Sáu người binh lính nhanh chóng tỉnh lại, bọn họ không muốn tỉnh cũng không được, độc tố tiêm vào người, khiến họ quá đau.

Lữ Tố nhanh chóng kiểm tra từng binh lính, phát hiện độc tố và mần đỏ trên người họ biến mất, tinh thần chuyển biến tốt đẹp hơn, quả thực khiến Lữ Tố có chút không thể tượng tượng nổi.

-Thật không thể tin được, tại sao hắn có thể làm được?

Trong lòng Lữ Tố thầm kinh ngạc, nhưng không nhàn rỗi, cùng hai ý tá khác cùng nhau xử lý miệng vết thương trên người sáu người binh sĩ kia.

Độc tố và mần đổ đã không còn phát tác nữa, nhưng miệng vết thương không thể tự lành được, cần phải xử lý tránh nhiễm trùng và để lại sẹo.

Mất nửa ngày chữa trị, thời điểm sáu người lính ngủ, trong ánh mắt của Lữ Tố càng ngày càng hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng có thể xác định, những nốt mần đỏ trên người sáu binh lính trong thời gian chẩn đoán xác thực đã biến mất.

-Rốt cuộc hắn làm như thế nào?

Lữ Tố nghiên cứu thật lâu, nhưng vẫn không thể tìm được phương pháp trị mần đỏ, bình thường người chưa phát tác còn có thể cứu được, nếu phát tác, vô phương cứu chữa.

Nhưng hôm này sáu ngươi lính này đã đặt nửa chân vào quỷ môn quan, thế nhưng vẫn bị Chu Văn cứu được.

-Hắn rốt cuộc dùng loại dược liệu gì?

Trong long Lữ Tố âm thâm suy tư.

-Cảm ơn ngươi, bác sĩ Lữ Tố.

Sĩ quan cảm kích Lữ Tố nói.

Tuy không phải Lữ Tố cứu chữa chiến hữu hắn, nhưng Lữ Tố đã hết sức, hơn nữa còn xử lý vết thương trên người bằng hữu hắn.

-Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự cũng dính Huyết thủy sao?

Lữ Tố nhìn sĩ quan kia hỏi.

-Đúng vậy.

Sĩ quan nói.

-Vậy tại sao ngươi không bị nhiễm độc tố giống họ?

Lữ Tố lại hỏi, hiện tại nàng hoàn toàn tin tưởng lời nói của sĩ quan kia.

Sĩ quan nghĩ một hồi nói:

-Hắn là thời điểm buổi sáng, ta được bác sĩ Chu Văn tiêm một liều thuốc, chắc tác dụng của liều thuốc đấy có hiệu lực?

Hiện tại hắn cảm thấy mình vô cũng may mắn khi được Chu Văn tiêm một liều, bằng không cả đội hôn mê ở đó, chờ đội khác đến thay, sợ đã chết từ lâu rồi.

-Không biết do dược liệu kéo dài hay đã hình thành kháng thể?

Lữ Tố âm thầm suy tư.

Lữ Tố tính toán tranh thủ thời gian nói chuyện cùng Chu Văn, xem có thể nhân rộng loại dược liệu này hay không, nguyên bản nàng cho rằng Chu Văn là bác sĩ thực tập nên sẽ nhanh chóng tìm nàng báo danh, bởi nàng là người phụ trách đội cứu thương.

Nhưng Lữ Tố chờ hết cả ngày hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng Chu Văn đâu.

Lữ Tố không bởi vậy mà tức giận, bởi nàng rất rõ ràng, hầu hết bác sĩ thực tập phải hướng chỗ nàng báo danh, sau đó mới có thể được an bài chỗ ở, phát giấy chứng nhận.

Chu Văn không cần tới chỗ nàng báo danh, mà có giấy chứng nhận, hiển nhiên thân phận hẳn có chút đặc thù.

Hơn nữa Chu Văn có thể chữa trị mần đỏ, điều này khiến Lữ Tố cảm thấy xuất thân của Chu Văn không đơn giản, vì vậy Lữ Tố tính toán đến bái phỏng Chu Văn.

Sĩ quan kia thường xuyên tới thăm chiến hữu, cho nên Lữ Tố tìm được chỗ ở của Chu Văn không khó, nhưng khi Lữ Tố đến ký túc xá của Chu Văn, lại phát hiện của khóa, bên trong không có người.

Có điều nhìn chỗ ở của Chu Văn, Lữ Tố càng thêm khẳng định, Chu Văn không phải là bác sĩ thực tập bình thường, ngay cả hạ cấp sĩ quan cũng không có được đãi ngộ này, riêng nàng là người phụ trách đội cứu thương mới miễn cưỡng được một phòng đơn.

Lữ Tố nghĩ, trước hết về đội cứu thường, sau đó buổi tối mới tới bái phỏng.

Bởi điện thoại liên lạc của Chu Văn bị Tiểu hoa kia cướp rồi, hiện tại hắn không có biện pháp liên hệ với đồng bạn, còn chuyện đáp ứng bữa sáng cho Vương Lộc, hắn vẫn chưa liên hệ nàng.

Cho nên Chu Văn nhờ Tần Vũ Phu cho hắn một cái giấy thông hành, đi tới một tiểu thành phụ cận, mua một chiếc điện thoại mới.

Tuy rằng có thể báo mất số điện thoại để lấy trở lại, có điều Chu Văn sợ bên Tiểu hoa kia, cho nên hắn đổi số thuê bao mới.

Sau khi làm xong hết, Chu Văn cập nhật phần mềm, tính toán nháy lại tin tức cho đồng bạn, nói cho họ biết dãy số mới của hắn.

Vừa mới cập nhật xong, tin nhắn không ngừng hiện ra, hơn nữa toàn là tin nhắn của Vương Lộc.

-Kẻ lừa đảo.

-Không thành ý…

-Quỷ hẹp hòi, keo kiệt.

-Tiếc tiền một chút bữa sáng sao?

-Biết mình đuối lý, nên không dám trả lời sao?

-…..

-Xin lỗi, ta bị người truy sát, đánh rơi điện thoại, cho nên không thể liên lạc cho ngươi được, chuyện đáp ứng ngươi, ta sẽ không quên, chờ ta trở về.

Chu Văn nhắn lại.

Còn có tin nhắn tử Lý Huyền và Hoàng Cực, Chu Văn cũng phản hồi lại.

Cuối cùng Chu Văn còn thấy một tin nhắn từ hệ thống, đó là một lời mời kết bạn.

Theo bản năng Chu Văn muốn tắt tin tức kia, bởi hắn ít khi hắn kết bạn với người lạ, nhưng khi hắn nhìn đến cái ID kia, trong lòng tức khắc cả kinh.

-Đế Đại nhân… Không thể nào…… Chỉ là trùng hợp đi…Bên Kỳ sơn không thể có tín hiệu…Mà Tiểu hoa kia không có tay, làm sao nó tự nhắn tin được, lại gửi lời mời kết bạn cho ta?

Chu Văn kinh nghi bất định, nhìn cái lời mời kết bạn kia, trong lòng có xúc động muốn từ chối.

Có điều Chu Văn biết trốn tránh không thể giải quyết vấn đều, vì thế chấp nhận lời mời kết bạn, sau đó kiểm tra một chút xem, Đế Đại nhân có phải là Tiểu hoa kia không, hay chỉ trùng hợp thôi.

-Tại sao lâu như vậy mới chấp nhận lời mời kết bạn của ta, ngươi không muốn sống nửa hả?

Sau khi chấp nhận lời mời, Đế Đại nhân nhắn một tin nhắn.

Chu Văn thật sự không thể tin được, một đóa hoa có thể sử dụng di động, nhưng nhìn ngữ khí này, xác thật không khác Tiểu hoa kia chút nào.

-Ngươi là ai?

Chu Văn dò hỏi.

-Thế nào? Nhanh như vậy, đã quên Bản Đế? Ngươi có muốn để Đế Đại nhân cho ngươi mấy cái nguyện vọng, để ngươi chậm rãi nhớ lại?

Một tin nhắn khác nhanh chóng phản hồi.

-Thật sự là Đế Đại nhân, ta không nghĩ tới, ngươi có thể sử dụng điện thoại di động, nhưng nơi đó không có tín hiệu, tại sao ngươi có thể lên mạng được?

Chu Văn trả lời.

-Một chút việc nhỏ, há làm khó Bản Đế.

Đế Đại nhân nhanh chóng trả lời, rõ ràng có một cỗ đắc ý, có điều không biết tại sao nàng làm được.

-Nếu ngươi có thể sử dụng di dộng, ta đề nghị ngươi lên mạng tìm đọc báo mạng hoặc xem phim truyền hình gì đó, cá nhân ta giới thiệu ngươi nên xem 《 Ta Là Chí Tôn 》, đặc biệt hay, chắn chắn ngươi sẽ hứng thú.

Chu Văn vừa nhắn tin, nhưng hắn nhanh chóng hối hận, muốn thu hồi tin nhắn đã chậm rồi.

-Tốt, để Bản Đế Quân xem.

Đế Đại nhân đã thấy được tin nhắn, hơn nữa nhanh chóng reply cho Chu Văn.

Chu Văn rất ảo não, nói không chừng Tiểu hoa kia thật sự chỉ là một đóa hoa bình thường phơi nắng có thể đủ sinh tồn, không gây nguy hiểm cho tính mạng con người. Nhưng khi nó xem Ta Là Chí Tôn, vạn nhất nó muốn trở thành nhân vật phản diện, chẳng phải tương lại Dị thứ nguyên lĩnh vực mất đi ước thúc, nhân loại gặp phải tai ương sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play