Phương Nhược Tích liếc mắt nhìn Từ Miên Đồ, nhưng không thèm để ý tới hắn, lại nhìn Chu Văn hỏi:
- Chu Văn, ngươi định báo danh vào trường nào?
- Cái này ta còn chưa nghĩ.
Chu Văn nói.
Phương Nhược Tích gật gật đầu nói:
- Cũng đúng, lấy năng lực của ngươi, muốn đến trường nào cũng có thể tùy ý chọn, không cần phải gấp gáp. Ngươi có thể tham gia khảo thí thì quá tốt rồi, ta sẽ tận lực hoàn thành khảo thí, hy vọng sẽ không kém ngươi quá nhiều.
Dứt lời, Phương Nhược Tích phất phất tay với Chu Văn, sau đó trực tiếp quay người rời đi, từ đầu tới cuối không thèm để ý tới Từ Miên Đồ.
Từ Miên Đồ thầm khó chịu, có điều cũng không thể phát tác ở đây, liếc mắt nhìn Chu Văn, nói với Lý Huyền cùng Giang Hạo:
- Người nhà quê thực không có kiến thức, bộ dạng không tồi, đáng tiếc không có kiến thức cùng ánh mắt.
Giang Hạo không nói gì, Lý Huyền lại thấy hứng thú với Chu Văn, nhìn Chu Văn hỏi:
- Nghe nói ngươi đã từng là đệ nhất thiên tài trường Quy Đức, xem ra lời này cũng không phải giả, cô nàng kia có vẻ rất sùng bái ngươi nha.
- Chỉ là bạn học cổ vũ lẫn nhau thôi, bản thân nàng ta cũng hết sức ưu tú, không hề kém ta, đặt ở bất cứ nơi nào, đều có thể tính là thiên tài đếm được trên đầu ngón tay.
Chu Văn nói.
Từ Miên Đồ tự nhiên nghe hiểu, lời này của Chu Văn chính là để phản bác hắn, liền khinh thường nói:
- Nếu ngươi thực sự ưu tú, vậy cần gì để chúng ta mang ngươi?
Lý Huyền cũng không nói chuyện của Chu Văn cho bọn Từ Miên Đồ, chỉ nói là có người nhờ, mang học sinh của đối phương cùng tham gia khảo thí.
Chu Văn cũng không giải thích, cũng khinh thường tranh luận với Từ Miên Đồ.
Lý Huyền nhanh chóng cắt ngang ý nói tiếp của Từ Miên Đồ:
- Được rồi, không nói nữa, chúng ta chuẩn bị ra trận thôi, xốc lại tinh thần cho ta.
Lý Huyền lên tiếng, Từ Miên Đồ đành phải ngưng lại, chỉ có điều vẫn khó chịu liếc mắt nhìn Chu Văn.
Quan giám khảo đã bắt đầu xác minh tư cách dự thi của các học sinh, bốn người thành một tiểu đội, mang theo chứng nhận tư cách dự thi xếp hàng trước dụng cụ kiểm trắc, quét vân tay cùng giấy chứng nhận, xác định người trong danh sánh chính chủ, cũng không mang theo vật gian lận, hơn nữa còn phải có bốn người cùng đến mới có thể tiến vào cổ thành.
Đại bộ phận học sinh đều rất bình thường, nhưng người thân đưa bọn hắn tới lại khẩn trương muốn chết, trơ mắt nhìn người thân tiến vào cổ thành, trái tim như muốn phát tác.
Bốn người Chu Văn xếp hành thông quan kiểm trắc, xuyên qua lưới phòng hộ tiến tới trước cửa thành.
Cổng chính đã mở ra, thế nhưng từ ngoài vào trong lại như có một đoàn sương mù, nhìn thế nào cũng không thể thấy được cảnh tượng bên trong.
- Đừng xem nữa, đi nhanh một chút, đằng sau còn có người đang xếp hành đó.
Binh sĩ thủ họ cổ thành mang theo võ trang đầy đủ thúc giục.
Chu Văn cùng đám Lý Huyền bước về phía cửa chính, mắt thấy ba người Lý Huyền đã tiến vào trong, hắn bước sát theo sau, thế mà lại không nhìn thấy thân ảnh của ba người.
Vội vàng bước vào trong, Chu Văn lập tức cảm nhận được một cảm giác choáng váng, toàn thân nổi da gà.
Chỉ một bước như vậy, cảnh tượng trước mắt Chu Văn đã biến đổi, sương mù đã hoàn toàn biến mất, hắn đã có thể nhìn rõ từng phiến đá cùng đủ loại kiến trúc cổ xưa, ba người Lý Huyền đi ngay phía trước, cách hắn không mấy bước.
“Căn cứ khoa học phỏng đoán, những dị thứ nguyên Lĩnh vực này chính là một không gian thứ nguyên khác, xem ra phỏng đoán này xác thực có mấy phần đạo lý.” Chu Văn thầm nghĩ.
Phần lớn học sinh vào đây, đều sẽ tò mò đánh giá cổ tượng trong thành như Chu Văn.
Mặc dù trong video tư liệu đã có sẵn một số hình ảnh, thế nhưng thực sự đến tận nơi, lại sẽ là một phen cảm thụ khác, khí tức cổ lão tang thương thực tế này, video không thể nào quay chụp lại được.
Quan giám khảo triệu tập đám học sinh lại, nói một số chú ý, sau đó khảo nghiệm thực chiến liền chính thức bắt đầu.
Hết thảy học sinh tham gia khảo nghiệm lập tức tranh nhau chen lấn phóng vào các phố lớn ngõ nhỏ, hy vọng có thể giết được nhiều Khô Cốt binh nhất có thể, thu được thành tích tốt hơn.
Đương nhiên, cũng có người ôm một tia hy vọng, nếu có thể thu được mấy viên Thứ Nguyên kết tinh, như vậy lại càng tốt.
Liên bang Trái Đất đã quy định rõ, học sinh thu được Thứ Nguyên kết tinh trong khảo thí thực chiến, tất cả đều thuộc về học sinh.
Thế nhưng quan giám khảo cũng đã nói rõ, hết thảy những gì phát sinh trong khảo nghiệm, cá nhân phải tự gánh lấy hậu quả.
Căn cứ luật định của Liên bang, mười sáu tuổi là đã trưởng thành, có thể tự do lựa chọn khảo thí thực chiến hay không, cho nên trách nhiệm cũng phải tự gánh, cho dù là tử vong, cũng không có một phân tiền trợ cấp.
Khác với cảnh tượng đông nghìn nghịt khi thi lý thuyết, số học sinh tham gia khảo chiến thực tế của một thành phố cũng không nhiều, ở đây nhiều lắm cũng chỉ tầm vài trăm người, sau khi vào trong thành cổ, cơ bản đã không thể nhìn thấy mặt nhau.
Chu Văn đi theo mấy người Lý Huyền bước vào chỗ sâu, thời điểm ban đầu này học sinh tràn vào quá nhiều, Khô Cốt binh xuất hiện căn bản không đủ để giết, mà bọn Lý Huyền cũng không có ý định tranh với các đệ tử khác, trực tiếp vòng qua khu vực ngoài, hướng về chỗ sâu trong thành cổ.
Từ Miên Đồ cùng Giang Hạo đi trước mở đường, gặp phải Khô Cốt binh, trên cơ bản lập tức xuất một kích đánh tan, thực lực xác thực mạnh mẽ.
Trong Khô Cốt binh có một khối xương cốt đặc biệt, một bộ Khô Cốt chỉ có một viên chừng hạt gạo, thu thập cái này, chính là bằng chứng để tính điểm xếp hạng.
Có điều, số lượng khối xương đặc biệt này cũng chỉ có thể xếp hạng tiểu đội, còn bài danh của từng người lại do số lượng Thứ Nguyên kết tinh quyết định.
Không biết có phải là do trùng hợp hay không, phương hướng mà bốn người đi, chính là hướng mà Chu Văn đã đi trong game, một đường liền chết đi tới, tất cả cảnh tượng đều giống trong game như đúc.
Không chỉ kiến trúc thành cổ, mà ngay cả số lượng khô cố binh cũng giống trò chơi như đúc.
“Nếu như vậy, chẳng phải chút nữa sẽ có thể gặp tên Khô Cốt tương quân kia?” Chu Văn nghĩ một chút, nơi đó đã nằm ngoài khu vực khảo thí, mấy người Lý Huyền hắn sẽ không mạo hiểm chạy ra mới đúng.
Thế nhưng tình thế phát triển lại hoàn toàn ngoài ý liệu, mấy người bọn hắn một đường đi qua, đến khu vực rìa khảo thí, cũng không hề có ý dừng lại, một đường vọt thẳng ra ngoài.
- Lý Huyền, chúng ta đã rời khu vực khảo thí, có phải nên quay trở lại hay không?
Chu Văn vẫn quyết định ngăn cản.
Lý Huyền không nói gì, nhưng Từ Miên Đồ đã khinh miệt:
- Khu vực khảo thí chỉ có một chút như thế, số lượng Khô Cốt binh cực có hạn, coi như chúng ta có thể đoạt hết thì cũng có thể thu được bao nhiêu? Nếu ngươi sợ, vậy cứ ở đây đợi chúng ta trở về, không cần theo chúng ta nữa.
Lý Huyền cũng vừa cười vừa nói:
- Ngươi không cần lo lắng, trên tay chúng ta có tư liệu hoàn chỉnh của Quy Đức cổ thành, dù có đi thêm hai ba mươi dặm nữa, cũng sẽ chỉ có Khô Cốt binh mà thôi, tuyệt không thể có sinh vật dị thứ nguyên cấp Truyền kỳ xuất hiện đâu. Khu vực khảo thí này tương đối bảo thủ, chính là không muốn để học sinh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Tựa như Miên Đồ nói, chút Khô Cốt binh trong khu vực khảo thí, căn bản không đủ để chúng ta thu được điểm cao, đi về phía trước là chuyện bắt buộc phải làm.
- -------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Tặng mã 10% không giới hạn số chương: 30830737
Hướng dẫn đẩy Kim phiếu: Chỉ nhận Kim phiếu trong truyện Kiếm Tôn (Dịch)
Đề cử truyện với 20-39 Kim phiếu nhận ngay mã 15%
Đề cử truyện với 40-59 Kim phiếu nhận mã 20%
Đề cử truyện với 60 Kim phiếu trở lên tặng mã 25%
Đẩy Kim phiếu xong mình gửi mã qua tin nhắn nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT