Tuy Hạ Lưu Xuyên có chút lo lắng, nhưng lại không có biện pháp gì, đành phải rời khỏi văn phòng Hạ Đông Nhạc.

- Ca, hình như ngươi có tâm sự gì, chẳng lẽ ngươi không lấy được Thủ Hộ giả chi kén sao?

Hạ Huyền Nguyệt thấy Hạ Lưu Xuyên, thấy hắn đang cau máy, quan tâm hỏi.

- Chu Văn đang trên đường đến Đế Đô, Lão gia tử mệnh lệnh người Đông viện, muốn trước khi Chu Văn tiến vào Đế Đô, lôi hắn về.

Hạ Lưu Xuyên nói.

- Tại sao Lão gia tử lại muốn bắt Chu Văn về?

Hạ Huyền Nguyệt cũng không biết chuyện này, nghe xong lúc sau, sắc mặt hơi đổi.

Hạ Lưu Xuyên vội vàng ngăn cản Hạ Huyền Nguyệt nói tiếp, chung quanh nhìn nhìn, thấy không có người khác đi qua, lúc này mới thấp giọng nói:

- Chuyện này ngươi chỉ dừng lại ở biết thôi, không cấn nhắc lại, không được nói cho bất luận kẻ nào. Còn có, sự tình về Lão gia tử, ngươi không cần hỏi nhiều, hiểu chưa?

- Tại sao?

Hạ Huyền Nguyệt vẫn có chút không minh bạch nói.

Kỳ thật ấn tượng của Hạ Huyền Nguyệt đối với Lão gia tử rất mơ hồ, tuy Lão gia tử là người cầm quyền chân chính tại Hạ gia, nhưng Hạ gia lại rất lớn, số lấn Hạ Huyền Nguyệt gặp được Lão gia tử chỉ tính trên đầu ngón tay.

Trong ấn tượng của nàng, Lão gia tử chính một lão nhân mặc Bạch y nghiêm túc, chỉ vào dịp lễ quan trọng của Hạ gia, hắn mới ngẫu nhiên xuất hiện, còn bình thường hắn sinh hoạt bên trong Động viện.

Những người phục trách sinh hoạt hàng ngày của Lão gia tử, phần lớn đều không phải người Hạ gia, nhưng bọn họ lại là người trung thành và tận tâm với Lão gia tử nhất, đối với mệnh lệnh Lão gia tử, tuyệt đối không do dự, nghi ngờ.

Khi Hạ Huyền Nguyệt còn nhỏ, đã từng gặp vài vị trưởng bối Hạ gia, không biết mắc tội gì, bị người Đông viện bắt lại, sau khi vào Đông viện, một đi không trở lại.

- Đứng hỏi tại sao, tin tưởng ta, ca sẽ không hại ngươi.

Hạ Lưu Xuyên nói với Hạ Huyền Nguyệt.

- Ta hiểu.

Hạ Huyền Nguyệt khẽ gật đầu.

- Đi nghỉ ngơi đi. Chuyện này nếu đã giao cho Đông viện xử lý, chúng ta không cần quản.

Hạ Lưu Xuyên tựa hồ có điểm tâm sự, nói xong đi về chỗ ở của mình.

Nhưng hắn còn chưa mở cửa phòng, lại có người chuyển lời, nói Lão gia tử muốn gặp hắn.

Trong lòng Hạ Lưu Xuyên chấn động, hắn đã đoán được tại sao Lão gia tử muốn tìm hắn.

Hạ Lưu Xuyên hít sâu một hơi, đi theo quản gia kia đến Đông viện.

Nếu không có chuyện quan trọng, Hạ Lưu Xuyên tình nguyện cả đời không tiến vào Đông viện.

Khi còn nhỏ hắn kỳ thật thực sự thích vào Đông viện chơi, vị Lão gia tử cũng hết sức cưng chiều hắn, bởi người Hạ gia khác không được tùy ý vào Đông viện, mà hắn lại được Lão gia tử cho phép, có thể tự do ra vào.

Khi đó Hạ Lưu Xuyên muốn gì được nấy, ngay cả phá phách mấy chậu hoa cỏ của Lão gia tử, hắn cũng chỉ cười ha hả, không trách phạt hắn.

Nhưng hắn mười lăm tuổi lúc sau, Hạ Lưu Xuyên lại rất ít khi đến Đông viện, tuy hắn vẫn còn đặc quyền, nhưng bản thân lại không hề muốn đi.

Bước vào khu vườn quen thuộc, nhìn bài trí hoa cỏ bên trong, tâm tình Hạ Lưu Xuyên có chút phức tạp.

- Tiểu Xuyên, chuyện của ngươi Đông Nhạc đã nói cho ta, ngươi yên tâm, ta sẽ để Chu Văn còn sống đến Đế Đô, giúp ngươi thắng cuộc, đạt cơ hội lập khế ước với Thủ Hộ giả.

Một Bạch y lão nhân ngồi trong thạch đình, đang ngồi bên cạnh ao cá chép nói.

- Làm ngãi lo lắng.

Hạ Lưu Xuyên hơi khom người nói.

Hắn là một kẻ không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm, nhưng duy nhất trước mặt Lão gia tử này, hắn lại không dám tùy ý làm bậy.

Lão gia tử một bên cho cá ăn, một bên tiếp tục nói:

- Cũng không mất mát cái gì, chỉ trì hoãn một chút thôi, chờ ngươi lập khế ước với Thủ Hộ giả về sau, ta muốn ngươi tự mình mang Chu Văn về cho ta, ngươi có làm được không?

- Lão gia tử, người bên cạnh ngài đều mạnh hơn ta nhiều, hà tất phải bắt ta đi?

Hạ Lưu Xuyên nói.

- Nếu ngươi không muốn, vậy ta để Huyền Nguyệt làm vậy.

Lão gia tử nhàn nhạt nói:

Hạ Lưu Xuyên há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ gật đầu:

- Ta biết, ta sẽ tự thân đem Chu Văn về.

- Nhớ kỹ, ngươi là chủ tử tương lai của Hạ gia, thủ hạ mạnh thế nào, trước sau đều là hạ nhân.

Lão nhân nói.

- Lưu Xuyên minh bạch.

Hạ Lưu Xuyên cúi đầu nói.

Chu Văn một đường chạy đến Đế Đô, nhưng không gặp phải sự kiện kỳ quái gì, trừ bỏ khúc gỗ quá nặng khiến hắn vất vả, cũng không xuất hiện chuyện gì phiền toái.

- Lão Dương, sau khi đến Đế Đô, cần đặt khúc gỗ này ở chỗ nào?

Chu Văn hỏi linh dương.

Linh dương dùng móng vẽ một hàng chữ trên mặt đất:

- Đặt đỉnh Tử Cấm Thành.

Chu Văn thấy hàng chữ linh dương viết, tức khắc mở to hai mắt nhìn.

Tử Cấm Thành tại Đế Đô, hiện tại là một Dị thứ nguyên lĩnh vực vô cùng đặc thù, cũng là Dị thứ nguyên lĩnh vực Hạ gia coi trọng nhất, không thua kém gí Cổ Kiếm mộ.

Theo Chu Văn được biết, sau khi trải qua Dị thứ nguyên phong bạo, Hạ gia đã phong tỏa toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực Tử Cấm Thành, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Nếu hắn tự mình đi vào, dựa vào năng lực Ẩn Hình Y, hẳn không khó.

Nhưng cứ khiêng khúc gỗ này tiến vào Tử Cấm Thành, không thể khả năng Thần không biết Quỷ không hay tiến vào, nhất định phát sinh xung đột với Hạ gia.

- Lão Dương, ngươi thật sự không định lừa ta chứ?

Chu Văn nghiêm trọng hoài nghi, bởi hắn mạnh mẽ lôi linh dương và Tiểu điểu đi cùng, cho nên linh dương mới cố ý hố hắn.

Linh dương không để ý đến hắn, chân rảo bước qua cột mốc biên giới Đế Đô.

Chu Văn đành phải đi theo nó, hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác.

Chu Văn ít khi ra ngoài lịch lãm, chưa bao giờ gặp qua thành thị lớn như Đế Đô, cái này so sánh với Lạc Dương, đều lớn hơn về quy mô và dân số.

Bởi vì có quá nhiều người, Chu Văn không cưỡi Đại Uy Kim Cương Ngưu, tự mình khiêng khúc gỗ tiến về phía trước.

Tuy rằng nơi này là Đế Đô, có điều thời điểm bọn hắn thấy Chu Văn khiêng khúc gỗ đi vào thành, đều sôi nổi ghé mặt liếc nhìn.

Chu Văn nguyên bản tình toán rời khỏi Đế Đô về sau, sẽ liên lạc Vương Lộc. Nhưng hiện tại hắn vách một khúc gỗ lớn, cũng không tiện mời nàng ăn cơm, nên hắn trước tiên không liên hệ nàng, chờ giải quyết sự tình liên quan đến khúc gỗ này, lại lại liên hệ nàng cũng không muộn.

Tìm một khách sạn nghỉ ngơi, tại Đế Đô tiền thuê nhà không rẻ, có điều hắn vẫn sàng khoái thanh toán tiền, hơn nữa còn đặt cọc một tiền phòng một tuần.

Nơi này cách Tử Cấm Thành tương đối gần, cửa sổ phòng sát mặt đất, có thể nhìn thấy Tử Cấm Thành ở xa xa, đây chình là lý do Chu Văn lựa chọn nơi này.

- Làm thế nào đem khúc gỗ kia vào Tử Cấm Thành đây?

Chu Văn đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú Tử Cấm Thành đằng xa, trong lòng lóe lên rất nhiều ý niệm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play