Trên khán đài yên tĩnh như chết lặng, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chiến đấu bên trong cách đấu tràng.

Có lẽ tình huống trên cách đấu đã không gọi như chiến đấu, đơn giản như thằng nhóc khiêu chiến cự nhân, cự nhân đứng im một chỗ bất động mặc kệ thằng nhóc tùy tiện công kích.

Tựa như Ước Sắt nói, đây là khoảng cách thực lực tuyệt đối.

- Tại sao… Tại sao… Tại sao không đánh tan được…

Ước Sắt biến ảo đủ loại kỹ năng, muốn công phá áo giáp trên người Chu Văn.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, vô luận hắn sử dụng kỹ năng gì, đều bị Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp cản lại toàn bộ, không thể đả thương Chu Văn chút nào.

Tâm tình Ước Sắt đã chìm đến đáy cốc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ bại bởi Chu Văn, cũng không tin nhân loại có được Thủ Hộ giả, lại bị nhân loại không khế ước Thủ Hộ giả đánh bại.

Nhưng sự thật lại bày ngay trước mặt của hắn, tim của hắn đang run rẩy, tay cũng run rẩy càng thêm lợi hại, bởi hắn đã không nhìn thấy một tia hy vọng thắng lợi.

Hiện tại Ước Sắt đã có chút hối hận, hối hận tại sao mình muốn khiêu chiến Chu Văn, vì cái gì tên Chu Văn đáng chết này, lại có nhiều Thần thoại Phối sủng đáng sợ như vậy.

- Ta giết ngươi, ngươi cũng giết không được ta, xem ra không cần tái chiến tiếp, trận này bất phân thắng bại.

Ước Sắt đột nhiên lui lại nói, hắn còn muốn giữ tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Chẳng qua loại thuyết pháp này của hắn, dân bản xứ trước đó ủng hộ hắn, đều không nghe nổi, cả đám đều cảm giác trên mặt nóng rát.

- Thua thì thua, cái gì không phân thắng bại, làm quân tử đi được không?

Một nam nhân trên đài, tính khí nóng nảy kêu lên.

Đây cũng là ý nghĩ của rất nhiều người, bọn hắn cảm thấy Ước Sắt sảng khoái chiến đến cuối cùng, cho dù là thua, cũng không mất mặt như hiện tại.

Chu Văn nhìn Ước Sắt, trên mặt không lộ vẻ gì, chẳng qua chậm rãi thu hồi Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp và Đồng Tước kiếm, cầm Trúc đao ra nói:

- Ta không sử dụng bất luận Phối sủng gì, chỉ dùng chuôi Nguyên kim Trúc đao này đánh với ngươi một trận, ngươi dám chiến không?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ cách đấu tràng lặng ngắt như tờ, mọi người đều hoài nghi lỗ tai của mình có phải xảy ra vấn đề hay không, bằng không chính Chu Văn điên rồi.

Cấp bậc cao nhất của nhân loại chỉ là Hoàn Mỹ Thể Sử thi cấp mà thôi, nếu không sử dụng Thần thoại Phối sủng, căn bản không có tư cách chiến đấu Thủ Hộ giả.

Bọn hắn thừa nhận Phối sủng của Chu Văn rất mạnh, đơn giản mạnh vô địch, dưới tình huống không dùng Bạo Quân Bỉ Mông, vẫn hoàn toàn chế trụ Ước Sắt có được Thủ Hộ giả.

Nhưng cái này cũng không đại biểu, bọn hắn cho rằng Chu Văn không sử dụng Phối sủng có tư cách đánh với Ước Sắt một trận.

- Các ngươi xác định, phương diện đầu óc của hắn không có vấn đề sao?

Lý Bản Dụ đã sợ ngây người, nguyên bản hắn còn đang vui mừng Chu Văn thắng lợi, nhưng ai biết Chu Văn lại nói ra lời điên cuồng như vậy.

Tầm mắt Lan Thi sáng rực nhìn chằm chằm Chu Văn, hắn biết Chu Văn muốn làm gì, bởi vì hắn đã làm như vậy, có điều hắn vẫn chưa thành công.

- Dĩ nhiên hắn không điên, hắn chỉ muốn chứng minh, Thủ Hộ giả cũng không có cái gì ghê gớm, nhân loại chúng ta dựa vào lực lượng của mình vẫn có thể chiến thắng Thủ Hộ giả.

Ánh mắt Toa Đế phức tạp nói.

Mặc dù lời này nghe quá mức dọa người, nhưng Chu Văn có thể làm được chuyện như vậy, Toa Đế cảm thấy không kỳ quái.

- Nhưng… Nhân loại thật sự có thể đánh bại Thủ Hộ giả sao?

Lý Bản Dụ không thể tin.

Lý Bản Ức cũng không thể tin, tự lẩm bẩm:

- Dùng thân thể nhân loại đánh bại Thủ Hộ giả, điều này có thể sao?

Tại Băng Sương thành, ngoại trừ Lý Huyền, Phong Thu Nhạn cùng Nha Nhi bên ngoài, chỉ sợ không có người nào tin tưởng Chu Văn có thể làm được.

Nhân loại tối cường chỉ là Hoàn Mỹ Thể Sử thi cấp, có khoảng cách cực lớn tới cấp độ Thần thoại, mà Thủ Hộ giả lại đỉnh tiêm bên trong cấp độ Thần thoại, chênh lệch thực sự quá lớn, lớn đến mức để cho người ta không nhìn thấy hi vọng.

- Hắn điên rồi đi? Không cần Phối sủng, hắn chỉ là một Sử thi nhân loại, dựa vào cái gì chiến đấu với Thủ Hộ giả?

- Thắng lợi khiến người ta mù quáng.

- Ta thấy thắng lợi khiền người ta điên cuồng mới đúng.

Người trên khán đài lấy lại tinh thần, đều nghị luận ầm ĩ, rõ ràng bọn hắn cũng cảm thấy, Chu Văn chỉ sợ bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc.

- Ngươi thật sự không dùng Phối sủng cùng ta quyết đấu?

Ước Sắt nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Văn, hắn không thể tin Chu Văn lại có quyết định ngu ngốc như vậy.

- Nếu ta sử dụng Phối sủng, cho dù Truyền kỳ cấp, xem như ta thua.

Chu Văn ngay sau đó còn nói thêm:

- Có điều ta có một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Ước Sắt cảm thấy lúc này mới như người bình thường, Chu Văn không có đạo lý sẽ ngu ngốc như vậy.

- Ta sử dụng Phối sủng coi như thua, thế nhưng trước kia ta nhận thua, trận chiến này sẽ không kết thúc, ngươi dám ứng chiến không?

Chu Văn một mực quan sát năng lực Thủ Hộ giả Hoang Ngôn.

Đây đúng là một Thủ Hộ giả rất mạnh, mặc dù không phải loại Thủ Hộ giả mạnh tuyệt đối, nhưng năng lực của nó lại vô cùng đặc biệt.

Chu Văn nắm chắc vài phần đánh bại Ước Sắt có được Thủ Hộ giả, tuy nhiên lại không hoàn toàn chắc chắn, nhưng trước có thể trước khi Ước Sắt nhận thua triệt để phá hủy Thủ Hộ giả Hoang Ngôn.

Cho nên Chu Văn muốn bức bách Ước Sắt không thể nhận thua, nhất định phải cùng hắn chiến đến cuối cùng.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Chu Văn, cảm thấy hắn khẳng định điên rồi, đây là điều kiện gì, căn bản tự đưa mình đi hành hình.

Hai mắt Ước Sắt huyết nhãn nhìn chằm chằm Chu Văn, hắn cảm giác mình nhận lấy vũ nhục lớn lao.

- Không cần quanh co lòng vòng, ngươi không phải muốn nói không chết không thôi sao? Ta thành toàn ngươi, vậy thì không chết không thôi, thế nhưng nếu như ngươi sử dụng Phối sủng, ngươi thua, ta muốn ngươi tự sát.

Ước Sắt mắt đỏ, khuôn mặt không ức chế được có chút dữ tợn vặn vẹo, thanh âm cũng đầy lệ khí.

- Cũng được.

Chu Văn khẽ gật đầu.

- Các vị cũng nghe thấy rồi chứ? Là một thành viên Chung Cực gia tộc, các ngươi có thể cam đoan ta được đãi ngộ công bằng?

Ước Sắt lại nhìn về phía bàn khách quý trên khán đài nói.

Ở nơi đó, có cao tầng Chung Cực gia tộc đang quan chiến.

- Không ai có thể bên trong đây không tuân thủ ước định.

Một lão nhân đến trước khán đài, thần sắc bình tĩnh nói.

Ước Sắt thấy lão nhân kia, lập tức vẻ mặt vui vẻ, cung kính thi lễ một cái, sau đó chuyển hướng Chu Văn vẻ mặt dữ tợn nói:

- Chu Văn, mệnh của ngươi, ta nhận.

Nói xong, trên áo giáp Thủ Hộ giả Hoang Ngôn, bộc phát sương mù thần bí, mang theo lực lượng kinh khủng, xông về phía Chu Văn.

Thời điểm Ước Sắt công kích Chu Văn, Chu Văn đã phân tích năng lực Thủ Hộ giả Hoang Ngôn rõ ràng, trong lòng đã sớm tính toán.

Hắn cầm Trúc đao, cũng không rút Trúc đao khỏi vỏ, thân hình như Tiên nhân ngự phong đạp khói, phiêu miểu chập chờn, tránh né đủ loại công kích quỷ dị của Ước Sắt.

Mọi người thấy Chu Văn không cần Phối sủng, dựa vào lực lượng thuần túy của bản thân chiến đấu với Ước Sắt, nhưng Ước Sắt lại không thể chiếm ưu thế tuyệt đối.

Thân pháp Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn phiêu phiêu dật dật, đã khắc thật sâu vào đầu óc nhiều người.

- Nhân loại… Thật sự chống lại được Thủ Hộ giả sao?

Những người trước đó dùng thái độ phủ định, lúc này tín niệm lại có chút dao động.

Thân ảnh phiêu dật kia, đang phá vỡ quan niệm hình thành qua thời gian dài của bọn hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play