- Làm sao bây giờ? Tiểu Bàn Nhược không thể giải quyết khốn cảnh hiện tại của ta, đây chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi.

Chu Văn không ngừng suy tư, muốn tìm phương pháp triệt để giải quyết.

Mặc dù Tiểu Bàn Nhược kinh và Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược không cách nào khiến Chu Văn thoát khỏi thống khổ, có điều lại khiến suy nghĩ và lục thức của hắn trở nên nhạy cảm, có thể cảm nhận quan sát được nhưng chi tiết không thấy trước đây.

Hiện tại coi như Chu Văn không cần dùng gương, hắn vẫn có thể cảm nhận được những chi tiết nhỏ nhất, thậm chỉ cả những chỉ tiết nhỏ trên da mặt.

Dưới tác dụng của Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược, Chu Văn chỉ cảm giác thân thể phảng phất trở nên trong suốt, cảm giác được rất nhiều chi tiết nhỏ trong cơ thể, cái này không còn đơn giản là thị giác nữa.

-Đây chính là giác quan thứ bảy trong kinh Phật sao?

Rõ ràng Chu Văn có khả năng cảm giác được, phía dưới làn da bị ngọc thạch hóa, không đơn giản như hắn nghĩ.

Phía dưới nó, còn có rất nhiều mảnh tia không nhận dạng được, nó đi sâu vào huyết quản, bởi nó quá nhỏ nên mắt trần căn bản không thể nhìn thấy.

Những vật kia nhưng mạng nhện xâm nhập trong cơ thể hắn, máu thịt xung quanh xương cốt, toàn bộ bị tơ mỏng cắm rễ, hơn nữa nó còn lan tràn các nơi trong cơ thể, đến đại não của hắn cũng đang bị thẩm thấu.

Hiện tại Chu Văn rốt cuộc biết, vì cái gì chính mình chém rụng thứ phiền phức khó chịu kia, chẳng khác nhổ nhỏ không trừ tận gốc.

Hắn chẳng qua diệt trừ cái thứ ngứa ngáy bên ngoài kia thôi, nhất định phải diệt trừ những sợi tơ mỏng trong cơ thể mới có thể diệt trừ tận gốc mối nguy.

Nhưng Tiểu Bàn Nhược kinh và lực lượng Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược, chỉ giúp hắn nhìn thấu vấn đề, mà không thể giải quyết vấn đề.

Loại lực lượng này trực tiếp đi sâu vào cơ thể, sức mạnh của Chúc Long, căn bản không phát huy tác dụng, trừ phi Chu Văn muốn bản thân bị Động Chúc thị giới giết, bằng không cũng chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác.

Hắc Ám y sư coi như am hiểu phương diện này nhất, nhưng độc tố của hắn không phá hư được những tơ mỏng kia, rõ ràng thứ này rất lợi hại.

-Cũng mày trên người ta còn Thế Thân phù, hơn nữa còn có Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, nếu vạn bất đắc dĩ, cùng lắm cùng Oa Ngưu này ngọc thạch câu phần, dựa vào Thế Thân phù và Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, ta hẳn giữ được mạng.

Chu Văn nghĩ vậy.

Có điều đó là trường hợp cuối cùng, chỉ cần còn biện pháp có thể nghĩ, Chu Văn không muốn đi tới bước cuối cùng kia.

-Nếu Tiểu Bàn Nhược kinh giúp ta nhìn thấy nó, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết nó sao? Mà ta đã lĩnh ngộ tới đây, vẫn không thể khiến Tiểu Bàn Nhược kinh tấn thăng Sử thi, hiển nhiên ta vẫn chưa lĩnh ngộ đủ…

Chu Văn trầm tư suy nghĩ.

Bảo quang trên người hắn càng ngày càng óng ánh, chẳng qua lực lượng áp bách hắn cường đại, thể xác sắp không chịu nổi, xương cốt kẽo kẹt rung động, phảng phất bất kỳ lúc nào sẽ gãy.

Chu Văn có khả năng cảm giác được, tựa hồ có một cái vỏ Oa Ngưu đang đè ép trên người hắn, mặc dù mắt thường không nhìn thấy, cũng không sờ tới, nhưng áp vẫn tồn tại, thập phần cổ quái.

-Nếu tinh thần chưởng quản thể xác không được, tại sao ta đây không đi ngược lại con đường cũ?

Tâm niệm Chu Văn vừa động, đồng thời vận chuyển nghịch Tiểu Bàn Nhược kinh.

Nguyên bản Chu Văn cho rằng nếu hắn vận chuyển nghịch Tiểu Bàn Nhược kinh, tất nhiên thân thể bị tổn thương lớn, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, sau khi Tiểu Bàn Nhược kinh nghịch chuyển, lại thuận lợi vận chuyển, không chút trở ngại nào, phảng phất lẽ ra nó nên vận chuyển thế này.

Trong lòng Chu Văn đột nhiên hơi động, tới tới Tam Diện Phật trong Tiểu Phật Tự.

-Chẳng lẽ…Tiểu Bàn Nhược kinh không phải là Nguyên Khí quyết thuần túy Phật hệ…Một thể tam diện…Như vậy lần cuối là cái gì đây?

Chu Văn trong mơ hồ ngộ được cái gì đó.

Theo Tiểu Bàn Nhược kinh nghịch chuyển, Bát Độ Bàn Nhược theo đó biến hóa, nguyên bản tinh thần và thể xác hắn đang ở trạng thái tách rời, hiện tại lại hợp nhất.

Loại cảm giác nhột ngứa vô cùng, lập tức xuất hiện trên thân Chu Văn, khiến Chu Văn cơ hồ phát cuồng.

Nhưng cơ hồ đồng thời, loại cảm giác ngứa phát cuồng này, lại khiến Chu Văn cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, thân thể càng đau nhức càng ngứa, tinh thần hắn lại càng phấn khởi, không chỉ không thống khổ, ngược lại còn cảm nhận cảm giác thống khoái, tựa hồ xuất hiện xúc động muốn hủy diệt hết thảy.

-Người có ba mặt, một mặt là Phật, một mặt là Ma, Phật trước ta làm Phật, Ma lâm ta làm Ma, Phật Ma không phân biệt trước sau, ta làm Chân Tự Ngã…

Chu Văn không ngừng lĩnh ngộ, tinh khí thần của hắn và Mệnh cách đều bộc phát ra lực lương kinh khủng, khiến thân thể hắn tỏa Bảo quang rực rỡ kinh khủng, tựa hồ có lực lượng kinh khủng đang thai nghén bên trong thân thể hắn.

Loại lực lượng kia, Chu Văn cũng không xa lạ gì, chính là lực lượng ngưng tụ Mệnh hồn.

Chẳng qua mấy lần trước ngưng tụ Mệnh hồn khác biệt, không phải đồ vật trong ý thức như Mệnh hồn Bách Vô Cấm Kỵ, cũng không phải đò vật thực thể như Thất Lạc Quốc Độ, cũng không phải cá thể độc lập như Nghịch Sinh Cổ Hoàng.

Mệnh hồn Chu Văn tựa hồ như chính là thân thể của hắn, dùng thân là Mệnh hồn, sợ từ xưa đến này không gặp được mấy người.

Răng rắc! Răng rắc!

Theo Mệnh hồn ngưng tụ, vết ngọc thạch hóa trên người Chu Văn, lại rạn nứt, từng sợi tơ nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy từ bên trong cơ thể hắn lao ra.

Những sợi tơ nhỏ trong suốt tự động chui ra khỏi thân thể hắn, có điều đây không phải tơ mỏng tự mình chui ra ngoài, mà bởi thân thể Chu Văn phát sinh biến hóa kỳ dị, vô phương bị ngoại vật phụ thể, cho nên tơ mỏng kia không thể không đi ra khỏi thân thể hắn.

Những sợi tơ mỏng thoát ly thân thể Chu Văn, ngưng tụ vào cùng một chỗ, rất nhanh biến thành một đầu Oa Ngưu, trên lưng vách một vỏ ốc màu ngà ngà trắng sữa, chính là đầu Oa Ngưu mà Chu Văn phát hiện trong xương bụng bò tót trước đó.

Cặp mắt ti hí của nó đánh giá toàn thân Chu Văn đang phát ra Bảo quang, tựa hồ đang suy tư điều gì, có điều nhìn Chúc Long bên cạnh, cuối cùng chui đầu vào cốt sa, như ẩn hình, trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.

Mà thân thể Chu Văn lại biến trong suốt như ngọc, cả người như Thần Ma, dựng dụng năng lượng khổng lồ, mà giữa mi tâm hắn, xuất hiện một cái Thụ nhãn, mà khi Thủ nhãn mở ra trong tích tắc, phảng phất như đại môn Địa ngục mở ra, có vô số oan hồn lệ quỷ trong đó gào thét.

Chu Văn tựa hồ biến thành Ma Vương, cả người tản ra khí tức tử vong kinh khủng.

Cuối cùng Tiểu Bàn Nhược kinh đã ngưng tụ Mệnh hồn, chẳng qua Mệnh hồn này, nhìn đi nhìn lại có chút quái dị.

Chu Văn thu hồi Mệnh hồn, thân thể khôi phục trạng thái bình thường, vết ngọc thạch hóa trên cơ thể biến mất, áp lực trên người cũng biến mất không còn tăm tích, đồng thời trong lòng xuất hiện thêm một tia minh ngộ.

-Ngục Vương sao?

Chu Văn tự lẩm bẩm, đọc tên Mệnh hồn lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play