- Chuyện này không có gì không thể nói, có gì cứ nói thẳng đi.

An Thiên Tá không thèm nhìn Kiều Tư Viễn, ngồi trong xe lạnh nhạt nói.

Nội tâm Kiều Tư Viễn thoáng lảo đảo, biết chuyện hôm nay không dễ làm.

- Đốc Quân, mấy người Lệ Tư chỉ phụng mệnh bên trên làm việc, chuyện này không có quan hệ với bọn hắn, trước để bọn hắn đi bệnh viện kiểm tra một chút được chứ?

Kiều Tư Viễn hít một hơi thật sâu, nói.

- Phụng mệnh bên trên nào?

An Thiên Tá vẫn bất động hỏi.

Kiều Tư Viễn nói:

- Đốc Quân, hẳn là ngài đã từng nghe qua cái tên Tỉnh Đạo Tiên a?

- Đại ma đầu lớn nhất Liên bang.

An Thiên Tá nói.

Kiều Tư Viễn tiếp tục nói:

- Năm đó Tỉnh Đạo Tiên xông vào cao ốc Liên bang, âm mưu tru diệt hàng loạt cao tầng, khiến chiến lực cao cấp của Liên bang ta bị tổn thất quá nửa, thực lực tổng hợp suy thoái mười năm. Thượng nghị viện vô cùng trọng thị chuyện này, những năm gần đây, Liên bang dùng đủ loại biện pháp truy bắt Tỉnh Đạo Tiên, cục giám sát đặc biệt chúng ta cũng vì vậy mà bỏ không biết bao nhiêu nỗ lực. Ngay vài ngày trước, chúng ta phát hiện Tỉnh Đạo Tiên từng có tiếp xúc với Chu Văn.

- Hả? Ý ngươi là Chu Văn là đồng đảng của Tỉnh Đạo Tiên?

An Thiên Tá liếc mắt nhìn Kiều Tư Viễn.

Kiều Tư Viễn lắc đầu nói:

- Có phải đồng đảng hay không còn không biết, cho nên mới muốn mời Chu Văn về hỗ trợ điều tra. Đốc Quân ngài là danh môn quý tốc, xuất thân cao quý, thế nhưng trách nhiệm trên lưng ngài không phải người thường có thể tưởng tượng được, Đốc Quân ngài cũng không dễ dàng, An gia cũng không dễ, hà tất phải dính vào phiền toái lớn như Tỉnh Đạo Tiên, khiến cho người khác mượn cớ. Huống chi Đốc Quân ngài từng phê bình Chu Văn, hẳn cũng biết người này có vấn đề a?

- Nói như vậy, hẳn là ta còn phải cảm ơn các ngươi?

An Thiên Tá nói.

- Không dám, nếu Đốc Quân có thể thông cảm khó khăn cho chúng ta, Kiều mỗ vô cùng cảm kích.

Cảm giác xấu trong lòng Kiều Tư Viễn càng lúc càng mãnh liệt, miễn cưỡng nở nụ cười.

An Thiên Tá tựa tiếu phi tiếu, nhìn Kiều Tư Viễn nói:

- Ta từng phê bình Chu Văn, xác thực là nhìn hắn không thuận mắt, thế nhưng ta phê bình hắn thế nào, đó là chuyện của ta, không phải con chó con mèo nào cũng có thể bắt nạt được hắn?

Sắc mặt Kiều Tư Viễn lập tức có chút khó coi, cố gắng cười nói:

- Đốc Quân nói đúng, chúng ta nhất định sẽ sửa sai, nếu còn hành động liên quan tới An gia, nhất định báo cáo với ngài trước.

- Thái độ không tồi, được rồi, An Thiên Tá ta cũng không phải người không nói lý, ngươi đã nói thế, vậy liền tha cho mấy kẻ này một mạng đi.

An Thiên Tá nói.

- Đa ta Đốc Quân, Kiều mỗ vô cùng cảm kích, sau này ngài có chỗ cần dùng Kiều mỗ, mời cứ việc sai bảo.

Kiều Tư Viễn vội vàng nói.

- Có điều tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha, bằng không sau này chó mèo nào cũng dám tùy ý làm bậy ở Lạc Dương, chà đạp lên pháp luật Liên bang sao?

An Thiên Tá lập tức đổi giọng, lại nói một câu.

Kiều Tư Viễn sớm biết An Thiên Tá sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, lòng thầm oán: An Thiên Tá ngươi mới chính là kẻ tùy ý chà đạp pháp luật Liên bang nhất.

- Người có thể mang về, nhưng tu vi phải phế, tránh cho sau này tiếp tục làm sằng làm bậy.

An Thiên Tá tùy ý nói.

- Không… không được… ngươi không thể phế tu vi của ta…

Lệ Tư sợ hãi, kêu lên như phát điên.

Kiều Tư Viễn khẽ biến sắc, cắn răng nói:

- Bọn hắn chỉ phụng mệnh làm việc, bản thân không có sai lầm, Đốc Quân xử trí như vậy, còn để Thượng nghị viện ở đâu? Ngài cũng rõ tình huống hiện tại của Liên bang đó, Tổng thống cùng các nghị viên đều rất quan tâm tới chuyện của Tỉnh Đạo Tiên, nếu ngài dính vào chuyện này, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho đám nhìn chằm chằm vào mỏ Nguyên kim của An gia sao? Phụ thân Lệ Tư là Tạp Bội nghị viên, nếu ngài có thể cho Lệ Tư một cơ hội, Tạp Bội nghị viên cùng toàn bộ Tạp Bội gia tộc đều nhất định sẽ cảm kích ngài, tương lai trên hội nghĩ cũng sẽ ra sức giúp An gia, nhất niệm Thiên Đường nhất niệm Địa Ngục, mong Đốc Quân đại nhân suy nghĩ lại.

An Thiên Tá khinh miệt nhìn Kiều Tư Viễn:

- Kiều Tư Viễn, ngươi biết vì sao ta tên là An Thiên Tá không?

- Kiều mỗ ngu muội, mong Đốc Quân chỉ giáo.

Kiều Tư Viễn nói.

- Thiên Đường bên phải, mà ta ở bên trái.

An Thiên Tá lạnh nhạt nói.

- A!

Lệ Tư phát tiếng kêu thống khỏ, một thanh đao nhỏ trong tay phó quan đã xuyên qua Nguyên khí hải của nàng, máu tươi nhuộm đỏ cây đao, bao tay màu trắng cũng bị nhuộm thành đỏ.

- Nhớ kỹ, Lạc Dương, họ An.

An Thiên Tá đưa mắt nhìn thẳng, cửa xe chậm rãi kéo lên, dần dần che khất mặt hắn.

Chu Văn vội vã từ cửa sau rời học viện, Lý Huyền cho hắn hai đề nghị, thứ nhất là đi An gia, mời An gia giúp hắn bãi bình chuyện này, mà đề nghị thứ hai, chính là lập tức trốn vào Dị Lĩnh vực không người biết, mãi mãi không xuất hiện.

Chu Văn không muốn có quan hệ với An gia, cho nên hắn muốn trốn đi Dị Lĩnh vực, có điện thoại thần bí trên người, Dị Lĩnh vực với hắn cũng không nguy hiểm như người khác.

Chu Văn dự định tới Dị Lĩnh vực Long Môn động gần nhất, nơi đó có rất nhiều Dị Lĩnh vực, đều là những nơi mà nhân loại còn chưa thể thăm dò.

Thế nhưng Chu Văn vừa mới bước ra cửa sau, đã thấy một người mặc quân trang, tay đeo bao trắng, tướng mạo văn nhã trẻ tuổi đứng đó.

- Văn thiếu gia, phu nhân sai Đốc Quân đón ngài về nhà ăn cơm.

Quan quân trẻ tuổi mỉm cười, lộ ra hai hàng răng trắng bóc chỉnh tề, tựa như nắng xuân ấm áp.

Chu Văn ngồi trong xe, bên cạnh chính là An Thiên Tá mà hắn mới chỉ nghe tên chứ chưa biết mặt.

Hai người chưa từng thấy mặt nhau, trước đó cũng không có bất cứ quan hệ nào, nhưng giờ lại có một liên kết, bầu không khí có chút vi diệu.

- Ngươi nhất định rất hận ta?

An Thiên Tá đột nhiên mở miệng nói.

Chu Văn không nghĩ tới An Thiên Tá lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, có điều hắn cũng không phải là người quá chú ý, cho nên trực tiếp nói:

- Không tính là hận, thế nhưng tuyệt không có hảo cảm.

- Được, đây chính điều ta cũng muốn nói với ngươi, ta vốn không cho rằng, ngươi có tư cách thay thế Tiểu Tĩnh, trước kia như thế, hiện tại như thế, sau này cũng sẽ như thế.

Tầm mắt An Thiên Tá vẫn nhìn thẳng, nói mà không chút biểu cảm.

- An Tĩnh? Ta thay thế nàng làm cái gì?

Chu Văn nhíu mày hỏi.

An Thiên Tá không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói:

- Ta thực sự không rõ, vì sao mẹ ta lại cho rằng ngươi ưu tú hơn Tiểu Tĩnh? Một tên gặp chuyện chỉ biết trốn tránh hiện thực, ngay cả tư cách xưng là nam nhân cũng không có, càng không có chuyện ưu tú hơn Tiểu Tĩnh.

- Ta cảm thấy ngươi nên tới bệnh viện, kiểm tra xem đầu óc có vấn đề không a.

Chu Văn cảm thấy An Thiên Tá nhất định có vấn đề về thần kinh, thực sự khó hiểu.

Phó quan lái xe phía trước, nghe được Chu Văn nói, khóe mắt không nhịn được mà giật giật mấy lần.

- -------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play