Chu Văn sử dụng Đế Thính quan sát tỉ mỉ, phát hiện bên trong nước biển có một quái vật khổng lồ đang di động.

Không đợi hắn đánh giá quái vật kia là loại gì, đột nhiên thấy nước biển bỗng nhiên phồng lên, tạo thành sóng biển to lớn, mà bên trong sóng biển to lớn, có một con cua lớn màu Lam bảo, theo mặt nước biển lao ra.

Trên bờ cát đám cua biển đã phi thường lớn, nhưng trước mặt Thâm Lam Cua Hoàng kia, chẳng khác nào cua con vừa mới ra đời.

Tường cao cao hơn hai mươi mét, trước mặt Thâm Lam Cua Hoàng thấp hơn nhiều, một chiếc càng cua của nó lớn đến đáng sợ.

Nhìn Thâm Lam Cua Hoàng theo biển rộng lao ra, tất cả mọi người sợ ngây người, những Sử thi cường giả đang chiến đấu với đám cua biển, đều hoàn toàn biến sắc.

Thâm Lam Cua Hoàng chưa theo nước biển lao lên bờ, lại đột nhiên há mồm bắn ra vô số bong bóng, những bong bóng kia đều hướng về phía Quy Hải thành lao tới.

Có người nổ súng bắn bong bóng kia, đạn bắn vào bên trong bong bóng, mà bong bóng kia thoạt nhìn vừa mỏng vừa nhẹ, lại không bể nát, ngược lại sau khi đạn xuyên vào, lập tức như mất trọng lực, trôi nổi bên trong bong bóng.

Cũng người dùng vũ khí như đao hoặc trực tiếp lệnh Phối sủng xông lên phá hủy bong bóng kia, nhưng vô luận thứ gì, nếu đụng phải bong bóng, sẽ bị hút vào bên trong bong bóng.

Sau khi có đồ vật bị hút vào bên trong bong bóng, chúng tựa như có một lực lượng nào đó kéo bay lên không trung, trong nháy mắt bay lên độ cao hơn mấy trăm mét, hơn nữa tốc độ cao gia tốc bay lên trời, tựa hồ muốn đột phá tầng khí quyển tiến vào vũ trụ.

Mọi người thấy cảnh này, cũng bắt đầu hoảng sợ tránh né bong bóng, dù sao số lượng nhân loại am hiểu năng lực phi hành cực ít, có chút Sử thi nhân loại, bởi không có Phối sủng phi hành hệ, đều không thể nào phi hành trên không trung.

Nếu từ độ cao như vậy rơi xuống, chỉ sợ chết không toàn thây.

Mà những bong bóng kia tốc độ cao bay lên, vạn nhất thật sự tiến vào vũ trụ, thì càng thập tử vô sinh.

Trong lúc nhất thời toàn bộ phóng tuyến Quy Hải thành náo loạn, đừng nói người bình thường, ngay cả Sử thi cường giả cũng bắt đầu lui lại, mà đại quân đoàn cua biển kia, bởi mất đi lực lượng hạn chế, cho nên hàng loạt vọt tới tường cao Quy Hải thành bên ngoài, dùng càng cua sắt thép mãnh lực đánh vào tường cao, đánh xi măng bắn tung toé cốt thép đứt gãy, không bao lâu, tường cao sẽ bị công phá.

Bong bóng đầy trời đã bay vào trong thành, Chu Văn thấy Quy Hải thành khẳng định ngăn không được công kích như vậy, thế là mặc vào Ngọc Tinh Linh áo giáp, bỗng nhiên bay lên bầu trời, rất nhanh đi tới biển cả.

Hắn cầm trong tay Hoàng Kim Đàn Hạc, ngón tay tại bên trên Hoàng Kim Đàn Hạc nhúc nhích một thoáng.

Ông!

Một loại âm thanh kỳ lạ vang vọng truyền bá ra ngoài, sau đó dùng Hoàng Kim Đàn Hạc làm trung tâm, bọt khí bong bóng đầy trời đều nổ tung, những con cua biển đã lên bờ và con cua biển còn bên trong nước, đều hứng chịu sóng âm kinh khủng chấn kích, từng đầu há miệng phun nước ngã xuống đất, chết bày tám phần, coi như còn một chút không chết, cũng thụ thương không nhẹ, giãy dụa không đứng dậy nổi.

Chu Văn tận lực cách xa Quy Hải thành sử dụng Huyền Âm Chấn, mặc dù lực lượng Huyền Âm Chấn lan đến gần Quy Hải thành đã yếu nhược đi nhiều, đối với nhân loại không tạo thành lực sát thương quá lớn.

Nhưng nhân loại chiến đấu trên tuyến đầu, ít nhiều cũng có chút tu vi, bị dư ba chấn một thoáng, nhiều lắm phun ngụm máu mà thôi.

Bị chấn về sau, người Quy Hải thành nhìn về phía bên ngoài, chỉ thấy bong bóng đầy trời bị nổ tung, đại quân cua biển thương vong vô số, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Ngẩng đầu nhìn tới, lập tức thấy được Chu Văn bên trong bầu trời.

Khoảng cách từ đường ven biển đến Quy Hải thành gần mấy dặm, không phải do ánh mắt của bọn hắn tốt, xa như vậy đều có thể thấy Chu Văn.

Mà bởi vì Chu Văn mặt Ngọc Tinh Linh áo giáp, bị Thái Dương chiếu sáng như vậy, tựa như Thái Dương hình người, muốn không thấy cũng khó.

- Uy lực Huyền Âm Chấn thật sự được nha, đáng tiếc dây đàn quá phế, chỉ phát huy uy lực một thoáng.

Chu Văn nhìn thoáng qua Hoàng Kim Đàn Hạc trong tay, dây đàn đã chặt đứt vài cái cọng, không thể tái sử dụng, chỉ có thể trước tiên đem nó thu hồi lại, để Nguyên khí chậm rãi khôi phục nó.

Thâm Lam Cua Hoàng cách Chu Văn rất gần, bị chấn một cái lảo đảo, kém chút ngã quỵ ở trong nước biển, không khỏi đột nhiên giận dữ, quơ càng cua khổng lồ, hướng về phía Chu Văn trên không đập tới.

Đừng nhìn hình thể của nó to lớn, tuy nhiên lại tuyệt không vụng về, càng cua như gió mạnh vung tới trước mặt Chu Văn.

Lúc này rất nhiều người trong nội thành đều nhìn Chu Văn trên bầu trời, lại thấy động tác quỷ mị của Thâm Lam Cua Hoàng, cảm thấy giật cả mình.

Vẻ mặt Chu Văn bất động, rút ra Trúc đao, thân hình đồng thời dùng tư thái Thiên Ngoại Phi Tiên tốc độ cao chớp động, Không Trung trảm cũng theo đó phá lưỡi đao mà ra.

Người bên trong nội thành thấy hư ảnh vây quanh Thâm Lam Cua Hoàng lấp lánh, giống như một đạo lưu quang giăng khắp nơi, chờ thời điểm Chu Văn ngừng lại, Thâm Lam Cua Hoàng giơ càng cua không động đậy nữa.

Răng rắc! Răng rắc!

Giáp xác trên thân Thâm Lam Cua Hoàng Đấu Tinh thúọ nhiên nứt ra từng vết, càng cua giơ lên cũng bị cắt thành nhiều đoạn, rơi vào trong biển, kích thích từng đạo sóng nước.

Ầm ầm!

Cuối cùng thân thể Thâm Lam Cua Hoàng cũng chia năm xẻ bảy ầm ầm đảo vào trong biển, thoạt nhìn đã chết không thể chết hơn nữa.

Nhân loại bên trong Quy Hải thành thấy cảnh này, trong lúc nhất thời đều chưa kịp phản ứng, hơi giật mình mà nhìn Thâm Lam Cua Hoàng bị chia thành nhiều mảnh rơi xuống biển và Chu Văn như Thái Dương chói lóa trên không trung.

Sau một lát, mọi người cuối cùng kịp phản ứng, đều reo hò lên, loại cảm giác từ cõi chết trở về thật vui sướng, thật sự không gì sánh kịp.

Chu Văn thì vọt vào trong nước biển, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chờ thời điểm hắn về tới Quy Hải thành, Ngọc Tinh Linh áo giáp đã biến mất không thấy gì nữa, ôm Nha Nhi thoạt nhìn giống như phụ thân trẻ tuổi, tuyệt đối không đáng chú ý.

Có điều trên thân Chu Văn lại xuất hiện thêm hình xăm con cua, đúng là hắn bên trong biển rộng lấy được trứng Phối sủng Thâm Lam Cua Hoàng, sau đó trực tiếp ấp.

Thâm Lam Cua Hoàng: cấp độ Thần thoại.

Mệnh cách: Hải Dương Bá Chủ.

Mệnh hồn: Hải Dương Chi Tâm.

Vận Mệnh Chi Luân: Trọng Lực Mất Khống Chế.

Lực lượng: 80.

Tốc độ: 71.

Thể phách: 80.

Nguyên khí: 79.

Kỹ năng thiên phú: Trọng Lực Bong Bóng, Phách Vương Kìm, Thâm Hải Hoàng Đế.

Phối hợp trạng thái: Tọa kỵ.

- Tọa kỵ hải dương sao? Cũng không tệ.

Chu Văn còn chưa có tọa kỵ dưới biển, Đại Uy Kim Cương Ngưu sợ nước, di chuyển trên sông nhỏ còn được, nhưng để nó xuống nước là chuyện không thể.

Thổ Hành Thú không thể độn thổ trong nước, vừa vặn thiếu tọa kỵ trong nước.

Có điều hình thể Thâm Lam Cua Hoàng quá lớn, đoán chừng không dùng được tại sông nhỏ, chỉ có thể thoải mái sử dụng bên trong đại dương lớn mà thôi.

- Xem ra gần nhất vận khí rất không tệ, vừa tới Quy Hải lấy được đầu Thần thoại Phối sủng như vậy, nói không chừng nơi này lại là phúc địa của ta.

Trong lòng Chu Văn thầm nghĩ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play