Nhưng phù văn còn chưa vẽ xong, giấy đã bể nát, căn bản không chịu được sự ăn mòn của Nguyên khí.

Lần đầu vẽ phù văn không thành công, Nguyên khí của Chu Văn tiêu hao đến bảy tám phần, kỹ năng Thế Thân phù tiêu hao quá nhiều Nguyên khí.

Có điều Đạo Thể có khả năng khôi phục Nguyên khí rất nhanh, Chu Văn không cần lo lắng không có Nguyên khí dùng, chẳng qua lần này mất công vẽ, nhưng không thành công, có chút phí phạm.

Giấy bình thường không dùng được, Chu Văn đành phải tìm một khối gỗ to, loại gỗ thông tháo từ một cái rương gỗ.

Kết quả không đợi Chu Văn vể xong phù văn, tấm gỗ thông đã không chịu nổi, vỡ nát.

Chu Văn vừa ngoan tâm, trực tiếp tìm một tấm thép trở về, dùng Nguyên khí vẽ bùa, lần này tấm thép không bị nứt vỡ, thế nhưng cứ vẽ lên Nguyên khí bị tiêu tán giống như dùng xăng vẽ lên giấy, viết đến đâu bay hơi đến đấy.

-Xem ra vấn đề không nằm chỗ tài liệu, Thế Thân phù có thể thành công hay không, hẳn có tỷ lệ nhất định, không phải cứ vẽ phát ăn luôn.

Chu Văn đã hiểu đại khái nguyên nhân.

Lần này Chu Văn tiếp tục thử vẽ Thế Thân phù, liên tục vẽ mấy chục tấm Thế Thân phù, lại không có tấm nào thành công.

-Tỷ lệ thành công không khỏi quá thấp đi? Nếu đổi lại thành người khác, không hồi phục Nguyên khí kịp, chưa chắc có thể vẽ ra nhiều Thế Thân phù như vậy, tỉ lệ này sắp vượt đánh đề rồi?

Chu Văn có chút không cam tâm, tiếp tục đi vẽ, kết quả dùng hết toàn bộ giấy, nhưng vấn không thành công lần nào.

Tính tình Chu Văn bướng bỉnh, không vẽ thành công một tấm, trong nội tâm hắn không thoải mái, nhưng trong ký túc xá không tìm được nhiều giấy, hắn dự định đi siêu thị mua mấy quyển nhật ký thật dày, không tin không thể vẽ nổi một cái Thế Thân phù.

Mới đi ra Tứ Quý Viên, đã thấy Vương Lộc từ bên ngoài trở về, sau khi thấy Chu Văn, Vương Lộc nháy mắt nói:

-Ngươi trở về lúc nào, lại không báo ta một tiếng, còn linh dương và Tiểu điểu, ngươi không đón chúng về, có phải ngươi hơi quá phận rồi?

-Ta vừa mới trở về, không kịp thông báo ngươi.

Chu Văn ho nhẹ một tiếng nói, nếu Vương Lộc không nhắc hắn, kém chút hắn quên mất hai tên gia hỏa kia.

-Ngươi trở lại thật đúng lúc, đây là thức ăn ta mua cho chúng nó, ngươi mang chúng về đi,

Vương Lộc cầm hai túi đưa cho Chu Văn.

Chu Văn xem xét, thấy bên trong túi có đủ loại đồ ăn vặt, hơn nữa toàn là đồ hiệu không rẻ chút nào.

-Vương Lộc, ngươi không cần cho chúng ăn những thứ đắt tiền này, ngươi cho chúng nó ăn đồ bình thường là được rồi.

Chu Văn có chút im lặng, nghĩ thầm:

-Trong nhà ngươi thừa tiền chứ gì? Có nhất thiết phải cho chúng nó ăn toàn đồ xa xỉ như vậy không?

-Ngược đãi động vật không tốt lắm đâu?

Vương Lộc vừa cười vừa nói.

Một lát sau, Vương Lộc còn nói thêm:

-Đúng rồi, ngươi trở về đúng lúc lắm, ngày mai Huyền Văn hội có hoạt động, ngươi nên tham gia đi.

-Hoạt động gì?

Chu Văn hỏi.

-Lý Huyền nói hắn muốn đi Lão Quân sơn xem Vô Tự bia.

Vương Lộc nói.

-Đi Lão Quân sơn xem Vô Tự bia?

Chu Văn có chút ngạc nhiên.

Lần trước bọn hắn đi Lão Quân sơn, sau khi trở về, Lý Huyền thề rằng cả đời hắn sẽ không bao giờ tới nơi quỷ quái kia, hiện tại tự nhiên hắn muốn đến Lão Quân sơn xem Vô Tự bia.

-Xem ra sự tình Lý Mặc Bạch đả kich thật lớn đối với hắn.

Chu Văn thầm nghĩ.

-Ngươi có đi hay không?

Vương Lộc hỏi.

-Đi.

Chu Văn suy nghĩ một chút, nếu Lý Huyền đã quyết tâm tu hành như vậy, đương nhiên bản thân hắn phải giúp hắn duy trì.

-Đúng rồi, thời điểm đi mang theo linh dương đi.

Chu Văn thấy lần này nói không chừng là một cơ hội, không biết linh dương có thể trở lại Lão Quân sơn không.

Đến ký túc xá của Vương Lộc, thấy linh dương đang nằm uể oải trên ghế sa lon ngủ, mà Tiểu điểu thì đứng trên bàn, đang xem tiết mục giải trí trên Thủ vệ sư.

Trên mặt bàn còn có hai cái mâm, một mâm đặt dưa, một mâm đặt vỏ hạt dưa, chỉ thấy nó nó vô cùng thuần thục gặm dưa, đem hạt vỏ nôn ra một mâm khác, thuần thục đến nước chảy mây trôi.

Chu Văn thấy xong, đầu chảy mồ hôi, nghĩ thầm:

-Quả nhiên không thể đem Sủng vật cho nữ nhân nuôi, mới gửi có mấy ngày thôi mà nó đã biến thành dạng này, xem ra lần sau, đành phải giao cho Lý Huyền nuôi mới được.

Mà Chu Văn phát hiện, hai con hàng này, đều ăn đến phát mập, không phải trưởng thành, mà béo thật sự, trước kia Tiểu điểu chỉ to cỡ con chim ưng cỡ nhỏ, thân thể như giọt nước, hiện tại con hàng này mập như con vịt, bước đi lê lết, Chu Văn còn lo lắng, không biết nó có bay nổi không.

-Không được, ta nhất định phải giáo dục lại chúng, để nó trở thành một con Phượng Hoàng ưu tú mới được, không thể để nó trở thành loại vịt mập như vậy?

Chu Văn hạ quyết tâm, về sau phải rèn luyện nó thật tốt.

-Xác thực nên tìm một cái Dị thứ nguyên lĩnh vực để nó tôi luyện một thoáng.

Chu Văn nhìn chằm chằm Tiểu điểu, suy nghĩ muốn dẫn nó đi Dị thứ nguyên lĩnh vực.

Tiểu điểu rùng mình một cái, tầm mắt rời màn hình, thấy Chu Văn, lập tức hưng phấn vỗ cánh bay tới.

Chu Văn giang hai tay ra, muốn ôm chặt nó, nhưng ai biết con hàng này bay nửa đường, bởi thân thể quá béo, lại té xuống, đột nhiên đập cánh mấy lần, mới giữ vững thân thể, không ngã nhào xuống, Chu Văn đầy đầu nổi hắc tuyến.

-Con hàng này thật không biết bay, luyện, nhất định phải hung hăng luyện.

Trong lòng Chu Văn quyết tâm.

Còn linh dương, Chu Văn không dám động nó, chỉ làm như không thấy.

Mang theo linh dương và Tiểu điểu trở lại ký túc xá, sáng sớm hôm sau, Chu Văn đi mua bữa sáng, mang tới chỗ Vương Lộc, đợi nàng ăn xong, hai người cùng nhau đi Huyền Văn hội.

Trên cơ bản các thành viên Huyền Văn hội đều tụ tập đông đủ, Cổ Điển và Hoàng Cực cũng tới.

Phong Thu Nhạn mang theo Điền Chân Chân và Minh Tú đến, lại lão hội viên Phương Nhược Tích cùng Điền Hướng Đông, đoàn người cùng nhau đi xe buýt của trường, tiến về phía Lão Quân sơn.

Đây là hoạt động Huyền Văn hội xin trường học hỗ trợ, lái xe và đạo sư hộ tống đều là người của trường, nên bọn Chu Văn không lo lắng quá mức về vấn đề an toàn.

Ban đầu Chu Văn không lo lắng an toàn của mình, sau khi hắn có Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, bên trong Liên bang người có thể giết hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, coi như đánh không lại, Chu Văn cũng có thể đảo mệnh.

Chim mập ngồi trên đùi Chu Văn, linh dương chiếm cứ hai chỗ ngồi, chúng nó đều được Chu Văn mang đi.

Sau khi một nhóm người đi tới Lão Quân sơn, Chu Văn và Lý Huyền đều rất quen thuộc, rất nhanh đi tới Vô Tự bia trước Lão Quân sơn.

Thời điểm bọn hắn lên núi, gặp vài người, thấy mấy người kia đang làm gì đó, hình như đang ngừng trước Vô Tự bia, quan sát nội dụng của nó.

-Quân lão, ngươi họ Quân, nơi đây lại là Lão Quân sơn, ta xem nơi này chính là phúc địa của ngài.

Một người trung niên nịnh nọt lão nhân bên cạnh nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play