Bạch Tượng tựa hồ không phát giác được hắc trảo, vẫn tự mình đi lên phía trước, khi hắc trảo kia đụng vào thân thể nó về sau, lại toát ra khói trắng tựa như than củi gặp nước, hắc trảo lập tức lui về trong nước sông.

Bạch Tượng như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục hướng về Long Môn động, tựa hồ trong mắt nó, tất cả chỉ có mục tiêu duy nhất là Long Môn động.

Mãi đến khi Bạch Tượng đạp tới bờ sông, hắc trảo vẫn không xuất hiện.

Rẽ nước lên bờ, nước trên thân Bạch Tượng tựa động trượt xuống, không dính điểm nào.

Đám người Chu Văn trơ mắt nhìn Bạch Tượng đi về phía Long Môn động.

Lý Huyền nhìn về phía đám người An Thiên Tá một chút, thấy bọn họ chẳng qua đứng trên cao quan sát, cũng không có hành động gì, hắn lại quay đầu nhìn về phía Bạch Tượng.

Bạch Tượng đạp lên núi đá mà đi, chân chạm đến đâu, núi đá nổ tung, lưu lại từng vết chân khổng lồ.

Dị thứ nguyên sinh vật bên trong Long Môn động, lại không dám tới gần Bạch Tượng, từng đầu trốn trong hang động run lẩy bẩy, không dám rời khỏi.

Bạch Tượng một đướng đi đến trước Sơn tự, lúc này mới ngừng chân nhìn về phía Tăng Y Khô Lâu đang tỏa Kim quang sáng chói trong chùa, giưỡng mũi phát ra một tiếng hống.

- Không tốt! Nhanh bịp lỗ tai!

Chu Văn vừa hướng Lý Huyền rống to, vừa nói.

Tuy nhiên lại hơi trê, hai lỗ tai tất cả mọi người như bị lôi đình đánh bên tai, đầu óc chấn vang ông ông trực hưởng, một chút binh sĩ tu vi hơi kém, đều té lăn dưới đất, coi như Sử thi sĩ quan hay đạo sư đều mắt nổ đom đóm.

- Vịn . . . Dìu ta một lúc. . . Tại sao ta cảm giác trước mắt đều là đom đóm…

Lý Huyền như người uống rượu say, thân thể lung la lung lay kém chút té xuống đất.

Chu Văn không bị sao, vội vàng đỡ hắn.

Qua một hồi lâu, Lý Huyền và những Sử thi sĩ quan và đạo sư mới tỉnh hồn lại, mà các binh sĩ tu vi kém vẫn còn đang nằm nhoài trên mặt đất, như uống rượu say không dậy nổi.

Thời điểm Chu Văn nhìn về phía Sơn tự, đã thấy Bạch Tượng đã bước vào bên trong cửa chùa.

Nó vừa mới vừa bước vào cửa chùa, Kim quang trên người Tăng Y Khô Lâu bỗng nhiên trở nên mãnh liệt như Thái Dương, đồng thời chiếu lên thân thể Bạch Tượng, khiến cho thân thể của nó lung lay.

Thân thể Bạch Tượng dừng một chút, có điều rất nhanh lại tiếp tục hướng về Tăng Y Khô Lâu, dưới Kim quang kinh khủng áp chế, mỗi một bước của nó đều cực kỳ gian nan.

Chẳng qua nó lại không có ý định buông tha, vẫn tiếp tục đi về phía Tăng Y Khô Lâu, khoảng cách giữa nó và Khô Lâu càng gần, tốc độ của nó càng chậm chạp.

Cuối cùng Bạch Tượng đến trước mặt Tăng Y Khô Lâu, thời điểm Chu Văn đang suy đoán nó chuẩn bị làm gì, chỉ thấy cái vòi nó đột nhiên nâng lên, như thiết trụ, mang theo thánh huy kinh khủng quét về phía Tăng Y Khô Lâu.

- Nó muốn phá nát Tăng Y Khô Lâu?

Lý Huyền kinh ngạc nói.

Lời hắn vừa mới dứt, mũi Bạch Tượng đã nện bên trên Tăng Y Khô Lâu, nhưng Tăng Y Khô Lâu lại không bị nện nát, vẫn khoanh chân ngồi đó.

Một tay hắn giơ lên, bắt lấy vòi Bạch Tượng.

Sau một khắc, tất cả mọi người dều thấy được cảnh tượng khó tin, xương tay Tăng Y Khô Lâu giơ lên, thân thể vô cùng to lớn của Bạch Tượng, lại bị hắn tùy tiền ném văng ra ngoài.

Dưới ánh mắt kinh hãi của đám người Chu Văn, Bạch Tượng trực tiếp ngã nhào về phía dòng sông dưới Long Môn động.

Ầm ầm!

Nước sông dâng trào hơn mười trượng, thân thể Bạch Tượng đập vào nước, tạo thành một hố to dưới đáy sông, trong lúc nhất thời mực nước trên sông tăng vọt, cơ hồ muốn ngập cả trụ sở bên này.

- Tăng Y Khô Lâu sống? Hắn chỉ dùng một tay đánh bay Bạch Tượng vô cùng kinh khủng ra ngoài? Đây rốt cuộc là dạng quái lực gì?

Lý Huyền kinh hãi nói.

Trong lòng Chu Văn cũng nghi ngờ không thôi, Bạch Tượng khổng lồ cường hãn như thế, lại bị tuỳ tiện ném bay ra ngoài, thần lực như thế này, chỉ sợ chỉ có Bạo Quân Bỉ Mông dưới trạng thái vận dụng Vận Mệnh Chi Luân Lực Lượng Tuyệt Đối mới có thể làm được.

Nhưng Chu Văn thấy, Tăng Y Khô Lâu hình như không có loại năng lực như Lực Lượng Tuyệt Đối.

- Rốt cuộc nó có lai lịch gì? Tại sao Bạch Tượng muốn công kích nó?

Chu Văn ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá Tăng Y Khô Lâu.

Chỉ thấy toàn thân xương cốt óng ánh, tản mạn Kim quang, như Phật Đà kim thân.

Mặc dù tăng ý cũ nát không thể tả, lại không thể nào che lấp Phật quang chói lọi.

Tăng Y Khô Lâu ngồi xếp bằng, sau lưng dựa vào thạch môn, trên thạch môn không có văn tự không có hoa văn, chẳng qua là một hình vuông hết sức đơn giản.

Phòng đá chỉ cao từ một đến hai mét, thạch môn thấp, Tăng Y Khô Lâu xếp bẳng, thạch môn chỉ cao hơn hắn hai mươi ba mươi centimet, nếu người trưởng thành muốn đi vào chỉ sợ phỉa khom lưng mới đi vào được.

- Chẳng lẽ có thứ gì cổ quái bên trong phòng đá sau lưng Tăng Y Khô Lâu sao?

Trong lòng Chu Văn suy đoán, đột nhiên lại nghe được thanh âm phiên giang đại hải.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tượng đang điên cuồng chiến đấu với một sinh vật khác bên trong dòng sông, thời điểm nước sông đang quay cuồng, cuối cùng Chu Văn thấy rõ ràng thứ kia rốt cuộc là gì?

- Cự Quy thật lớn! Cự Quy lớn như vậy, không biết đã sống mấy chục vạn năm, giết nấu canh nhất định đại bổ.

Lý Huyền mở to hai mắt nhìn kêu lên.

Sinh vật màu đen, hóa ra là một đầu Cự Quy, toàn thân đen nhánh, mai Cự Quy như huyền thiết, thân thể lại không thua kém gì Bạch Tượng.

Nó đang chiến đấu cùng Bạch Tượng, nó cắn vào cổ Bạch Tượng không nhả, Bạch Tượng làm sao cũng vứt nó ra ngoài được, một thân thánh khiết cốt nhục, cũng không ngăn được hàm răng của nó, bị cắn chảy máu ròng ròng, nhuộm đỏ nước sông.

Lực lượng kinh khủng trên người Bạch Tượng không ngừng bùng nổ, lại không làm gì được Cự Quy, giáp xác của Cự Quy thực sự quá cứng rắn, đến lực lượng kinh khủng của Bạch Tượng cũng không thể đập nát mai của nó.

Mắt thấy thánh huy trên người Bạch Tượng càng ngày càng yếu, sắp bị Cự Quy kéo dìm chết trong nước sông, đột nhiên lại nghe được tiếng tiếng chim hót vang vọng hoàn vũ.

Một vệt kim quang hạ xuống từ trên trời, lại là đầu Cự điểu trên đỉnh Long Môn động lao xuống.

Nó tựa như tia chớp phá không mà tới, một đôi vuốt chộp phía trên giáp xác Cự Quy, lại mạnh mẽ xỏ xuyên qua mai rùa, khiến Cự Quy đau đớn nới lòng miệng.

Cự điểu lại không bỏ qua, hai cánh chấn động, kéo Cự Quy lên không trung, một đôi móng vuốt vung vẩy, trong chớp mắt đem Cự Quy xé thành khối vụn, máu tươi vung vẩy rải đầy trời cao.

Đám người trong trụ sỏ đều xem trợn mắt hốc mồm, đầu Cự điểu kia qua hung diễm, quả thực quá khủng bố.

- Thực lực Cự điểu này sợ phải ngang ngửa Bạo Quân Bỉ Mông!

Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, hiện tại hắn mới biết được, lần trước Lãnh Tông Chính có thể đuổi lui Cự điểu, là hành động ghê gớm như thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play