- Ngươi có biết, ngươi thua thế nào không?

Chu Văn nhìn Độc Cô Trùng hỏi.

Hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì, cho nên muốn biết sự tình rõ ràng.

Độc Cô Trùng nghe lời Chu Văn, lại hiểu sai ý, chua xót nói:

- Văn thiếu gia ngài xác thật cao minh, ta sử dụng Hấp Huyết tri chu, Hắc chỉ cổ, cộng thêm bảy loại Phối sủng mini, nhưng không một con nào thoát khói pháp nhãn của ngài, Phối sủng của ta phái vào đều bị giết hết, cuối cùng ta không thể không dùng Ma Phát Cổ. Nguyên bản cho rằng có thể dựa vào Ma Phát Cổ cho ngài một chút giáo huấn, khong ngờ người bị giáo huấn lại là ta.

- Tại sao ngươi lại muốn xuống ta với ta.

Chu Văn lại hỏi.

Độc Cô Trùng mặt già đỏ lên, ấp a ấp úng nói:

- Lần trước ta thấy thủ pháp của ngươi trong bệnh viện, cảm thấy ngươi là người thích hợp học Dưỡng Trùng chi thuật của ta, cho nên muốn đem ngài về Nam khu, theo lão nhân ta học dưỡng Cổ trùng.

- Ý của ngươi muốn nói, muốn thu ta làm đồ đệ?

Chu Văn ngây người nhìn Độc Cô Trùng hỏi.

Độc Cô Trùng mặt già đỏ bừng nói:

- Văn thiếu gia, thật xin lỗi, ta thật sự làm mất mặt Độc Cô gia, hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đừng nói ngài nhận ta làm đồ đệ, đến tư cách làm đồ đệ của ngài ta cũng không xứng, ngài muốn sát muốn quát chỉ cần nói một câu, ta sẽ làm nhanh gọn không làm dơ tay ngài.

- Dị thứ nguyên sinh vật trong đầu Tần Vũ Phu có liên quan đến ngươi không?

Chu Văn trực tiếp hỏi.

Độc Cô Trùng lập tức nghiêm mặt nói:

- Tuyệt đối không, tuy Độc Cô gia chúng ta xác thực cần Nguyên kim, nhưng không bỉ ổi đến trình độ này, càng không dám hãm hãi Tần phó thống đốc.

- Nếu như vậy, ngươi đi đi.

Chu Văn nghĩ nghĩ nói.

Độc Cô Trùng lại không có ý rời đi, cắn răng nhìn Chu Văn hỏi:

- Văn thiếu gia, ta gần như dành cả đời dưỡng Cổ trùng, lần đầu tiên thấy có người hạ thủ nhanh gọn như ngài, ngài có thể nói cho biết ngài làm thế nào giết Ma Phát Cổ?

- Không biết.

Chu Văn thuận miệng nói, hắn xác thực không biết Ma Phát Cổ chết thế nào, bởi hắn căn bản chưa gặp qua thứ kia.

Có điều hiện tại ngẫm lại, vừa rồi thấy Tiểu điểu bay tới bay lui, không biết đang làm gì, đại khái đoán được Tiểu điểu đã giải quyết toàn bộ Phối sủng mini và Ma Phát Cổ kia, nhưng những lời này hắn chỉ để trong lòng, không muốn nói cho Độc Cô Trùng.

- Ngài không biết Ma Phát Cổ chết thế nào?

Độc Cô Trùng tự nhiên không tin đáp án này.

- Ta chưa kịp nhìn đến nó, nó đã chết, nên ta không biết nó chết như thế nào?

Chu Văn nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại, hắn không có tâm tình nói chuyện cùng Độc Cô Trùng.

Nếu không nghĩ đến chuyện Độc Cô Trùng chẳng may chết ở đây, sẽ tạo thành xung đột giữa Lạc Dương và Độc Cô gia, vừa rồi hắn đã động thủ rồi.

Tuy rằng hiện tại không tính toán động thủ, có điều Chu Văn không tính toán buông tha Độc Cô Trùng, hắn định lợi dụng năng lực Ẩn Hình Y, theo dõi Độc Cô Trùng, xem hắn còn đồng đảng không, sau lại quyết định xử lý như thế nào.

Chu Văn chỉ thuận miệng nói vậy, muốn đuổi Độc Cô Trùng đi, đang mong đợi hiệu quả Ẩn Hình Y rốt cuộc thế nào?

Nhưng Độc Cô Trùng nghe xong, lại chấn động:

- Ngươi còn chưa kịp nhìn đến Ma Phát Cổ, nó đã chết?

- Đúng vậy, nếu ngươi không còn chuyện gì, hiện tại đi về đi, đừng đến quấy rầy ta.

Chu Văn nói xong chuẩn bị đóng cửa.

Ai biết Độc Cô Trùng lại vội vàng xông tới, đè lại ván cửa nói:

- Văn thiếu gia, ngươi có thể cho ta nhìn Phối sủng của ngươi, Phối sủng có thể dễ dàng miểu sát Ma Phát Cổ, nhất định bất phàm…

Độc Cô Trùng còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên thấy Tiểu điểu đứng trên bàn, tức khắc mở to hai mắt nhìn.

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi tưởng rằng rằng ta không dám giết ngươi sao?

Chu Văn lạnh mặt nói, Độc Cô Trùng cứ dây dưa như vậy, hắn không thể không ra tay tại chỗ này.

- Thật không phải…

Độc Cô Trùng làm như không nghe được Chu Văn trách cứ, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Tiểu điểu, lắp bắp nói:

- Đây không phải Phượng Hoàng ấu điểu trong truyền thuyết chứ?

- Ngươi biết?

Chu Văn có chút kinh ngạc nhìn Độc Cô Trùng.

Tiểu điểu đi theo hắn một thời gian dài, có điều người có thể nhận ra lai lịch Tiểu điểu lại không nhiều, hiện tại Tiểu điểu chẳng khác nào một còn Tiểu hào Kim ưng, nhìn thế nào cũng không giống Phượng Hoàng.

- Biết biết, người dưỡng Cổ trùng sao có thể không biết Phượng Hoàng, bởi Phượng Hoàng chính là thiên địch khắc tinh của Trùng, Cổ trùng lợi hại thế nào gặp nó, chỉ là tép riu….Khó trách….Khó trách….

Độc Cô Trùng nói xong, kéo áo xuống, lô ra cơ ngực săn chắc.

- Ngươi muốn làm gì?

Chu Văn lui về phía sau hai bước, kinh nghi nhìn Độc Cô Trùng.

Độc Cô Trùng lại xoay người lại, để Chu Văn nhìn về phía lưng hắn, chỉ thấy trên lưng lại có một hình xăm Huyết sắc Phượng Hoàng, thoạt nhìn cực kỳ chân thật, dường như tùy thời khả năng chấn cánh mà bay.

- Ngươi có Phối sủng Phượng Hoàng?

Chu Văn chấn động.

Độc Cô Trùng ngượng ngùng nói:

- Ta làm sao có nổi Phối sủng Phượng Hoàng…Đây là hình xăm lão sư dạy ta cho ta, tên nó là Phượng Hoàng Câu Tà Đồ, xưa kia tổ tông truyền xuống quy củ, dùng một ít dược liệu cầm huyết phối hợp với một chút thủ đoạn đặc thù khắc hình xăm lên người, nó có thể dùng để đuổi trùng trừ ta, thời điểm bắt trùng tránh bị gây thương tích. Chỗ ta còn một ít sách cổ liên quan đến Phượng Hoàng, bên trong có hình ảnh Phượng Hoàng ấu điểu, nó phi thường giống Tiểu điểu này của ngài, nhưng lại có điểm hơi bất đồng…Văn thiếu gia…Tiểu điều này của ngài thật sự là Phượng Hoàng ấu điểu sao?

- Thì ra là thế.

Chu Văn không trả lời, chỉ gật đầu nói:

- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi trở về đi, lần sau ta lại đến tìm ngươi.

Độc Cô Trùng lại không động, có chút nịnh nọt nói với Chu Văn:

- Văn thiếu gia, ta thấy bên người ngài đang thiếu tay chân, không bằng để ta làm trợ lý của ngài đi?

- Ta không cần trợ lý.

Chu Văn nhíu mày nói.

- Cũng đúng, đều là nam nhân, chắc ngài muốn tìm tiểu cô nương là trợ lý…Vậy ngài xem, ta bái ngài làm sư phụ thế nào?

Độc Cô Trùng vừa chuyển ý nói.

- Ngươi đã bao tuổi rồi, còn bái ta làm sư phụ, ta…

Chu Văn còn chưa nói xong, Độc Cô Trùng đã đã bùm một tiếng bái ở trên mặt đất.

- Sư phụ, xin nhận đệ tử Độc Cô Trùng nhất bái…

Độc Cô Trùng không hề qua loa, phải ba quỳ chín lạy, thực hiện đại lễ bái sư.

Cả người Chu Văn đều choáng, căn bản không hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì, chưa kịp phản ứng lại, Độc Cô Trùng đã hoàn thành xong nghi lễ.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Chu Văn nhìn chằm chằm Độc Cô Trùng nhíu mày nói.

Độc Cô Trùng lộc cộc bò dậy, nịnh nọt mà nói:

- Từ nay về sau, ngài chính là sư phụ Độc Cô Trùng ta, sư phụ khi nào ngài dạy đồ nhi nuôi Phượng Hoàng ạ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play