- Đồ ta đã tặng, xưa nay không thu lại, không muốn luyện thì xóa hay ném tùy ngươi.
An Tĩnh lái xe, không thèm quay sang nói.
Chu Văn nghe vậy liền lại nhét USB vào túi, một cái USB không đáng giá bao tiền, không nhất thiết phải trả lại cho An Tĩnh, mặc dù không biết Xạ Nhật quyết bên trong là thật hay giả, thế nhưng như An Tĩnh nói, xóa đi là được.
Một đường im lặng, An Tĩnh lái xe dưa Chu Văn tới một nơi.
Vốn Chu Văn đã cho rằng biệt thự của Lý Huyền đã hết sức khoa trương, nhìn nhìn thấy nơi này, Chu Văn mới biết cái gì mới thực sự là thổ hào, nơi này khéo còn lớn hơn cả công viên.
An Tĩnh lái xe vào trong, trong lâm viên tao nhã lịch sự, có không ít các tòa kiến trúc hiện đại, thế nhưng tất cả như hòa thành một thể, xen lẫn tinh tế, hiển nhiên phải có kiến trúc sư nổi danh tỉ mỉ thiết kế.
Trước một tòa kiến trúc ba tầng, An Tĩnh dừng xe lại, đưa Chu Văn qua cửa chính vào trong nhà.
Vừa vào phòng khách, đã thấy một nữ nhân thành thục ưu nhã đang ngồi cùng Chu Lăng Phong.
Chu Văn đánh giá nữ nhân kia, thấy bà cùng ảnh mà Chu Lăng Phong gửi tới hết sức tương tự, hẳn chính là Âu Dương Lam, có điều nhìn ngoài lại càng thấy chân thật khí chất hơn, thoạt nhìn mới chỉ tầm ba mươi tuổi.
- Dì khỏe.
Chu Văn chủ động chào hỏi, thứ nhất là không muốn để Chu Lăng Phong khó xử, thứ hai là muốn tỏ rõ thái độ, không muốn nhận Âu Dương Lam làm mẹ.
- Tiểu Văn tới, ngoài đời ngươi đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, có điều sắc mặt không được tốt lắm, vừa hay có canh sâm, đợi chút nữa uống nhiều một chút.
Âu Dương Lam đứng dậy kéo tay Chu Văn, dẫn Chu Văn ngồi trên ghế.
- Cảm ơn dì.
Mặc dù chỉ số EQ của Chu Văn không cao, thế nhưng cũng không đến mức cự tuyệt ý tốt của Âu Dương Lam, ít nhất cũng phải nể mặt chút, hắn chỉ muốn thuận lợi ăn xong bữa cơm này, sau đó mau chóng trở về chơi game, thử xem có thể giết được Ngân dực phi kiến kia không.
Âu Dương Lam rất thân thiện, mặc dù mới gặp lần đầu, thế nhưng đã khiến Chu Văn không hề thấy xa lạ, tựa như đã thân thiết từ rất lâu.
Vốn Chu Văn đã nghĩ Chu Lăng Phong là người hết sức biết ăn nói, thế nhưng đối mặt với Âu Dương Lam, Chu Lăng Phong lại biến thành có vẻ hơi chất phác, điều này khiến Chu Văn thực sự rất giật mình.
- Vừa hay có một ít hồng mới, không phải Tiểu Tĩnh rất thích ăn thứ này sao, thử chút xem, rất ngọt.
Âu Dương Lam thấy An Tĩnh lạnh nhạt một bên, liền tự tay cầm một quả hồng đổ mê người đưa An Tĩnh.
An Tĩnh nhận quả hồng, lột vỏ ăn một miếng, đúng là rất ngọt.
- Tới tới tới, lại ăn quả nữa.
Âu Dương Lam thấy An Tĩnh ăn xong, lại cầm thêm một quả.
An Tĩnh nhận quả hồng, lại cố ý liếc mắt nhìn Chu Văn, mặc dù nàng không nói, thế nhưng Chu Văn lại có thể hiểu được ý nàng.
“Mẹ ruột chính là mẹ ruột.”
An Tĩnh như đang nói thế, vì Âu Dương Lam cũng không cầm quả hồng cho Chu Văn.
Chu Văn cũng không thèm để ý, Âu Dương Lam vốn là mẹ ruột của An Tĩnh, yêu thương An Tĩnh cũng là chuyện hết sức bình thường, hắn không cần phải ghen tị, hơn nữa hắn cũng không có ý định dung nhập vào cái nhà này, tự nhiên càng không có lý gì cần để ý.
- Phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong.
Khi Chu Văn đang nói chuyện trời đất với Âu Dương Lam, một người tựa như quản gia bước tới.
- Đợi lâu như vậy, hẳn là ngươi rất đói bụng rồi a, chút nữa nhớ ăn nhiều một chút.
Âu Dương Lam kéo tay Chu Văn qua phòng bếp, còn đề Chu Văn ngồi cạnh bà, ngược lại, An Tĩnh chỉ có thể ngồi ở vị trí xa xôi.
Chu Văn thấy một bàn đầy món ăn, sắc hương vị đều đủ cả, rất nhiều món hắn còn chưa từng thấy qua, trong đó còn có một đĩa Tôm hùm, Chu Văn liếc mắt liền có thể nhận thấy.
Từ sau khi Thứ Nguyên Phong Bạo buông xuống, vùng biển cơ bản đã trở thành dị thứ nguyên Lĩnh vực, sinh vật trong biển phần lớn đã phát sinh dị biến, giờ mà muốn ăn hải sản, độ khó hơn trước rât nhiều.
Tôm hùm, Chu Văn cũng chỉ mới nhìn thấy từ trong lịch sử, trên sách và trên mạng, căn bản chưa từng gặp ngoài đời, chớ nói chi là ăn. Đặc biệt là vùng sâu trong lục địa như Quy Đức phủ, cơ bản chưa từng ăn hải sản, chớ nói chi còn là một con Tôm hùm lớn như thế.
- Con Tôm hùm này sáng nay mới chuyển tới, còn là ta tự mình chế biến, Tiểu Tĩnh rất thích ăn loại Tôm hùm này a.
Âu Dương Lam nói.
Bởi vì Tôm hùm chỉ có một con, Âu Dương Lam nói như vậy, Chu Văn lại cho rằng bà có ý để hắn thức thời một chút, khi ăn không nên tranh tôm hùm với An Tĩnh.
An Tĩnh nghe vậy cũng có chút cảm động, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười, lại khiêu khích liếc mắt nhìn Chu Văn.
Thế nhưng Âu Dương Lam lại tiếc rẻ nói:
- Có điều tôm hùm là hải sản, không thể ăn chung với hồng, nếu không sẽ bị tiêu chảy, nghiêm trọng còn có thể ngộ độc thức ăn, An Tĩnh vừa ăn hồng, tôm hùm này để Tiểu Văn ăn đi, thử xem thủ nghệ của ta thế nào.
nói xong, Âu Dương Lam liền đem tôm hùm đưa đến đĩa ăn của Chu Văn.
Trong tích tắc, An Tĩnh đang chuẩn bị ăn tôm hùm lập tức hóa đá tại chỗ. Chu Văn cũng đầy kinh ngạc.
“Cố ý, tuyệt đối là cố ý…” Chu Văn nhìn thế nào cũng thấy Âu Dương Lam cố ý cho An Tĩnh ăn hồng, rõ ràng là đã tính trước.
Khó trách trước đó Chu Văn đã cảm thấy là lạ, người thân thiện như Âu Dương Lam, trong đĩa có tới mấy quả hồng, một mình An Tĩnh ăn không hết, thế nhưng bà cũng không thuận tay đưa Chu Văn một quả?
“Thực sự là mẹ ruột của An Tĩnh sao?” Chu Văn nhìn gương mặt mắt ngọc mày ngài của Âu Dương Lam, lòng đầy nghi vấn.
Dù như thế nào, Âu Dương Lam đối với Chu Văn thực sự không tệ, nếu như người không biết, có khi còn tưởng Chu Văn là con cưng của Âu Dương Lam, An Tĩnh mới là con ghẻ vướng víu.
Vẻ mặt An Tĩnh có chút khó coi, có điều có thể nhìn ra, gia giáo của nhà nàng rất không tệ, mặc dù lòng đầy ủy khuất, thế nhưng cũng không phẫn nộ rời mân, vẫn chờ đến khi kết thúc mới rời đi.
Chẳng qua là tâm tình của nàng tương đối không tốt, chỉ gẩy gẩy ăn có một chút.
Cái gọi là xem như ở nhà, cái gọi là gió xuân ấm áp, cái gọi là cảm giác về nhà, hôm nay cuối cùng Chu Văn cũng có thể cảm nhận được.
Ngay cả Chu Văn với chỉ số EQ thấp đến không thể thấp hơn, cũng không thể không thừa nhận, Âu Dương Lam thực sự là người khiến người ta không thể sinh ra ác cảm, thậm chí còn hết sức nguyện ý thân cận với bà.
- Tiểu Văn, nghe nói ngươi thi đậu vào Tịch Dương học viện, chắc hẳn là chịu không ít khổ nhỉ? Học sinh ở nơi khác muốn thi vào Tịch Dương học viện đều không dễ, ta cũng không có thứ gì tốt cho ngươi, cái này coi như lễ gặp mặt đi.
Cơm nước xong xuôi, Chu Văn chuẩn bị muốn cáo từ rời đi, Âu Dương Lam liền cầm một tấm thẻ cho Chu Văn.
Chu Văn vốn còn tưởng là thẻ ngân hàng, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Âu Dương Lam nói:
- Đây là thẻ ký túc xá của Tịch Dương học viện, là phòng đơn, ta nghe Lăng Phong nói ngươi thích yên tĩnh, cho nên nhờ hiệu trưởng xếp cho ngươi một phòng riêng, sau khi ngươi nhập học, dựa theo số thẻ tìm ký túc xá là được. Món quà nhỏ này ngươi nhất định phải nhận lấy, đừng để ta cảm thấy lễ vật của mình quá tùy ý được không?
- Cảm ơn dì, ta rất thích nói.
Chu Văn suy nghĩ một chút, vẫn nhận lấy quà của Âu Dương Lam, Âu Dương Lam đã thể hiện thiện ý, hắn cũng không muốn làm ác nhân, một tấm thẻ ký túc xá cũng không thể coi là gì, hơn nữa, phòng đơn này lại hết sức hữu ích với Chu Văn.
Món quà này của Âu Dương Lam, khiến hảo cảm của Chu Văn với bà lại tăng thêm một chút, ngay cả tặng quà cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Âu Dương Lam thực sự là người có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ.
- Đúng rồi, sau này không được gọi ta là dì, ta có già như vậy sao? Sau này gọi ta là Lam tỷ là được rồi.
Âu Dương Lam tựa tiếu phi tiếu.
Chu Văn có thể cảm nhận được, khi bà nói đến chữ dì, âm điệu nặng hơn rất nhiều, rõ ràng thực sự rất để ý.