Nguyên bản Chu Văn còn tưởng hai người trực tiếp đi đến đấu giá hội, nhưng rất nhanh hắn biết, không phải hai nguwoig bọn họ cùng đi đấu giá hội, mà A Sinh còn muốn đồng hành cùng người khác.

Chuẩn xác mà nói, A Sinh cùng Chu Văn chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, lần này người Trương gia muốn tham gia đấu giá hội, An Thiên Tá nhờ họ mang theo A Sinh và Chu Văn, tương đương với nhận sự bảo hộ của Trương gia.

-Không phải An gia quan hệ không tốt với Lục đại gia tộc anh hùng sao? Tại sao Trương gia lại đáp ứng mang chúng ta đi?

Chu Văn có chút kỳ quái.

-Đừng nói chúng ta, coi như quan hệ giữa Lục đại gia tộc anh hùng cũng không tốt hơn chúng ta đâu, thế nhưng đứng trên lập trường lợi ích lại là chuyện khác. Trương gia có nhu cầu Nguyên kim rất lớn, mà chúng ta cũng cần sự trợ giúp nhất định từ Trương gia, cho nên quan hệ khá bền vững. Có điều ban đầu Trương gia tựa hồ cự tuyệt, nhưng không biết sau này vì lý do gì mà đồng ý.

A Sinh nói.

Một lúc sau, có một người quản gia tiếp đãi A Sinh và Chu Văn, mang bọn hắn tới một sân bay tư nhân.

-Lão quản gia, không biết chủ sự Trương gia lần này là vị nào?

A Sinh hỏi.

Trương gia có rất nhiều cao thủ, A Sinh dò hỏi trước, miễn lúc đó đỡ mất lễ nghi.

-Lần này đi biển Ái Cầm Hải, là độc nhất nữ nhi Tam gia.

Lão quản gia nói.

A Sinh nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc, Trương gia một đời trước có ba huynh đệ, ba huynh đệ đều sinh nhi tử, Đại gia cùng Nhị gia, mỗi người đều sinh bảy tám nhi tử, Tam gia cũng sinh hai đứa con trai và một đứa con gái.

Toàn bộ Trương gia, cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, nên có thể biết nữ nhi này được sủng ái như thế nào.

Nghe nói có một lần tổ chức sinh nhật cho nữ nhi Tam gia, tất cả huynh đệ đều trở về gấp dự sinh nhật nàng, mỗi người đều chuẩn bị một kiện trân bảo hiếm có làm qua cho nàng, tràng diện kia chấn động không gì sánh nổi.

Đương nhiên chuyện này chỉ là lời đồn, bởi Trương gia có một nữ nhi như vậy, không khác gì Công chúa, cho nên bảo hộ nàng hết sức cẩn thận, đến hiện tại, không phải người Trương gia nào cũng biết tên này, chứ đừng nói biết tướng mạo của nàng.

A Sinh muốn hỏi tên của vị tiểu công chúa Trương gia kia, nhưng lão quản gia kia không muốn nói nhiều, đã trèo lên phi cơ.

A Sinh đem sự tình Tiểu Công chúa Trương gia nói cho Chu Văn nghe, vừa cười vừa nói:

-Hôm này chúng ta may mắn có thể có cơ hội gặp vị Tiểu thư kia.

Hai người lên máy bay, lão quản gia trực tiếp đem bọn hắn vào trong, chỉ thấy nội thất trong máy bay dùng màu phấn hồng trang trí, thoạt nhìn vô cùng nữ tính.

Trong buồng phi cơ, có một nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, không giống trong tưởng tượng của Chu Văn, ít nhất tuổi tác lớn hơn tưởng tượng của hắn.

Nhưng sau khi A Sinh và Chu Văn thấy rõ tượng mạo của nàng, đều mở to hai mắt.

-Thế nào, nhanh như vậy đã không nhận ra ta sao?

Nữ nhân kia nhìn hai người, cười tủm tỉm nói.

-Trương Ngọc Trí…Ngươi là người Trương gia?

Dĩ nhiên Chu Văn nhận ra nàng, lúc trước hắn cùng An Sinh, Lý Huyền, A Lai cùng nhau về nhà, trên đường đụng phải nữ nhân này, còn cho nàng đi nhờ.

-Lời của ngươi thật kỳ quái, ngươi gọi ta là Trương Ngọc Trí, ta không phải người của Trương gia, còn có thể là người của Chu gia hay sao?

Trương Ngọc Trí vừa cười vừa nói.

Chu Văn không quen nói chuyện dài, há to miệng, không biết nên giải thích thế nào.

-Ngồi xuống đi, phi cơ sắp cất cánh.

Trương Ngọc Trí chỉ hắn ngồi chỗ bên cạnh nói.

-Đó là cái gì?

Sau khi máy bay cất cánh, con mắt Chu Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài cửa sổ có rất nhiều Bạch cự điểu, thoạt nhìn giống Tiên Hạc, nhưng hình thể lớn hơn nhiều, mà số lượng không ít, bay thành đoàn xung quanh phi cơ.

Nhìn kĩ, Chu Văn phát hiện trên lưng mỗi Tiên Hạc có một người.

-Đó là Phối sủng Thiên Hạc đặc hữu của Trương gia, đỉnh cấp Sử thi Phối sủng, có năng lực phi hành và chiến lực rất mạnh.

A Sinh giải thích.

Chu Văn lập tức hiểu rõ, đó là những cao thủ Trương gia bảo vệ Trương Ngọc Trí.

Ánh mắt Chu Văn cổ quái nhìn Trương Ngọc Trí, thân phận của nàng như vậy, tại sao lần trước nàng một mình nơi hoang sơn dã lĩnh.

Tựa hồ nhìn thấy nghi hoặc của Chu Văn, Trương Ngọc Trí khẽ nói:

-Lần trước bởi một chút mâu thuẫn trong nhà, cho nên ta một mình ra ngoài giải sầu, không nghĩ lạ xảy ra chuyện như vậy, may gặp được các ngươi, nếu không ta không biết có về được không.

-Cái này khó trách, tại sao từ đầu Trương gia muốn cự tuyệt, nhưng sau đó lại đồng ý mang theo chúng ta?

A Sinh nói.

Trương Ngọc Trí gật đầu nói:

-Dựa vào quan hệ của Trương gia và An gia, ban đầu muốn mang các ngươi đi theo không khó, nhưng trong nhà ta không hi vọng có người lạ tiếp cận ta, cho nên ý định vốn cự tuyệt.

Bởi đều là người quen, nên Chu Văn và A Sinh đều không để ý thân phận, nói chuyện với Trương Ngọc Trí hết sức vui vẻ.

-Tiểu thư, ngài nên nghỉ ngơi.

Nói chuyện không được bao lâu, lão quản gia kia lại đi tới.

Chu Văn cùng An Sinh đều cảm giác rất kỳ quái, tại sao phải nghỉ ngơi, Trương Ngọc Trí đang thoải mái nói chuyện.

-Thật có lỗi, ta muốn đi nghỉ ngơi một hồi, các ngươi có gì cần, phân phó Phúc bá là được.

Trương Ngọc Trí có chút muốn ở lại, nhưng lão quản gia nói vậy, Trương Ngọc Trí đành phải đứng dậy đi.

Mặc dù Chu Văn và A Sinh thấy kỳ quái, có điều đôi bên không quá quen thuộc, cũng không nói thêm cái gì, nhìn Trương Ngọc Trí đi.

Chu Văn tò mò, muốn nhìn Trương Ngọc Trí một chút xem nàng đi đâu nghỉ ngơi.

-Nghe nói trên máy bay có khoang hạng nhất, chẳng lẽ trên đây cũng có khoang hạng nhất sao?

Chu Văn dùng năng lực vòng tai Đế Thính, muốn nhìn một chút địa phương nghỉ ngơi của Trương Ngọc Trí thế nào, cũng không có ý xấu.

Hỉnh nổi trên máy bay lập tức hiện trong óc Chu Văn, đằng trước khoang máy bay, có một khoang đơn, Trương Ngọc Trí đẩy cười đi vào.

Nhưng Chu Văn thấy khung cảnh trước mắt, sắc mặt lại biến hóa.

Khoang thuyền không lớn, nhưng lại trưng bày rất nhiều thứ, bố trí vô cùng quái dị, bên trong treo rất nhiều sợi dây thừng giấy, bởi năng lực Đế Thính không thể nhìn thấy màu sắc, cũng không thể nhìn rõ nội dung của nó.

Có điều nơi này không có ghế nắm hoặc giường hay loại hình tương tự, Chu Văn chỉ thấy có một chiếc rương đặt giữa phòng.

Nhìn hình dạng chiếc rương kia, Chu Văn thấy nhìn như thể nào cũng đều giống quan tài mai táng người chết, trước thời điểm diễn ra Dị thứ nguyên phong bạo.

-Đừng bảo quan tài nhá? Hay đây là thiết bị xoa bóp kiểu mới?

Thời điểm Chu Văn âm thầm suy tư, đã thấy Trương Ngọc Trí đã lật cái nắp quan tài, sau đó chui vào bên trong chiếc quan tài kia.

Chu Văn nhìn thấy rõ ràng, trong chiếc rương không hề có một thiết bị xoa bóp gì, trống rỗng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play