Trương Tiêu nghĩ không sai, đáng tiếc hắn đánh giá thấp sức ăn của Bạo Quân Bỉ Mông, vốn cho răng ngày đầu tiên ăn thử về sau, Bạo Quân Bỉ Mông khẳng định cần thời gian mấy ngày tiêu hóa.

Ai biết mỗi hai ngày Bạo Quân Bỉ Mông căn bản không có ý định nghỉ ngơi, vẫn tiếp tục ăn, mà lượng ăn so với ngày hôm sau còn nhiều hơn ngày đầu tiên.

- Lần này chắc ăn đủ no rồi?

Trương Tiêu đã cảm giác có chút không đúng.

Nhưng Bạo Quân Bỉ Mông đến ngày thứ ba vẫn tiếp tục ăn, nó đơn giản như hắc động không đáy, không ngừng cắn nuốt thức ăn.

Thời gian vẻn vẹn ba ngày, vấn đề Ma thạch phát sinh gây khốn nhiễu Trương gia, đã bị Bạo Quân Bỉ Mông giải quyết.

Nhưng Trương Tiêu lại không cao hứng nổi, vấn đề Ma thạch đã giải quyết được, nhưng hắn phải làm sao nuôi nấng Bạo Quân Bỉ Mông tiếp đây?

Khoàng thời gian đến đấu giá hội còn gần một tháng nữa, Bạo Quân Bỉ Mông ngày ngày ăn như vậy, hắn ngẫm lại cảm thấy có chút run chân, hắn phải mất bao nhiêu tài nguyên mới nuôi nổi Bạo Quân Bỉ Mông đây.

- Ta không tin Bạo Quân Bỉ Mông không cần tiêu hóa, nó ăn Ma thạch nhiều như vậy, khẳng định cần thời gian tiêu hóa Ma thạch, coi như thời gian mười ngày nửa tháng không cho ăn, hẳn không đói.

Trương Tiêu còn ôm tâm lý may mắn.

Nhưng rất nhanh, Trương Tiêu phát hiện bản thân mình quá ngây thơ rồi.

Thời gian vẻn vẹn nửa ngày không cho ăn, Trương Tiêu phát hiện trên thân Bạo Quân Bỉ Mông xuất hiện dấu hiệu đói khát.

Trương Tiêu cắn răng, xuất hiện Kim khố bản thân đem Thứ nguyên kết tinh cho Bạo Quân Bỉ Mông ăn, kết quả Kim khố của hắn hao hết phân nửa, mới khiến triệu chứng đói khát trên người Bạo Quân Bỉ Mông biến mất.

Sắc mặt Trương Tiêu cực kỳ khó coi, Bạo Quân Bỉ Mông ăn khủng khiếp như vậy, hiện tại tiểu Kim khố của hắn cầm chừng nhiều nhất bốn năm ngày, nhưng sau đó phải làm sao?

Trương Tiêu đột nhiên ý thức được, sợ tên Chu Văn làm trò quỷ, Chu Văn nói hắn ít nhất phải nuôi Bạo Quân Bỉ Mông khi Chu Văn rời khỏi Long Hổ sơn mới thôi, hiện tại Trương Tiêu tìm đâu Thứ nguyên kết tinh đút cho Bạo Quân Bỉ Mông ăn.

- Không đúng, nếu Bạo Quân Bỉ Mông ăn nhiều như vây, tại sao Chu Văn nuôi nổi? Ngay cả ta còn nuôi không nổi, Chu Văn càng không thể.

Trương Tiêu cảm thấy, Chu Văn nhất định có biện pháp nào mới khiến Bạo Quân Bỉ Mông không cần ăn uống, tỉ như khiến Bạo Quân Bỉ Mông ngủ say chẳng hạn.

Nhưng Trương Tiêu lại không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đi tìm Trương Xuân Thu thương lượng.

Trương Xuân Thu nghe Trương Tiêu nói, lắc đầu nói:

- Còn làm sao nữa, đi nhận lỗi, mởi người ta thu hồi Bạo Quân Bỉ Mông lại, bằng không không còn biện pháp? Ngươi sẽ không định nuôi nó một tháng chứ? Ngược lại bản thân ta không đem Thứ nguyên kết tinh cho ngươi mượn đâu?

- Ý của ta đó là, nhất định có biện pháp gì khiến Bạo Quân Bỉ Mông không cần ăn uống, bằng không với sức ăn này của nó, không ai chịu được, Chu Văn không thể nuôi nó lâu đến vậy. Ngươi xem có biện pháp gì hay không?

Trương Tiêu thích sĩ diện, tất nhiên hắn không nguyện ý làm vậy.

- Ta không có cách, ngươi có thể đi hỏi Chu Văn.

Trương Xuân Thu nói.

Ngay cả người thông minh mưu trí như Trương Xuân Thu cũng không có biện pháp, Trương Tiêu không khỏi choáng váng, nhưng để hắn đến trước mặt Chu Văn nhận lỗi, Trương Tiêu thật sự không không chịu nổi.

- Ta không tin, Chu Văn có thể nuôi, mà ta không nuôi, nhất định có biện pháp.

Trương Tiêu mang theo Bạo Quân Bỉ Mông trở về nghĩ biện pháp.

Nhưng Bạo Quân Bỉ Mông ăn không no là ăn không no, sức ăn của nó không thể chối cãi.

Trương Tiêu suy nghĩ rất nhiều biện pháp, thậm chí dùng Phối sủng thôi miên Bạo Quân Bỉ Mông, để nó tạm thời ngủ say.

Nhưng vô dụng, coi như ngủ thiếp đi, trên người Bạo Quân Bỉ Mông vẫn xuất hiện dấu hiện đói khát, chỉ cần triệu chứng này vừa xuất hiện, Chu Văn khẳng định cảm giác được.

Trương Tiêu thực sự gánh không nổi, một khi Bạo Quân Bỉ Mông đói, hắn đành phải cắn răng cho ăn, mấy ngày tiếp theo, Kim khố của hắn đã bị móc rỗng.

Trương Tiêu là muốn mặt mũi, hắn tìm nguyện phá sản cũng phải nuôi đến khi Chu Văn rời đi, hiện tại tuyệt đối không thể trả lại.

Có điều trong nội tâm Trương Tiêu vô cùng hối hận, sớm biết Bạo Quân Bỉ Mông ăn nhiều như vậy, đánh chết hắn cũng không đáp ứng Chu Văn nhận nuôi Bạo Quân Bỉ Mông.

Hiện tại hắn chỉ cần nghĩ đến Bạo Quân Bỉ Mông, cũng cảm giác trong nội tâm phát lạnh, Bạo Quân Bỉ Mông động một chút, hai chân hắn đã nhũn ra.

- Đây rốt cuộc là loại Phối sủng khốn khiếp gì, căn bản là một cái động không đáy, rốt cuộc tên hỗn đản Chu Văn kia làm thế nào nuôi nó tấn thăn Thần thoại?

Trong lòng Trương Tiêu buồn rầu.

Có điều hắn cũng biết, Chu Văn khẳng định phải bỏ hết tiền vốn, coi như tấn thăng Thần thoại về sau tìm được biện pháp khiến Bạo Quân Bỉ Mông không cần ăn uống, thế nhưng trước khi tấn thăng Thần thoại, khẳng định phải tiêu tốn đại lượng tài nguyên.

Số lượng tài nguyên này khiến người ta vô pháp tưởng tượng.

Ban đêm mấy ngày này Chu Văn đều ở Thiên Sư phủ, ban ngay đi dạo ngoài phụ cận, chủ yếu vì để Lưu Vân tìm được hắn, đáng tiếc một mực không thấy Lưu Vân đâu, khiến Chu Văn có chút bận tâm, rốt cuộc Lưu Vân đã bị Nha Nhi xử lý hay không?

Thời điểm ban đêm trở lại Thiên Sư phủ, phát hiện Trương Xuân Thu lại ngồi trong hoa viên mà hắn cần đi quan, thoạt nhìn Trương Xuân Thu cố ý chờ hắn.

- Tìm ta?

Chu Văn thấy Trương Xuân Thu đứng lên, liền đi tới hỏi.

Trương Xuân Thu đem một cái hộp nhỏ đưa cho Chu Văn:

- Đây là Nghịch Mệnh linh phù.

- Không phải ta đã đáp ứng Trương Tiêu, đem Bạo Quân Bỉ Mông cho hắn dùng miễn phí rồi sao, không cần trả ta thù lao.

Chu Văn nói.

Trương Xuân Thu vừa cười vừa nói:

- Chuyện này do Trương Tiêu không đúng, ta thay mặt Trương Tiêu xin lỗi ngươi, Nghịch Mệnh linh phù ngươi cầm lấy đi, chỗ này còn có một ít vật nhỏ, xem như đây là một chút thành ý của ta, xét quan hệ của ngươi và Trương Ngọc Trí, chuyện này coi như xong?

- Ngài nói quá lời, tranh chấp giữa người trẻ tuổi là chuyện khó tránh khỏi. Nghịch Mệnh linh phù thì ta nhận, không cần cái khác, Bạo Quân Bỉ Mông ta sẽ thu hồi lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chu Văn nói.

- Trước đừng thu hồi lại, để cho Trương Tiêu cho ăn hai ngày nữa đi, ăn chút thua thiệt nhỏ chưa hẳn là chuyện xấu.

Trương Xuân Thu nói.

- Tốt, theo ý ngươi.

Chu Văn tiếp nhận hộp Nghịch Mệnh linh phù.

Trương Xuân Thu lại đem một chiếc hộp khác cố gắng đưa cho Chu Văn:

- Ngươi cũng cầm lấy cái này đi, coi như đây là thành ý của ta, thời điểm đấu giá, có lẽ ngươi sẽ cần.

- Cung kính không bằng tuân lệnh.

Chu Văn không tiếp tục chối từ.

Hàn huyên vài câu, Trương Xuân Thu có việc rời đi, Chu Văn về đến phòng, mở hai chiếc hộp ra, bên trong một hộp có Nghịch Mệnh linh phù, còn một hộp khác có một cái thẻ, tấm thẻ kia dùng ngọc thạch điêu khắc mà thành, danh thiếp lớn nhỏ, không có bất kỳ hoa văn họa tiết gì, chỉ có điêu khắc hai chữ Thiên Sư.

- Rốt cuộc thứ này làm được cái gì?

Chu Văn lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, phát hiện đây chỉ là một khối ngọc thạch điêu khắc bình thường, cũng không phải Dị thứ nguyên vật phẩm.

Bên trong biệt viện tại Long Hổ trấn, đám người Mặc Tây Tư đang thương nghị.

- Chúng ta nhất định phải lấy được Thổ Hành Thú, nếu không đập được, vậy chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

Lão nhân nói với Mặc Tây Tư:

- Ngươi cần chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó cần ngươi ra tay.

Mặc Tây Tư khẽ cười nói:

- Ta và Thủ Hộ giả của ta đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể động thủ.

- Chờ đấu giá hội có kết quả rồi nói sau, dù sao Long Hổ sơn cũng là địa bàn của Trương gia, coi như phải động thủ, cũng phải rời khỏi Long Hổ sơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play