- Hoa như nhân sinh, hoa mai ngông nghênh, hoa cúc hào hiệp, nở rộ lúc hoa khác héo tàn, cho nên ấn tượng đầu tiên sẽ khiến người ta cảm thấy chúng nó không bình thường. Thế nhưng Mẫu Đơn lại khác, thời gian nó nở rộ cũng không đặc biệt, không khác những loại hoa khác nở, thế nhưng giữa trăm hoa đua nở, nó vẫn kiều diễm áp quần phương, đây là một loại khí độ.

Người trung niên nói.

Người thiếu niên nghe xong vẫn không hiểu, ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn ngoài thạch đình, Mẫu Đơn rất đẹp mắt, nhưng nhìn nhiều cũng thấy chán, đẹp khiến người ta mệt mỏi.

Suy nghĩ một chút, thiếu niên nói:

-Ta vẫn thích hoa anh đào quê hương chúng ta, không cần diễm lệ như thế, có điều vẫn đẹp, mà thời điểm đẹp nhất lúc nó héo tàn, không giống loại hoa này, từ từ héo tàn, khiến cho người ta cảm giác trì mộ.

-Khoảng thời gian hoa nở đẹp nhất, có điều nhân sinh không chỉ có thế, hoa anh đào không phải chỉ nở vào một năm.

Người thiếu niên vội vàng lại rót một chén cho người trung niên, người trung niên uống về sau lại nói:

-Hương vị trà hôm nay vẫn kém chút hỏa hầu.

-Lão sư, ta theo ngày lâu như vậy, ngài luôn để ta pha trà, lúc nào ngài mới chịu dạy ta Kiếm đạo?

Thiếu niên không nhìn được hỏi.

Người trung niên mỉm cười:

-Từ ngày xuất phát đến giờ, ngươi theo ta mười bảy ngày, có thể nhịn đến bây giờ mới hỏi, rõ ràng phụ thân ngươi dạy bảo ngươi khác biệt.

-Thỉnh lão sư chỉ rõ.

Thiếu niên hành lễ nói.

-Kiếm đạo của ta có chút khác biệt so với nhà ngươi, chú trọng một chữ Ngộ, ta đã dạy ngươi mười bảy ngày, ngươi còn chưa có nửa điểm lĩnh ngộ, chờ thời điểm ngươi lĩnh ngộ, chính là thời điểm ta dạy ngươi chiêu thức.

Người trung niên nói.

-Ngươi đã dạy ta mười bảy ngày?

Thiếu niên ngẩn người, có chút nghi vấn nhìn người trung niên hỏi:

-Nhưng mười bảy ngày này, chúng ta chỉ đi du lịch, không phải ngài toàn để ta làm chút tạp vụ, như để ta pha trà, đâu có dạy ta thứ gì?

-Cho nên nói ngươi còn chưa ngộ.

Người trung niên mỉm cười nói.

Thiếu niên vẫn chỉ là thiếu niên, mười bảy ngày này, tựa hồ đã tiêu hao hết kiên nhẫn của hắn, hắn không nhịn được phản bác:

-Nếu ta đã hiểu, phụ thân cũng không để ngài là làm thầy ta.

Nói xong, người thiếu niên bái phục trước mặt người trung niên.

Người trung niên kia khẽ lắc đầu:

-Cảnh giới của ngươi còn chưa đủ.

Trong lòng thiếu niên có chút không phục nói:

-Năm nay ta đã mười hai tuổi, đã tấn thăng Truyền kỳ, từng đạt top 10 thiên tài Kiếm đạo của Đông học viện, ta đánh khắp Đông học viện, không ai là đối thủ của ta, nếu nói cảnh giới ta không đủ, như vậy còn có người nào đủ?

-Dù sao luận bàn chỉ là luận bàn, không nói lên tất cả. Mà thế giới này rất lớn, Đông học viện không có nghĩa là toàn bộ thế giới.

Người trung niên lạnh nhạt nói.

Thiếu niên thấy mình nói như thế nào đều đả động không được người trung niên, trong lòng không khỏi nóng nảy, nhưng danh tiếng lão sư quá lớn, gia giáo nhà hắn không cho phép hắn cãi lại lão sư.

Trong lòng bị đè nén không có chỗ phát tiết, thời điểm thiếu niên đang khó chịu, đột nhiên nghĩ đến thiếu niên khác ở bên cạnh thạch đình, đi đến trước mặt Chu Văn, hơi cúi đầu hỏi:

-Xin hỏi, người là người địa phương này sao?

-Không phải, ta chỉ tới đây học.

Chu Văn trả lời.

Thiếu niên nghe vậy, đánh giá Chu Văn lại hỏi:

-Ngươi là học sinh học viện nào?

-Tịch Dương học viện.

Chu Văn thấy hắn lễ phép, nên trả lời.

-Ta đã nghe nói Tịch Dương học viện, đứng top 10 học viện tốt nhất Liên bang, hẳn là học viện tốt nhất nơi này?

Đôi mắt thiếu niên sáng lên.

-Hẳn vậy.

Chu Văn nói.

Thiếu niên nghe xong, hướng người trung niên hỏi:

-Lão sư, Tịch Dương học viện là một trong mười học viện tốt nhất Liên bang, bài danh còn cao hơn Đông học viện, nếu ta có thể đánh bại học sinh lợi hại nhất Tịch Dương học viện, ngài có thể dạy ta Kiếm đạo được không?

Người trung niên chẳng qua mỉm cười không nói, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng phẩm một ngụm.

Thấy lão sư không trả lời, người thiếu niên thi lễ một cái nói:

-Xin hỏi, học sinh mạnh nhất Tịch Dương học viện là ai?

-Mạnh nhất?

Chu Văn dụng tâm suy tư một chút, sau đó hồi đáp:

-Đệ nhất, hẳn là hội trưởng hội học sinh?

-Tên hắn là gì?

Thiếu niên hỏi.

-Vi Qua.

Chu Văn đáp.

-Vi Qua sao?

Người thiếu niên mặc niệm mấy lần, sau đó đi đến trước mặt người trung niên kia, hành lễ nói:

-Lão sư, ta đi Tịch Dương học viện khiêu chiến học sinh mạnh nhất của họ, chờ ta thắng lợi trở về, ngài có thể dạy ta Kiếm đạo?

-Nơi này có một học sinh Tịch Dương học viện, ngươi cần gì phải bỏ gần tìm xa.

Người trung niên nhìn thoáng qua Chu Văn, khẽ cười nói.

Thiếu niên nói:

-Ta muốn đánh bại người mạnh nhất Tịch Dương học viện, không phải học sinh bình thường.

-Nhưng hắn trong mắt của ta, còn mạnh hơn ngươi.

Người trung niên nói.

Thiếu niên tự nhiên không chịu tin, nhìn về phía Chu Văn hỏi:

-Ngươi tính tại Tịch Dương học viện có trình độ gì?

-Rất yếu, xem như bất nhập lưu đi, ngươi vẫn đi tìm Vi Qua Hội trưởng.

Chu Văn nói, hắn không hứng thú đối phó với tên tiểu hài tử này.

-Lão sư, xem ra lần này, ngài nhìn lầm.

Thiếu niên nhìn về phía người trung niên nói.

Người trung niên không để ý đến thiếu niên, nhìn về phía Chu Văn khẽ cười nói:

-Tiểu hữu, xin hỏi đề thi chung lần trước của Tịch Dương học viện, ngươi xếp vị trí thứ mấy?

-Miễn cưỡng xếp thứ mười.

Chu Văn trả lời.

Thiếu niên lại dò xét Chu Văn, nửa ngày gật đầu nói:

-Thứ mười xác thực kém chút, có điều nếu lão sư mở miệng, đầu tiên ta sẽ đánh bại ngươi, sau đó đi khiêu chiến đệ nhất Vi Qua kia.

Nói xong, thiếu niên kia là thủ thế kỳ quái nói:

-Xin ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta.

-Thật có lỗi, ta không có thời gian.

Chu Văn lấy điện thoại tiếp tục chơi trò chơi, đối với thiếu niên này, hắn không có chút hứng thú nào, hắn không muốn khi dễ tiểu hài tử.

Thiếu niên không khỏi khẽ nhíu mày, loại thái độ này của Chu Văn, khiến hắn cảm giác bị khinh thị.

-Ta Bản Chân Anh, xin chỉ giáo.

Thiếu niên xuất ra đao thức, cầm chuôi đao, tựa như lúc nào cũng có thể xuất đao.

Chu Văn đã cự tuyệt, không muốn nói lần thứ hai, dứt khoát không để ý tới hắn, tự mình chơi game.

Trong mắt Bản Chân Anh lóe lên một tia tức giận, đột nhiên rút đao, chỉ thấy ánh đao lấp lánh, từng đạo từng đạo như tia chớp chém về phía Chu Văn.

Chu Văn vẫn ngồi chơi game, mí mắt không thèm nhấc, nhưng cuối cùng ánh đao kia chỉ chém qua người hắn, mặc dù nhìn có vẻ hung hiểm, tuy nhiên không làm tổn thương mảy may góc áo hắn.

Sắc mặt người trung niên biến hóa, đứng dậy nói:

-Bản Chân Anh, ngươi lui ra đi, hắn là tồn tại, không cùng đẳng cấp với ngươi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play