- Chu Văn, xảy ra chuyện, mau tới Lão Long động.

Sáng sớm, Chu Văn còn đang ngủ, đã bị thanh âm điện thoại đánh thức, kết nối về sau, truyền đến thanh âm của Chung Tử Nhã.

Tên Chung Tử Nhã này, bình thường như người không tim không phổi, chuyện gì cũng không để trong lòng, Chu Văn chưa bao giờ nghe được ngữ khí hốt hoảng của hắn bao giờ, trong lòng lập tức sinh ra dự cảm không tốt.

-Xảy ra chuyện gì?

Chu Văn vội vàng nói.

-Người cục giám sát Liên bang phong tỏa phòng thí nghiệm, nói lão sư là gián điệp hải ngoại, muốn tóm lão sư, hiện tại Tịch Dương học viện đang thương lượng với người của cục giám sát Liên bang.

Chung Tử Nhã vội vàng đem sự tình nói một lần.

-Cái gì?

Chu Văn lập tức ngẩn ngơ, hắn không có cách nào liên hệ được Vương Minh Uyên giống gián điệp hải ngoại.

-Chờ ta, ta lập tức tới.

Chu Văn không tin Vương Minh Uyên là gián điệp hải ngoại, hơn nữa dùng hiểu biết của hắn đối với cục giám sát, những tên kia làm việc vô pháp, thích dùng tội danh áp đặt trên người khác, hắn chính là một cái ví dụ sống sờ sờ.

Thởi điểm Chu Văn chạy tới hiện trường, phát hiện toàn bộ khu vực Long Môn động đã bị phong tỏa, giám sát viên ăn mặc đồ cục giám sát Liên bang không dưới ngàn người, trong đó có nhiều người đeo hàm màu đỏ máu, chứng tỏ cấp bậc khá cao.

Trước đó Chu Văn đã thấy qua Lệ Tư, có điều nhìn bộ dáng của nàng, chỉ đủ tư cách đứng trông coi đầu đường.

Bên ngoài có một số quân đội Lạc Dương và lãnh đạo Tịch Dương học viện, thoạt nhìn tràng diện vô cùng hỗn loạn.

Chung Tử Nhã, Huệ Hải Phong và Khương Nghiên đều đứng bên ngoài, thoạt nhìn hết sức ngưng trọng.

-Tình huống hiện tại như thế nào? Lão sư không làm sao chứ?

Chu Văn vội vàng tiến lên hỏi.

-Chắc chắn cục giám sát sai lầm, lão không thể nào làm gián điệp được?

Chung Tử Nhã nói.

Huệ Hải Phong an ủi nói:

-Chắc không có chuyện gì, nơi này là Lạc Dương, đạo sư là người Vương gia, nếu không có chứng cứ rõ ràng, coi như cục trưởng cục giám sát Liên bang đến, cũng không thể tùy tiện mang đạo sư đi, đạo sư Vương Phi và lãnh đạo học viện và Tần phó thống lĩnh đang ở bên trong, người cục giám sát muốn vu oan hãm hại đạo sư không dễ dàng.

Chu Văn nghe Huệ Hải Phong nói như vậy, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, nhưng nghĩ lại, cảm thấy có chút không đúng.

-Cục trưởng cục giám sát tới?

Chu Văn nhìn Huệ Hải Phong nói.

Huệ Hải Phong khẽ gật đầu, nhìn hắn cũng hết sức lo lắng điểm này.

Nếu như chỉ là giám sát viên bình thường, cho dù một bộ trưởng một phân bộ, mọi chuyện đều có thể giải quyết, muốn đem người trong Tịch Dương học viện đem đi, cơ hồ không thể làm được.

Nhưng có cục trưởng cục giám sát đích thân đến, lại không phải là chuyện dễ dàng có thể giải quyết, cục trưởng đích thân đến, chỉ có một khả năng, đó là Lục đại gia tộc đã nhất trí ý kiến, chuyện này vô cùng bất lợi với Vương Minh Uyên.

Bốn người không nói tiếp nữa, mắt lom dom nhìn bên trong Long Môn động, hi vọng có thể nhìn ra một chút gì đó, hoặc nghe được chút tin tức gì.

Chờ không lâu, chỉ thấy trên thềm đá có một đám người đi về phía bên này, trong đó có rất nhiều lãnh đạo học viện, trong đó có đạo sư Vương Phi và Tần phó thống đốc, sắc mặt của bọn họ thoạt nhìn rất khó coi.

Nhưng thời điểm bọn hắn gặp Vương Minh Uyên, thân thể run lên, Vương Minh Uyên bị hai tên giám sát viên dùng thương áp lấy, trên tay bị còng tay.

Bọn Chu Văn rõ ràng điều này có ý vị gì, ngay cả Tần phó thống đốc không thể ngăn cản Vương Minh Uyên bị bắt, tình huống đã tồi tệ đến tột đỉnh.

-Lão sư.

Chung Tử Nhã kêu một tiếng, muốn xông đi lên, tuy nhiên bị hai bên giám sát viên ngăn lại.

Chung Tử Nhã muốn động thủ xông vào, tính cách hắn không sợ trời không sợ đất, dám động vào Vương Minh Uyên, coi như là Thiên Vương lão tử hắn cũng dám xông tới.

-Tử Nhã, dừng tay.

Vương Phi ngăn cản Chung Tử Nhã, Chung Tử Nhã biết quan hệ giữa Vương Minh Uyên và Vương Phi, bị nàng cản lại, không xông lên nữa, con mắt trừng trừng những tên giám sát viên kia.

-Bọn hắn là học sinh của Vương Minh Uyên sao? Mang hết về thẩm vấn.

Một người mặt quan phục, khoác áo khoác, là một lão nhân cực kỳ cao lớn, nhìn thoáng bốn người Chung Tử Nhã nói.

-Vâng, cục tòa.

Giám sát viên đứng bên cạnh lập tức tuôn lệnh muốn bắt người.

-Cục tòa, bọn hắn chỉ là học sinh bình thường, chỉ có quan hệ thầy trò với Vương Minh Uyên, vấn đề quan hệ của bọn chúng, chúng ta sẽ tiến hành điều tra, không cần đến cục giám sát nhọc lòng.

Tần Phó thống đốc ra hiệu, quân đội bên cạnh lập tức tới che bốn người Chu Văn lại, tạo thành thế giằng co với cục giám sát.

-Tần Phó thống đốc, Vương Minh Uyên là gián điệp hải ngoại, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi có thể bảo chứng học sinh của hắn không bị hắn tẩy não, bị hắn biến thành gián điệp sao?

Lão nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vũ Phu nói.

-Không thể, cho nên ta sẽ dẫn bọn hắn trở về điều tra, Lạc Nhật quân chúng ta không bỏ qua người xấu, nhưng không thể làm oan uổng người tốt.

Tần Vũ Phu nói.

Thấy Tần Vũ Phu không nhượng bộ chút nào, lão nhân khẽ nhíu mày, Kiều Tư Viễn đứng bên cạnh đi tới, nói vào tai lão nhân mấy câu gì, sau đó liếc mắt Chu Văn.

Tầm mắt lão nhân rơi vào Chu Văn, nhìn một chút lạnh nhạt nói:

-Nguyên lại là người An gia, khó trách Tần Phó thống đốc tận lực giữ gìn như vậy, cũng được, nể mặt mũi An gia, có điều nếu ta thật sự điều tra được hắn có liên quan đến án này, đến lúc đó An gia muốn trốn cũng không được.

Dứt lời không để ý đến phản ứng Tần Vũ Phu, lão nhân đi ra ngoài.

Vương Minh Uyên bị bọn hắn áp giải đi ra ngoài, thoạt nhìn rất bình tĩnh, chỉ hướng về bốn người Chu Văn, khẽ gật đầu mỉm cười, không nói câu nào.

-Vương Phi đạo sư, có phải bọn hắn vu oan hãm hại lão sư, ngãi mau nghĩ biện pháp, không thể để cho bọn hắn mang lão sư đi, loại địa phương như cục giám sát kia, người đi vào, coi như trong sạch, cũng bị phế mất nửa mạng, lão sư không thể đi vào đó.

Chung Tử Nhã kéo Vương Phi nói.

Hắn biết lực lượng của mình, coi như liều mạng, không thể cứu Vương Minh Uyên trước mặt Tòa cục cục giám sát.

-Trở về rồi hẵn nói.

Vương Phi đè Chung Tử Nhã, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Mọi người trơ mắt nhìn Vương Minh Uyên bị áp đi, nhưng không có biện pháp nào.

-Vương Phi đạo sư, tình huống hiện tại như thế nào?

Chu Văn hỏi.

Vương Phi khẽ thở dài một hơi:

-Mặc dù ta không tin Uyên thúc là loại người này, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực.

Bốn người Chu Văn đều ngẩn ngơ, Chung Tử Nhã kêu:

-Không có khả năng, lão sư không phải loại người này, nhất định cục giám sát vu oan lão sư, bọn hắn đều là chó điên gặp người là cắn.

Vương Phi khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

-Bên trên những văn kiện kia đều có ký tên của Uyên thúc, có nhiều thứ Uyên thúc thu thập sửa lại, những vật kia không thể làm giả được.

Bốn người Chu Văn đứng im ở đó, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play