- Cái này. . . Nếu không ta đem người trả lại cho ngươi/

Lưu Vân có chút hối hận.

Nguyên bản hắn cũng không tin lắm, nhưng ngẫm lại tao ngộ dọc đường, Lưu Vân cảm thấy không thể không tin.

- Ta gần nhất bề bộn nhiều việc, không rảnh mang hài tử, muốn nhờ đại sư huynh ngươi sẽ giúp ta trông chừng mấy ngày, chờ ta trở lại Lạc Dương hãn nói.

Chu Văn cười híp mắt nhìn Lưu Vân nói.

- Trông hộ cái đầu ngươi.

Lưu Vân buồn bực nói.

- Đại sư huynh ngươi đừng vội, cùng lắm thì ta trả ngươi phí dịch vụ, một ngày một khỏa trứng Sử thi Phối sủng? Giá tiền này đủ thuê một nữ minh tinh làm vú em cũng không thành vấn đề, ngươi thấy thế nào?

Chu Văn nói.

Lưu Vân đập bàn một cái, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Ngươi xem ta Lưu Vân là người thế nào? Ta đường đường Lưu Vân Thần thâu cái thế, muốn ta trông hài tử cho ngươi sao? Đừng nói ngươi một ngày cho ta một khỏa trứng Sử thi Phối sủng, coi như một ngày trả ta một khỏa Thần thoại Phối sủng, ta cũng không làm chuyện đó. Ngươi chờ, ta sẽ đem Nha Nhi trả lại cho ngươi, ngươi tự mình trông nom nó đi.

- Đại sư huynh, cái này không thích hợp đi, ngươi nhìn ngươi ngàn dặm xa xôi đem nàng tới, cứ như vậy trả lại cho ta, ngươi cứ như vậy thua lỗ sao? Ta đề nghị ngươi trôm nàng thêm mấy ngày nữa đi.

Chu Văn nói.

- Ta tin ngươi cái quỷ, ngươi cái tên xấu xa này, nếu ta mang nàng theo nữa không phải càng ăn thiệt thòi sao?

Lưu Vân nói.

- Ngươi thật sự muốn đem nàng trả lại?

Chu Văn hỏi.

- Đương nhiên là thật, Lưu Vân ta nói một không nói hai.

Lưu Vân cắn răng nói.

- Vậy thì được, có điều ngươi mang theo Nha Nhi lâu ngày như vậy, nàng khẳng định bị ngươi làm đói, dù sao ngươi cũng nên trả một ít dinh dưỡng phí, để ta mua cho nàng một chút đồ ăn ngon bồi bổ?

Chu Văn đưa bàn tay ra trước mặt Lưu Vân.

Cả người Lưu Vân đều choáng váng, hắn gặp qua không ít kẻ vô sỉ, nhưng vô sỉ như Chu Văn, lại là lần đầu tiên hắn gặp.

- Ngươi còn muốn đòi ta Dinh dưỡng phí?

Lưu Vân phẫn nộ đã cực điểm, ủy khuất không được, hai tay đều đang run lên:

- Ta mới là kẻ bị đói ăn kìa? Mẹ nó dọc theo con đường này ta ăn cái gì, uống cái gì, nôn cái gì cũng không nói, cả ngày không phải khóc thì cười, hơn nửa đêm khóc khiến toàn bộ lữ điếm tưởng ta gây sự, mẹ nó ta tưởng ta sướng lắm sao? Ta cho ngươi biết, tiểu quỷ kia ăn ngon uống sướng rất tốt, ta sắp thành người chết rồi, ngươi biết không? Ngươi còn hỏi ta dinh dưỡng phí?

- Đại sư huynh, ngươi chơi xấu như vậy không hay đâu, người bị ngươi bắt đi, ngươi nói như Nha Nhi bắt ngươi đi vậy, ngươi nói mà không biết ngại sao?

Hiện tại cuối cùng Chu Văn hoàn toàn yên tâm, nín cười nói:

- Ngươi không cho cũng được, ngược lại ta dự định đi Thiên Sư phủ ở vài ngày, ngươi có bản lĩnh, đem Nha Nhi đưa tới Thiên Sư phủ đi.

- Ngươi không muốn, ta làm thịt nàng.

Lưu Vân ác độc nói.

- Loại người như vậy ngươi cũng dám giết? Chỉ cần ngươi không sợ cả một đời đều xui xẻo như vậy, vậy ngươi giết đi.

Chu Văn mở tay ra nói.

Lưu Vân suy nghĩ những ngày tháng qua, suy nghĩ lại một chút về sau cả đời đều phải vậy, lập tức rùng mình một cái.

Đột nhiên, gương mặt phẫn nộ của Lưu Vân, lại nở nụ cười:

- Tiểu sư đệ, đều là huynh đệ một nhà, hà tất khách khí như vậy? Tiểu chất nữ nàng thích ăn đồ vật gì, nói cho ta biết một tiếng là được rồi, nàng muốn ăn gì, ta đều mua cho nàng heetsl.

- Đây mới là khí khái của đại sư huynh nha.

Chu Văn giơ ngón cái lên:

- Đúng rồi, người dùng Thâu Thiên Hoán Nhật quyết thế nào để chuyển Phối sủng cho người khác vậy? Ta nghiên cứu rất lâu, nhưng không biết sử dụng thế nào?

- Tiểu sư đệ ngươi muốn học, sư huynh khẳng định sẽ dạy ngươi, có điều ngươi trước tiên phải để Thâu Thiên Hoán Nhật quyết ngưng tụ Mệnh hồn mới được.

Lưu Vân nghĩ thầm:

- Ngươi cũng không chủ tu Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, có thể ngưng tụ Mệnh hồn mới lạ.

- Ta đã ngưng tụ Mệnh hồn Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, ngươi nói xem, ta phải làm thế nào?

Chu Văn nói.

Lưu Vân lập tức mở to hai mắt nhìn, không dám tin mà hỏi:

- Cái gì? Ngươi đã luyện Thâu Thiên Hoán Nhật quyết ngưng tụ thành Mệnh hồn rồi?

- Vừa mới ngưng tụ không bao lâu, có điều hơi khó luyện, hiện tại mới Ban Đầu Thể.

Chu Văn nói.

Lưu Vân muốn dùng một tay quất vào mồm Chu Văn, nhưng suy nghĩ một chút lại không dám động thủ.

- Tiểu sư đệ, chuyện này không nên đùa giỡn, nếu ngươi không ngưng tụ Mệnh hồn của Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, dùng phương pháp này có thể mất mạng đấy.

Lưu Vân vẫn không tin nói.

- Mệnh hồn của ngươi gọi là gì?

Chu Văn hỏi Lưu Vân.

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, Mệnh hồn của ta gọi là Tinh Hồn, ý nghĩ là Chư Thiên Tinh Thần chi hồn.

Lưu Vân nói xong, triệu hoán ra một điểm tinh quang, mà tinh quang lưu động, dường như ngưng tụ muôn vàn tinh huy.

- Mệnh hồn của ta không vang dội như ngươi, gọi là hnb, có điều cũng tính hơi giống đi.

Chu Văn triệu hoán Mệnh hồn Hạt Bụi Nhỏ ra.

Lưu Vân thấy Hạt Bụi Nhỏ của Chu Văn, lập tức ngây dại, mặc dù Mệnh hồn không giống nhau, năng lực cũng khác biệt, nhưng hắn có thể cảm giác được, đó không nghi ngờ gì nữa chính là Mệnh hồn goi Thâu Thiên Hoán Nhật quyết ngưng tụ thành, tuyệt đối không sai.

- Tiểu sư đệ, ngươi song tu Nguyên Khí quyết không có vấn đề sao?

Lưu Vân nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

- Dĩ nhiên không có vấn đề, ngươi có chịu nói phương pháp kia không, không nói để ta đi Thiên Sư phủ.

Chu Văn nói.

- Đừng nóng vội nha, phương pháp này có chút phức tạp, có điều ngươi đã ngưng tụ Mệnh hồn Hạt Bụi Nhỏ, cho nên cũng không khó lắm.

Lưu Vân đem phương pháp của mình nói cho Chu Văn nghe.

Chu Văn nguyên bản còn lo lắng, Mệnh hồn bản thân không giống Mệnh hồn của Lưu Vân, năng lực cũng không hoàn toàn tương tự, nói không chừng không dùng được phương pháp của Lưu Vân.

Có điều sau khi nghe xong, biết lo lắng của mình dư thừa, mà phương pháp của Lưu Vân sử dụng, kỳ thật chỉ dựa vào năng lực bản thân của Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, cũng không phải năng lực của Mệnh hồn.

Rất nhanh, Chu Văn đã nắm giữ phương pháp của Lưu Vân, chỉ kém chút thao tác thực tế.

- Tiểu sư đệ, ngươi tiếp tục luyện đi, ta đã chất nữ trở lại ngay.

Lưu Vân dứt lời chạy như một làn khói, sợ Chu Văn lại tìm hắn đòi hỏi cái gì.

Hắn là kẻ luôn luôn không chịu chịu thua thiệt, nhưng mỗi lần đụng phải Chu Văn, hắn đều ăn thiệt thòi, hiện tại hắn chỉ muốn cách Chu Văn càng xa càng tốt.

Chu Văn cũng không muốn gì thêm từ Lưu Vân, cũng không gọi hắn lại nữa.

Chờ trong chốc lát, có nhân viên cửa hàng tới gõ phòng Chu Văn, nói bên ngoài có người tìm hắn.

Chu Văn ra ngoài xem xét, thấy Nha Nhi đứng bên ngoài, nhưng không thấy Lưu Vân đâu, khẳng định sợ Chu Văn lại lừa hắn lần nữa, nên trốn sớm.

Nha Nhi lắc đầu, sau đó sờ vòng cổ trên người lấy xuống, đưa tới trước mặt Chu Văn.

Chu Văn hơi ngẩn ra, hắn biết đây chính là vòng cổ Nha Nhi lấy từ chỗ Lưu Vân, chẳng qua không biết tại sao Nha Nhi lại muốn đưa cho hắn.

- Muốn ta giúp ngươi thu hồi lại sao?

Chu Văn tiếp nhận vòng cổ hỏi.

Nha Nhi lại lắc đầu, dùng tay chỉ cái bảo thạch bên trên sợi dây chuyền kia, thoạt nhìn tựa hồ bảo thạch của sợi dây chuyền này có vấn đề gì.

Chu Văn nghi ngờ xem xét bảo thạch bên trên vòng cổ, nhìn một lúc luâ, phát hiện ra một chút vấn đề.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play