- Đại sư huynh, ngươi chết chưa?

Chu Văn đến bên cạnh Lưu Vân hỏi thăm.

- Lưu Vân ta thiên mệnh cứng rắn, lại sao dễ chết vậy. . . Ôi. . . Tiểu sư đệ. . . Nhanh giúp một tay. . . Đem vật kia rút ra…

Lưu Vân muốn đứng lên, nhưng lập tức cọ vào vết thương, đau thét lên.

Nói như vậy, nếu bị đồ vật gây thương tích, tuyệt đối không thể làm bậy, nhất định phải có bác sĩ có chuyên môn, có điều Sử thi nhân loại, cường độ thân thể và sinh mệnh lực đã vượt qua người thường, cho nên không cố kỵ nhiều như vậy.

Chu Văn đưa tay lăng không khẽ hấp, đoạn sừng bị hút ra, Lưu Vân lại đau nhói hét thảm một tiếng.

- Ngươi có thể đi được không? Nhanh trở lại tiểu trấn thôi.

Chu Văn dự định mang Lưu Vân theo, hỏi thăm tin tức liên quan đến Vô Tẫn Tinh Hải, kỹ năng Thâu Tinh thủ lợi hại như vậy, chẳng người nào ngại cả, Chu Văn dự định nếu có cơ hội, đi một chuyến tới Vô Tẫn Tinh Hải, nhìn một chút xem có thu được đồ án nhỏ không?

Có điều Chu Văn từng nghe nói, rất nhiều đại sa mạc đều cấm địa của nhân loại, Dị thứ nguyên lĩnh vực trong đó vô cùng khủng bố, muốn tiến vào đại sa mạc, nếu như không có người dẫn dắt, rất dễ lạc vào Dị thứ nguyên lĩnh vực.

Không có Lưu Vân dẫn đường, Chu Văn đoán chừng rất khó tìm được Vô Tẫn Tinh Hải bên trong sa mạc.

- Có thể.

Lưu Vân đứng lên, bước đi khập khễnh, tư thế đặc biệt quái.

Vừa đi vài bước, dưới chân không còn, người lập tức không còn bóng dáng, chỉ nghe được thanh âm Á từ dưới đất truyền đến, sau đó bịch một tiếng.

Chu Văn xoay người xem xét, chỉ thấy vị trí vừa rồi của Lưu Vân, có một cái hố, đi qua xem xét, nơi đó nguyên bản hẳn là một cái giếng, bởi chiến đấu, miệng giếng bị đất đá và nhánh cây che giấu.

Lưu Vân lại không chú ý, bước đi của hắn lại không tiện, một chân đạp vào trực tiếp rớt xuống giếng.

Chờ thời điểm Lưu Vân bò lên, cả người ướt sũng, lại thêm miệng vết thương trên ngươi còn chưa khép lại, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

- Lão đệ, dìu ta một chút, ta sắp không đỡ nổi…

Lưu Vân đưa tay, gương mặt mỏi mệt.

- Tự đi.

Chu Văn lập tức tránh xa xa, ai biết Lưu Vân bị khắc sẽ không liên lụy người bên cạnh.

- Ngươi có nhân tính hay không, ta bị thương như thế này, ngươi chẳng chịu giúp một chút…

Lưu Vân khập khễnh đi vào tiểu trấn.

Chu Văn không để ý tới hắn, tự mình hướng về phía quảng trường tiểu trấn đi.

- Ta nói tiểu sư đệ ngươi, ngươi thành thật trả lời, có phải ngươi giở trò quỷ động tay chân trên người ta? Sự tình ta trộm Phối sủng của ngươi ta biết sai rồi, cam đoan không có lần sau nữa, ngươi nhìn ta thảm như vậy, hãy tha cho ta đi. . .

Lưu Vân vừa đi vừa nói, hắn cũng cảm giác được, tình huống của mình khẳng định không đúng, hắn chưa bao giờ xui xẻo như vậy.

- Ngươi chớ nói lung tung, ta tuyệt đối không động tay chân gì trên người ngươi, có chuyện tự gây nghiệt không thể sống.

Chu Văn nói.

- Tiểu sư đệ…

Lưu Vân còn muốn nói điều gì, đột nhiên trên bầu trời một con chim bay qua, đi ị bậy, vừa vặn rơi trên đầu của hắn.

Chu Văn thấy cảnh này, lập tức lại bước nhanh hơn, cố gắng tránh ra, sợ bị liên lụy.

- Xem ra Chu Văn thấy cảnh này, lập tức lại bước nhanh hơn, lần sau lại hợp ra cái kỹ năng Khắc chủ khác, nói không chừng còn hại ta thảm hơn.

Chu Văn thầm nghĩ.

Về tới quảng trường nhỏ, Chu Văn bắt đầu nghiên cứu Phối sủng xếp hạng trước Bạo Quân Bỉ Mông, chuẩn bị tiếp tục khiêu chiến.

Đệ nhất Thái Cổ Kiếm Tiên hiện tại không thích hợp trực tiếp khiêu chiến, đệ nhị Minh giới Tử Thần cũng khó đối phó, mà lại Minh giới Tử Thần là linh thể, Chu Văn không biết Bạo Quân Bỉ Mông có thể công kích tạo thành tổn thương trí mạng cho Minh giới Tử Thần không, cho nên tạm thời không cân nhắc hai đầu Phối sủng này.

Bạo Quân Bỉ Mông lợi hại đến đâu, cũng phải suy tính một chút vấn đề tương khắc, Phối sủng lợi hại đến đâu, cũng không thể nghịch thiên, phải căn cứ vào đặc điểm của Phối sủng đối địch để đề ra phương án hợp lý.

Mười hai Phối sủng bài danh đằng trước, một phần thuộc Lục đại gia tộc anh hùng, một phần thuộc Hải ngoại, Chu Văn cũng không biết rõ ràng.

Nếu có thể, Chu Văn dự định khiêu chiến một đầu Phối sủng đến từ Hải ngoại.

Chu Văn còn đang suy nghĩ, thấy Lưu Vân trở về, có điều thoạt nhìn hắn còn thảm hơn lúc nãy, sưng mặt sưng mũi, không biết làm cái gì.

- Tiểu sư đệ, ta biết sai rồi, cứu mạng, tiếp tục như vậy, ta chết mất.

Lưu Vân một mặt nước mặt ngắn nước mắt dài nói.

Từ lúc sinh ra đến hiện tại, hắn chưa từng xui xẻo đến vậy, cả ngày hôm nay gặp phải chuyện xui xẻo, so với hắn sống nhiều năm như vậy cộng lại còn muốn nhiều hơn.

- Ta hỏi ngươi, Nghịch Mệnh linh phù là cái gì?

Chu Văn hỏi Lưu Vân.

Trước đó Chu Văn dung hợp Phối sủng nhiều lần như vậy, đều không thể thanh tẩy kỹ năng Khắc chủ, hợp tận hai lần cũng không thể bạo chết nó.

Lúc đó Chu Văn hoài nghĩ, có phải có kỹ năng Khắc chủ, dung hợp sẽ không thất bại.

Có điều không thất bại cũng vô dụng, chỉ cần có kỹ năng Khắc chủ, khẳng định nó có biến thành Thần thoại Phối sủng, Chu Văn cũng không dám dùng, nhìn thảm trạng Lưu Vân hiện tại không thể chấp nhận được.

Nghịch Mệnh linh phù lại có thể khiến Lưu Vân trộm Ma Giáp Hổ Phách tướng, thứ này quả thật có chút thần kỳ.

- Đó là bảo bối ta trộm từ Trương gia, nghe nói đó là truyền thừa tổ tiên của Trương gia, tất có không có mấy cái, nói chung vận khí ta cũng tốt, trùng hợp trộm được một viên.

Lưu Vân nói.

- Tổ tiên truyền thừa? Không phải đồ vật Dị thứ nguyên sao?

Chu Văn hơi kinh ngạc.

- Không phải, trước thời kỳ Dị thứ nguyên phong bạo, Trương gia có lịch sử lâu đời truyền thừa, bọn hắn đã hết sức nổi danh, chấp trưởng một giáo phái, truyền thuyết bọn hắn có năng lực dự báo cát hung trong tương lai, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, ngược lại gia tộc này rất thần bí, bằng không cũng không thể xuất hiện Anh Hùng Vương như thế được.

Lưu Vân nói rõ lý do.

- Trương gia…Chẳng lẽ là vị Tổ Thiên sư kia sao?

Chu Văn suy nghĩ một chút.

Có điều lịch sử quá xa, Chu Văn cũng không phải người am hiểu lịch sử, cũng chi nghe nói có một nhân vật như vậy, tình huống cụ thể thế nào.

- Tiểu sư đệ, ngươi muốn Nghịch Mệnh linh phù, chờ ta lại đi Trương gia, đánh bạc mệnh cũng phải giúp ngươi lại trộm một viên, trước tiên ngươi giúp ta giải vận rủi trên người, đem tờ giấy ta ký tên trả lại cho ta được không?

Lưu Vân tưởng rằng, hắn sở dĩ xui xẻo vậy, là do Chu Văn phát hiện hắn trộm Phối sủng về sau, lợi dụng tờ giấy kia giở trò đối với hắn.

Hắn làm sao biết, Chu Văn căn bản chẳng làm gì cả, thuần túy do kỹ năng Khắc chủ phát uy.

- Đem tất cả Phối sủng ngươi lấy trả lại ta.

Chu Văn suy nghĩ một chút, hắn còn muốn Lưu Vân dẫn hắn đi Vô Tẫn Tinh Hải, thật sự cứ để Lưu Vân xui xẻo tiếp, đoán chừng không đến được Vô Tẫn Tinh Hải, Lưu Vân liền ngoẻo rồi.

- Ngươi muốn Phối sủng, ta nghĩ biện pháp tìm trứng Thần thoại Phối sủng trả ngươi, không cần để ta trả Phối sủng về.

Vẻ mặt Lưu Vân đau khổ nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play