vốn dĩ là tưởng tượng của cô ta, nếu ngoài đời cô ta chết thì cái gì trong giấc mơ cũng sẽ không còn.

An Dạ suy tư: "Vậy thì có biện pháp nào làm đại não tạm thời đình chỉ hoạt động không nhỉ?"

"Không đâu. Sau khi não chết, thân thể vẫn còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, em có hiểu ý tôi muốn nói hay không?"

An Dạ uể oải: "Vậy là nói cách này không thể dùng được, tuy rằng cô ấy có khả năng sống sót sau khi não chết đi nhưng cô ấy cũng không thể tỉnh lại. Nhưng vì sao nó muốn vây khốn Tần San San, nhốt cô ấy trong phòng?"

Nếu nói cô ta bị bóng đè, vậy thì nhất định phải có một lý do nào đó nên nó mới vây Tần San San ở đó.

Thế nhưng cái nguyên nhân đó là gì?

Hoặc là nói, Tần San San không tỉnh lại có chỗ lợi nào cho nó?

Lại hoặc là, mục đích nhốt cô ta trong cái phòng kia là gì?

An Dạ hỏi: "Anh có muốn ngủ thêm lần nữa không? Lại thử kéo cô ấy ra một lần nữa?"

"Không nên nóng vội, hiện tại còn chưa phải lúc." Bạch Hành nói, "Chúng ta trở về biệt thự đó điều tra thêm một chút, mục tiêu là căn phòng kia."

An Dạ nói: "Căn phòng đó hình như luôn bị khóa lại, tôi nhìn thấy trên tường có rất nhiều nấm mốc, chắc có lẽ do bị đóng kín quanh năm."

"Nếu một biệt thự quanh năm bị khoá lại không có ai ở, vậy thì mấy phòng khác cũng phải có nấm mốc, nhưng chỉ có căn phòng kia bị thôi, vậy nói lên mấy căn phòng khác không bị khoá, mà cái phòng đó luôn khoá là khoá cái gì?" Bạch Hành nói.

"Là phòng chứa đồ lặt vặt chăng?"

"Không đâu, trước đây phòng đó cho người ở, cái này thì tôi đã điều tra rồi, nếu bị khoá lại quanh năm thì còn có một khả năng nữa — cầm tù một ai đó!"

"Cầm tù?"

"Vẫn chưa chắc chắn được điều này, phải tiếp tục điều tra thêm." Bạch Hành nhìn cô một cái, thấp giọng bảo: "Em ngủ đi, tôi ở ngay bên cạnh!"

Khi lim dim sắp ngủ, An Dạ bỗng nhiên lên tiếng: "Phải rồi, những thứ xuất hiện trong giấc mộng đều được phản ảnh từ hiện thực. Giống như Tần San San — bởi vì trong hiện thực có một Tần San San, biệt thự trong mộng kia — trong hiện thực cũng tồn tại cái biệt thự, đều là những thứ có thể thực thể hoá, vậy bóng đè thì sao? Có thể nào nó cũng có trong hiện thực hay không?"

"Cái này thì...." dường như Bạch Hành cũng chưa nghĩ tới điều này, anh hơi ngập ngừng không nói.

An Dạ tiếp tục suy luận: "Những thứ có thể tồn tại song song như vậy là thật hay giả? Cái bóng đó có thể có thật ngoài hiện thực hay không?"

Cô bỗng nhiên nghĩ, nếu một thứ gì đó làm cho người ta khi nhìn vào có ấn tượng khắc sâu với nó, vậy thì cũng rất có thể sẽ tái hiện lại hình ảnh đó trong đầu, giống như ký ức, một người có thể nhớ lại một đoạn chuyện cũ, tái hiện lại những đồ vật có trong hiện tại vào não của mình.

Ý nghĩ này thật đáng sợ, tựa như bất cứ thứ gì cũng có thể tự tiện xông vào ý thức của con người.

Một khi nó cũng có suy nghĩ thì....

Sẽ biến thành cái dạng gì đây?

Nếu nó ở trong ký ức của con người, nó có thể vận dụng tư duy của người đó để tạo ra hoàn cảnh giả, hoặc là thấy đổi bản thân người đó, thay đổi ký ức của người đó.

Vậy không phải là nó có thể điều khiển đầu óc của con người hay sao?

Nói một cách đơn giản là một vật có sự sống tồn tại trong ý thức của con người, ờm... nghĩa là — kí sinh vật.

Cái bóng đè kia chính là vật ký sinh trong giấc mộng của người đi?

Cũng chính là quỷ ký sinh trong đầu.

Bây giờ, nó cũng đang sống trong đầu Tần San San — ở ngay bên cạnh cô ta.

An Dạ nổi hết cả da gà.

"Ngủ một lát thôi!" Bạch Hành dém góc chăn cho cô, thuận tay tắt đèn.

Anh ngồi bên mép giường cạnh An Dạ, cúi người lên thành giường, gối đầu lên cánh tay mà ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Mộc trở lại cùng với Hạ Tuyết.

Bọn họ mang theo hai phần ăn sáng cho An Dạ và Bạch Hành, một phần là bánh mì xíu mại cùng sữa đậu nành, một phần là bánh pudding cùng với sữa bò. Rõ ràng, món điểm tâm ngọt là cho An Dạ, còn phần ăn sáng truyền thống kia thì dành cho người nhìn cũ kỹ nghiêm túc như Bạch Hành.

An Dạ ăn hai muỗng bánh kem, trong miệng cứ nhạt như nước ốc, trong đầu cô hiện giờ toàn bộ đều là chuyện của Tần San San, cô sợ mình rồi cũng sẽ bị như vậy, bị nhốt vào một nơi tăm tối như thế, thật sự quá đáng sợ.

Bạch Hành nhìn ra được sự lo lắng của cô, bèn xoay qua nói với Lê Mộc và Hạ Tuyết: "Tôi có chuyện này nhờ hai người giúp đỡ."

Hạ Tuyết gật đầu cái rụp: "Anh cứ nói đi!"

"Chuyện tôi sắp nói rất có thể hai người sẽ hơi khó tiếp thu." Bạch Hành dừng một lát, sau đó vẫn tiếp tục nói: "Tôi định cùng An Dạ ngủ một giấc, một khi chúng tôi giãy giụa ở trong mộng, hoặc nếu qua bốn tiếng mà vẫn không thể tỉnh lại, hai người hãy cắt một nhát vào cánh tay của chúng tôi, khiến cảm giác đau làm chúng tôi tỉnh lại."

Lê Mộc hơi khó hiểu, anh hỏi: "Vì sao lại phải làm như vậy?"

"Vì cứu Tần San San!" An Dạ nói, "Hai người chỉ cần nhớ kỹ như vậy là được rồi!"

Hạ Tuyết không có ý kiến gì, cô ấy gật gật đầu, với tay cầm lấy con dao gọt hoa quả.

Bạch Hành chia thuốc ngủ cho An Dạ, bảo cô: " Uống một viên thôi, để duy trì tính vững chắc của giấc mộng, sẽ không làm cho chúng ta vì một tình huống đặc thù nào đó mà bừng tỉnh. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể bị kéo vào căn phòng kia!"

An Dạ hơi hiểu ra, bất cứ ai bị nhốt vào căn phòng kia thì không thể tỉnh lại bởi vì tình huống căn phòng đó bị khoá lại là chưa bao giờ xuất hiện trong hiện thực, nếu bị lọt vào đó thì sẽ không biết rõ tình huống để tìm cách thức tỉnh.

Hơn nữa, trong ấn tượng của Tần San San, cô ấy vẫn luôn cho rằng mộng mới là hiện thực, cho nên cũng sẽ không ra lệnh cho đại não của mình phải thức dậy. Đặc biệt là cảnh trong mộng không có sinh ra biến hoá gì đặc biệt để có thể phá vỡ tính vững chắc của nó.

Điều mà An Dạ phải làm là nói rõ với Tần San San rằng đó chỉ là mộng mà thôi, còn phải tránh bị cái bóng kia bắt được. Càng quan trọng hơn là An Dạ muốn làm rõ trong căn phòng kia đến cuối cùng chứa cái gì!

An Dạ và Bạch Hành cùng uống thuốc, một người nằm trên giường còn một người thì nằm trên ghế, lần lượt chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh hai người là Hạ Tuyết và Lê Mộc, trong tay bọn họ cầm chắc dao gọt hoa quả, chỉ có thể đứng nhìn trong sự lo lắng sốt ruột mà chẳng thể làm được gì.

Đầu óc của An Dạ dần dần tiến vào trong mông lung, quả nhiên, chỉ cần cô đi vào trong giấc ngủ thì ký sinh vật kia liền ngay lập tức kéo cô tới nơi nó có khả năng khống chế nhưng cô vẫn nắm được ý thức của mình, có thể tự do hoạt động, duy trì giấc mơ tỉnh này.

Cô lại trở về trước căn biệt thự kia.

Đột nhiên An Dạ cảm thấy như đã qua một đời. Cô vận dụng ý thức gọi Bạch Hành, rất nhanh, phía sau lưng cô đã xuất hiện một hình bóng quen thuộc — là Bạch Hành đang đi ra từ chỗ tối.

Trong tay anh cầm một cây súng, đây là vật tự vệ duy nhất của cả hai ở thế giới này.

Cánh cửa không gió mà tự động mở ra, phảng phất như nó đang hoan nghênh bọn họ trở về.

Sau đó, cả hai bước vào trong, chậm rãi đi lên cầu thang.

Ngoại trừ phòng C bị khoá chặt, mấy căn phòng khác đều mở cửa toan hoác, còn cái bóng đen vẫn luôn bám theo An Dạ lại không thấy đâu.

An Dạ vội vàng chạy đến cánh cửa phòng C, kêu vào bên trong: "Tần San San, là tôi!"

"An Dạ?!" Cô ta nôn nóng đáp lời: "An Dạ, cứu tôi!"

"Cô sao rồi?"

"Tôi vẫn khỏe."

"Bên trong đó có gì dị thường không?" An Dạ nói, "Nghe này, hiện tại cô đang nằm mơ!"

"Ha? Nằm mơ?! Không thể nào!" Tần San San bộ dáng khó tin, cô ta lớn tiếng trả lời: "Đừng có trêu tôi, chắc chắn là các người thông đồng với tổ tiết mục, đừng có chơi tôi kiểu đó! Tôi mới không bị các người lừa phỉnh, sinh ra nghi ngờ đối với thế giới này rồi bị tẩy não, cho rằng mình đang nằm mộng như mấy người bị tâm thần đâu!"

"Nhưng mà...." tự tin của Tần San San đột nhiên yếu hẳn đi, cô ta nói: "Tôi cảm thấy sợ lắm!"

"Có chuyện gì?"

"Nó đã ở đây với tôi ba ngày rồi." Thanh âm của cô ta mang theo một tia run rẩy, khàn giọng nói: "Nơi này.... nơi này có người!"

HẾT CHƯƠNG 42

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play